Ngã... hay không là ở mình
Gặp em, nghe em kể 1 câu chuyện mà nó cứ thấy buồn cười suốt... Buồn cười vì cái thái độ và suy nghĩ của một số người ngày hôm nay. Họ không còn trẻ nữa để gọi là nông nổi... Nhưng có lẽ cái suy nghĩ của họ thật là tầm thường... Em gặp anh bạn trong 1 cuộc gặp gỡ sinh nhật bạn bè. Anh bạn đẹp trai, ga lăng, hào hoa và đặc biệt là anh đã ngay lập tức kể về chuyện gia đình anh đang rất trục trặc, rất buồn... Em là một single mum, bà mẹ đơn thân... nghe những lời chia sẻ như vậy em thật sự cảm thông chia sẻ. Nhìn em, ai cũng nghĩ em là 1 cô gái rất hiện đại và dĩ nhiên phong cách yêu và quan niệm sống cũng hiện đại. Tôi thừa nhận em là 1 cô gái khong cổ điển lắm, khác với tôi ở điều đó... Nhưng không có nghĩa là em dễ dãi vội trao tình cho ai đó...
Em kể rằng, anh bạn đẹp trai, ga lăng ấy đã xung phong đưa em về lúc trời khuya vì lo em con gái đi một mình kể cả là taxi thì cũng rất nguy hiểm... Để rồi tới hai bận, anh bạn rẽ ngoặt vào nhà nghỉ và nói anh em mình giao lưu đi... Anh thế này, thế nọ... Và rốt cuộc tới quả nhà nghỉ thứ 2 thì anh bạn phăm phăm lao thẳng xe vào, em tụt khỏi xe và đi bộ về nhà, may mà nhà nghỉ đó cách nhà em không bao xa... Em kể lại chỉ là kể chứ em không có sợ. Vì nó biết bản lĩnh em có thừa... Tuy nhiên, nó vẫn cảm thấy bất ngờ vì ở đời con người ta sao dễ dãi đến vậy. ăn tạp đến vậy nhỉ? Mới gặp nhau có 1 lần để rồi thoắt phát vô nhà nghỉ?
Câu chuyện xảy ra của em làm nó lại nhớ tới câu chuyện của nó cách đây 2 năm... Nó đi 1 chuyến công tác nước ngoài, nó bơ vơ vì không biết ngoại ngữ, nó luôn phải bám theo 1 người bạn đi cùng. Còn nhớ ngay từ khi tập trung ở cơ quan anh để lên ô tô ra sân bay, nó bước vào phòng anh và hỏi anh có phải mà nó cần liên hệ. Anh lạnh lùng nhìn nó và nói: "Đúng rồi. Em có thể chờ ở ngoài hoặc xuống sân để chờ anh xong việc rồi đi!"... Nó cảm thấy hơi ngỡ ngàng vì thái độ lạnh lẽo đó... Lúc đó, tự nhiên điện thoại của bạn trai nó réo gọi, nó chẳng hiểu nó bi bô cái gì lúc đó... nhưng nội dung có vô tình nói nó là người tự do... Nó lên xe ô tô con để cùng anh ra sân bay... 1 quãng đường 1giờ đồng hồ... Anh nhận tới 2 cuộc gọi chia tay của 2 người phụ nữ... Với người phụ nữ nào anh cũng rất ngọt ngào và dịu dàng... Khác hẳn với thái độ lạnh lẽo với nó. Nó im lặng và tủm tỉm cười... vì sự đào hoa và đa tình của người bạn.
Phải chăng vì cái nụ cười tủm tỉm đó hay vì anh cảm thấy ngượng vì có quá nhiều người quan tâm tới mình và anh "đặc cách" quan tâm tới nó hơn. Từ việc gọi đi ăn cùng cho tới đi làm cùng... Nó vẫn nhẹ nhàng và phải rất "nịnh nọt" vì hầu như mọi thông tin nó đều phụ thuộc vào anh. Nếu không có anh nó khó có thể phỏng vấn người nước ngoài và gửi kịp tin, bài về nhà... Cho tới buổi tối khi nó đang rất căng vì bài và ảnh gửi về thì anh vào giúp nó để thẩm định tên và ảnh, chức danh của đối tượng trong ảnh. Xong việc, nó sung sướng cảm ơn anh... Rồi bất chợt anh ôm choàng lấy nó... Cái áo đính hạt của nó bị bung mất mấy hạt vì cú thật mạnh và cả việc nó chạy... Chỉ cần cái ôm đó và các điệu bộ của anh nó hiểu anh là 1 người đàn ông khá hấp dẫn... nhưng không phải vì anh giỏi, anh hấp dẫn mà nó lại trở thành một trạm qua đường... Nó đẩy anh ra và chạy vụt ra khỏi phòng của nó...
Ngày về nước, nó trịnh trọng mời anh tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất của Hà Nội để cảm ơn những gì anh giúp đỡ nó. Anh vui vẻ nhận lời và cũng hơi bất ngờ khi nó lại xuất hiện cùng 1 cô em gái thân khác... Cuộc trò chuyện thật vui... Và sau đó nó không gặp lại anh nữa. Cái nick của anh gửi cho nó, nó luôn để ẩn... Nhưng anh cũng đã qua nick đó mà vào blog của nó. Anh đọc và chắc anh hiểu phần nào con người của nó... 2 năm đã qua, anh đã trở thành 1 quan chức khá trong ngành... nhiêu người phải cầu cạnh, thậm chí cả những người có quan hệ công việc bên nó cũng cầu cạnh anh... Nó vẫn vậy, anh gặp nó vẫn ánh mắt mừng rỡ và có một cái gì đó rất kỳ lạ ... Không nhắc lại cái cũ, không một lời bờm xơm... Và dĩ nhiên, anh không phải không có sự tôn trọng nó... Giữa bạt ngàn những con người quan trọng thì anh luôn phát hiện ra nó và lặng lẽ tới bên nó nói chuyện, hỏi han ân cần...
Nó thích cái cách ứng xử của người bạn trai đó, không ăn nghĩa là không đạp đổ, không nói xấu và không làm những điều thất đức với người khác...
Qua câu chuyện mới đây của bạn gái nó và câu chuyện của chính nó... Nó ngẫm ra sự đời, ngã hay không chính là ở do mình. Nó có thể vượt qua ngưỡng của tình bạn để tới với anh bạn thậm chí chỉ là một vài đêm... nhưng điều đó có ý nghĩa gì không khi người đó sinh ra không phải để giành cho mình? Ăn vội, ăn tạp... liệu có cảm thấy ngon không ? Nó chỉ thấy cuộc sống bây giờ, con người quá ư là dễ dãi... Nó lạc lõng chính là vì điều này... Và có thể ai đó sẽ cười khẩy và bảo nó : Gái già rồi mà còn ti vi! Gớm bây giờ có khi lại phải đi tìm "phi công trẻ" để bao ấy chứ...