có bao giờ từ sâu thẳm trái tim
chị bật khóc vì bóng hình hoài niệm
những dịu ngọt của vòng tay âu yếm
giờ hoá thành gai nhọn giữa băng tâm

tình trao đi là nức nỡ ngàn năm
hoàng hôn tím buông mình trên nỗi nhớ
là da diết trong từng hơi thờ
cái tên nào bỗng nhói lúc trời đêm

sóng thời gian vỗ từng nhịp dịu êm
thuyền tình lạc trong biển đời đau khổ
trái tim chi mang niềm đau loang lổ
có trách ai dù chỉ thoáng giận hờn