Ặc... Ặc... Lưu bằng cái .... tay thì Ok nà! Lưu bằng cái khác thì... ôi thôi..... Phải thỉnh quỷ xứ giữ chùa mất!!! :youarethewoman: :haha: :haha:
Printable View
Tưởng lạc lối ứ về được nhà mình... Vây mà vẫn về nguyên lành... ka ka ka... Báo cáo cả nhà em có mặt đúng vào tối thứ 7. Khi nào có người yêu thì sẽ không điểm danh vào hôm nay nữa...
Là con gái, thật tuyệt!
Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi, Chờ nụ cười em tươi lung linh trên phố
Ngại ngùng như thế đôi môi em khẽ cười, đôi chân em cất lời
Tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên.
Dịu dàng đôi mắt biết hát thay lời ca
Để mùa thu qua buông hương nơi mái tóc
Nhẹ nhàng em nghe, Trên cao kia nắng về
Xua tan đi chút buồn
Là em, Hờn ghen, chờ mong, vì yêu
Vui là con gái! hà!
Là con gái thật tuyệt!
Hà ha hà ha,
Nắng cho em màu yêu
Lạnh lùng em bước cứ bước như làm lơ
Để mặc cho ai kia theo em xuống phố
Ngập ngừng em biết con tim đang rối bời
Trông em như hững hờ
Là em sợ thương, sợ vương lòng ai. Tiếng yêu, tiếng thương, tiếng ca, tiếng long
Nhẹ thôi,người ơi, hát em nghe mùa yêu!
Vui là con gái! Hà!
Là con gái thật tuyệt!
Vừa thấy em tinh khôi trẻ con (Vocal: Nam)
Vui là con gái! Hà!
Là con gái thật tuyệt!
Giờ thấy em ưu tư trầm ngâm (Vocal: Nam)
Vui là con gái! Hà!
Là con gái thật tuyệt!
Nhìn thấy em như mê hoặc ai (Vocal: Nam)
Vui là con gái! Hà!
Là con gái thật tuyệt!
Lại thấy em phiêu diêu cùng mây (Vocal: Nam)
Vui là con gái! Hà
Là con gái thật tuyệt!
Vì biết em như em vậy thôi.
Mong manh
Đi viếng đám tang của 1 người bạn học cùng đại học. Những giọt nước mắt lăn dài trên hầu khắp các gương mặt, kể cả những người bạn như nó đã 16 năm không hề gặp. Giờ gặp lại là cái nhìn cuối cùng tiễn đưa bạn về cõi vĩnh hằng. Cái tin cô bạn 37 tuổi, xinh đẹp, thông minh, tài năng tử nạn vì một chuyến đi biển cùng mẹ khiến cả lớp đại học của nó sững sờ... Những tin nhắn email, điện thoại truyền cho nhau và gần như lễ truy điệu không thiếu gương mặt nào. Những vòng hoa trắng lần lượt mang ra xe, những lời tiễn biệt nức nở của người chị, người sếp là người nước ngoài của Tổ chức Sức khỏe Gia đình Quốc tế đã cho thấy những gì mà bạn đã làm quả thật phi thường. 16 năm ra trường bạn đã làm cho gần chục tổ chức phi chính phủ, tổ chức quốc tế giúp đỡ các gia đình nghèo khổ, người bị HIV... Nhờ có sự giúp đỡ của bạn mà biết bao mảnh đời và gia đình chịu cảnh khốn khó đã được vực dậy... Buồn và tiếc cho 1 tài năng, mải mê công việc, mải mê thực hiện những ước mơ, hoài bão... bạn đã quên thực hiện trách nhiệm làm vợ, làm mẹ của mình. Chắc bạn cũng không buồn đâu nhưng bố mẹ, anh chị em của bạn thì vẫn chưa dứt khỏi nỗi đau đột ngột này.
Thế mới biết đời con người thật ngắn ngủi. Sống tốt, làm nhiều điều thiện... và vội vã ra đi. Nó thấy đôi khi ông trời hơi bất công 1 chút. Vì sao những kẻ xấu ở trên đời nhiều thế, nhiều con người chỉ nhăm nhe với những suy nghĩ và việc làm hèn hạ thì lại vẫn tồn tại. Người tốt thì lại ra đi. Có những cái chết mà khiến con người ta phải khóc thương bởi sự khâm phục bởi những việc làm mà họ khi sống nhưng cũng có những cái chết người ta tham dự chỉ bởi sự thương hại mà thôi...
Đời thật ngắn. Sống tốt mới là khó! Những giọt nước tiếc thương trên hầu khắp các gương mặt tại đám tang hẳn đã minh chứng cho sự sống tốt ấy của bạn!
Và nó cảm thấy muốn sống có ý nghĩa hơn... làm cho những người bạn học của nó cảm thấy gần gũi nhau hơn. Mỗi một lần đi đám ma về nó lại cảm thấy lòng buồn bã, thấy ranh giới của sự sống và cái chêt sao mong manh đến vậy. Và nó vẫn lầm lũi đi tiếp con đường mà nó đã chọn...
Xin được chia sẻ với nỗi buồn của bạn. Mình cũng từng có một ngưòi thân rất tốt, được mọi người yêu thương nhưng lại ra đi sớm để lại vợ và con thơ ! Ngày đám tang, mình cũng có cảm xúc như bạn: tại sao những người tốt đều qua đời sớm, còn những kẻ xấu thì vẫn cứ nhởn nhơ thụ hưởng cuộc đời ! Khi đem chia sẻ cảm xúc đó, một vị Thầy ở chùa nói với mình: Đời là bể khổ, con người sống trong cuộc đời là sự đau khổ vì phải hỷ, ái, nộ, phải bon chen, phải đấu tranh để tồn tại, cho nên những ai ra đi sớm là đã thoát khỏi bể khổ của cuộc đời, về cõi niết bàn là sướng chứ không phải khổ. Theo lập luận như vậy, ai sống tốt thì mới được về với Phật sớm, còn ai sống không tốt thì phải ở trần gian nếm mùi đau khổ của cuộc đời. !
Thôi ta cứ tạm theo triết lý của nhà Phật để lòng vơi bớt nỗi buồn bạn nhé !
Chị có biết Đ. bạn Boulevard. Biết tin em ấy mất mà không thể về để dự đám tang em. Xin chân thành chia buồn cùng gia đình em đã mất đi người con ngoan, bạn bè mất đi người bạn thân thiết, chân tình, cơ quan mất đi người cán bộ, người đồng nghiệp năng nổ, nhiệt tình, tận tâm với công tác xã hội, với những mảnh đời bất hạnh!
1 ngày nóng nực. Đêm nó không ngủ không phải vì nóng... mà vì nó cảm thấy con đường đi phía trước ôi sao dài quá... Biết bao việc phải lo lắng, gia đình, công việc, học hành... Đúng là đời con người chẳng bao giờ hết khỏi nỗi lo... Nó biết có cả những cái lo, cái bận mà tự nó rước vào nữa... Nhưng thôi... lại tâm nguyện 1 điều: "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi!" Cố lên... Tôi ơi!
Nếu không muốn đi hết con đường
Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
Không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
Làm ơn đi mà…
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
Khi ta cười không cần ai chia sẻ?
Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
Hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn
Một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
Đi khỏi cuộc đời của mình…
Nếu không muốn đi hết con đường….
Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
Làm ơn đi mà!...
Làm ơn đi…
Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
Chờ tìm thấy một người trong đời thật
Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
Nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh
Đời người mình yêu thương
Cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sang trời đêm
Nguyen Phong Viet
Bài thơ hay quá em. Chị đọc đi đọc lại, suy ngẫm ...
Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
Chờ tìm thấy một người trong đời thật
Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
Và ôm lấy niềm hi vọng, như ôm lấy cái phao khi đang đuối sức bơi.
xong chợt cảm thấy thật ngậm ngùi khi đọc lại câu thơ đầu
có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
Họ ôm lấy bóng của ta, còn ta thì... vẫn mãi cô đơn. Cảm thấy chua chát như tác giả tự cảm nhận
Nghiệt ngã đến tận cùng…
Tác giả làm bài thơ này có lẽ đang ở tâm trạng tự dằn vặt mình nên rất hay tự đặt câu hỏi, và tự trả lời.
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
Nhà thơ tự khuyên mình và có lẽ đang động viên ai. (Hình như đang động viên cô em Boul)
Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Và cuối cùng tự sướng đến tội nghiệp
Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm
Bài thơ từng câu chữ xuyên thấu mọi tâm can , chạm đến tâm sự của cô em Boul làm cho tình trạng suy tim nghiêm trọng đến nỗi phải lôi NS TCS vào cuộc
"Cố lên, tôi ơi....đừng tuyệt vọng"
Hì hì. Bình loạn với em gái một tí ti ...Cho bóng chữ nhảy nhót vui cửa nhà
Thôi chị cũng đi nghêu ngao...nhạc chế" Cố lên... tôi ơi..Đừng tuyệt vọng. Đời sung sướng khi chúng ta ...tự sướng "
Có những khi chị cũng thốt lên những lời bất mãn như em với Chúa, với Phật, đại diện của ông trời. Thì đều được nghe Hòa thượng ...đại đức Thích ...Như Không là ông thày tâm linh của chị, và Mục sư T, là bạn thân của chị đều trả lời chị cùng một ý giống nhau.
Đời sống kiếp này chỉ là là hữu hạn, đời sau mới là vô hạn...Ai làm được điều tốt thì kiếp sau được ở bên cạnh Phật chúa...Còn nếu chỉ làm toàn điều xấu thì kiếp sau sẽ bị đày đọa xuống a tỳ địa ngục...
Chị ko phục, chị nói lại với ông thày
- Tại sao chồng con tốt tính như thế sao phải chết sớm, he ko muốn về chầu chúa phật, he chỉ muốn trầu bên vợ con suốt đời thôi...Còn con, tuy tội lỗi ngập đầu, xong chẳng hại đến ai cả...sao bắt con phải khổ
ông thày trả lời chị thế này.
Vợ chồng con nợ nhau từ kiếp trước. he trả nợ con xong, sẽ đến lượt con trả nợ he..Và những điều con phải trả nợ he sẽ rất là khủng khiếp. Vì phúc phần má con để lại sau khi chết, đã có công đưa con đến với Phật pháp. Nên Đức Phật ngài mới giúp con sớm thoát cảnh khổ. Nếu ko thì biết đâu giờ này chồng con bị bệnh hoạn, hay vợ nọ con kia...và con đang phải trả nợ he cho hết kiếp này..
Chị nghe he nói thế liền trả lời he
Ok, Thanks but no thanks...Đức phật ngài. Vì con nghĩ khi mình bắt đầu cuộc hôn nhân, mình đã tuyên thệ với trời đất và luật pháp những điều sau.
- Sẽ chung sống cùng nhau khi hoạn nạn, chia sẻ lúc ốm đâu kể cả khi giàu nghèo...Nên con ko chấp nhận cái quyền năng hồ đồ đó của ĐP ngài và ngài cũng thật mâu thuẫn khi ĐP ngài đã từng giảng giải điều “đức năng thắng số’ kia mà. Sao ngài ko để con trả nợ chồng con cho hết kiếp này, để kiếp sau con rảnh nợ đi tu. Hề hề..
Chị hỏi tiếp he.
Còn má con Sao má con cả cuộc đời sống rất đức độ mà sao những ngày cuối đời phải bị trừng phạt chịu đau đớn vì bệnh ung thư.
Ông thày trả lời.
-Đó là thử thách cuối cùng của đức Phật ngài đối với má con, để coi má con có đem lòng oán trách ngài, thì má con mới được phép theo hầu ngài đi chép kinh...
Ok, cho là thày đúng đi. Còn She...
- Thày biết... She ...rồi đó. Thày nói trước mặt các con của she là chúng nó có một người mẹ xấu... Tại sao she vẫn sống phây phây ra đó, hưởng mọi lạc thú trên đời...
Ông thày trả lời...
Sao con ko hiểu một điều, nợ mẹ con trả. Đức Phật đang trừng trị she phải chứng kiến cái nhân quả mình gieo ...sống vậy khổ hơn chết con à..(nào she cảm thấy khổ tâm hay bất nhẫn vì she luôn luôn ở trong tình trạng xác gọi hồn thưa ) Hì hì
- Con có thấy con của she ngoan ngoãn lương thiện mà có ai lên người ko?
Phúc đức do mẫu con à.
Vậy thì đức Phật ko công bằng rồi thày ơi...Ai làm người đó chịu chứ..
. OA hỏi ông thày điều đó mà he làm biếng giải thích
Còn người bạn của con,he hi sinh hạnh phúc của đời mình để bảo lãnh cả gia đình ở VN qua. Thì he bị điên dại mấy chục năm, khi he vừa khỏi bệnh thì he lại đi tìm cái chết
-Tại sao? He tốt thế sao chết sớm..
- Tại sao con ko hiểu he tìm đến cái chết là để được sớm ngày ở bên đức Phật, mong được ôm chân ngài cầu nguyện cho cái gia đình tội lỗi đó được giác ngộ.
He trả lời kiểu nào cũng thấu lý đạt tình cả. Giống y những câu trả lời của bên đạo cũng như rứa.
Chúa Phật chẳng bao giờ sai. Lý thuyết trong kinh thánh hay kinh Phật dù có mâu thuẫn chồng chất. Khi các ngài bí quá ko trả lời được thì các ngài trả lời một cách rất huyền hặc, mơ hồ và kì bí
“Có có không không. Không tức là có, có tức là ko...”
Các ngài cho mình cái quyền năng khi nhân danh chúa phật gọi thì phải trả lời ngay. Còn người trần mắt thịt gọi chúa ơi, phật hỡi thì các ngài ko kịp nghe thấy . Vì các ngài luôn mải suy tư về những điều vô hạn ở cõi nát bàn hay chốn thiên đường, nơi nào ngự nhiều tiên nữ... đẹp như tiên. :rolleyes:Hà hà
.
Cảm ơn chị Oa, những dòng cảm xúc thật tuyệt… Em ứ chờ được kiếp sau… Em thèm được hạnh phúc từ kiếp này cơ. Em trân trọng và nâng niu từng giờ, từng phút mà mình đang sống, em thèm nhiều thứ quá…
:gomo: :gomo: :gomo: :gomo:
http://i763.photobucket.com/albums/x...mohxanh-tv.jpg
Thấm nguồn yêu
hồn long lanh soi lại bóng ai về
vầng nhật nguyệt xuống tận cùng đáy vực
nghe mênh mông suối chảy rửa tim người
giọt tinh tuyền rơi hoang địa tái tê
đời bỗng lạ xoay từng giây chất ngất
bước chân còn rung chuyển thấm nguồn yêu
tay nhân thế siết cõi lòng được mất
ánh lửa nào vời vợi bóng điêu linh ...
bachvan
Buồn!
Sông thu im lặng như tờ
Có con cò trắng ngẩn ngơ lượn vòng
Như tìm chỗ đục, chỗ trong
một thân lặn lội trên dòng xa xa
Nỗi buồn dâng xé tim ta
cát cồn một dải, bóng ta một mình!
Ôi đàn bà......... là những niềm đau. Ôi đàn bà là ngọc ngà trăng sao.........Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu. Ôi đàn bà rượu ngọt đêm qua, ôi đàn bà lạnh lùng hôm nay, giấc mộng chua cay.
..Tôi muốn trốn nhưng lại tìm...tôi muốn quên nhớ càng nhiều, ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi!
Anh ôi đàn bà... thì em cũng có bài "Ôi đàn ông" nhé...
"Đàn ông là thế có trách có móc gì vẫn thế
Có tiếc có nhớ gì vẫn thễ
Hỏi yêu chi hỡi ngừoi ơi
Đêm dài nằm mơ thấy dáng ai
Bỏ mặc tình em đang đắm say
Thì thử xem hỏi ai không đau lòng
Đàn ông là thế đến suốt kiếp thì vẫn thế
Dẫu có biết trước mà vẫn thế
Vẫn không chung thuỷ người ơi
Thôi thì từ đây xin chớ yêu
Bởi vì một khi nói tiếng yêu tôi sẽ lo
Tôi không thủy chung"
:khoc: :khoc: :khoc: :khoc: :khoc:
"Tâm đắc" hai câu nè :
"Đàn ông là thế đến suốt kiếp thì vẫn thế
Dẫu có biết trước mà vẫn thế |"
Tóm lại thì đàn bà và đàn ông... đều khổ cả. Đàn bà làm khổ đàn ông, đàn ông làm khổ đàn bà, đàn bà làm khổ lẫn nhau, đàn ông làm khổ lẫn nhau... Đời là thế... muôn đời vẫn thế! Đến khi nào chúng ta thôi làm khổ nhau và mang tới cho nhau niềm vui, hạnh phúc và tiếng cười....?
Đêm hôm qua, Boulevard nhận được những lời nói như đinh chắc nịch của 1 người bạn trai trên gio.vn, 1 người đàn ông ly thân (đối tượng mà BLV ứ bao giờ dám chơi ở ngoài đời)... Anh ấy nói rằng có tới cả cuộc đời này, BLV em cũng sẽ không ra nổi 1 tấm chân tình để kết tri kỷ... Đau quá! Phải chăng đó là sự thật nhỉ? Phải chăng đây cũng là cách nghĩ của nhiều người... Em không muốn khoe những gì em đang có... Em không muốn nói những cảm nhận đang sinh sôi trong suy nghĩ... Em chỉ muốn nói với ai đó 1 điều rằng... Hãy làm và làm thật tốt để người đời phải cảm thấy họ sai khi đã nghĩ rằng trên đời này những người rổ rá cạp lại khó tìm nổi 1 tấm chân tình... Tối qua... sau lời nó vô tình ấy...em thấy buồn... Và cũng quyết tâm để 1 lúc nào đó em có thể ngẩng cao đầu tự tin và nói: Đây người tri kỷ sẽ đi với Bou em suốt cuộc đời...
Có câu rằng "Yêu cho lở đất, long trời mới là đàn ông". Yêu và lòng hận thù vốn dĩ như hai thái cực của ĐẤT và Trời vậy! yêu là vị ngọt đầu đời! nó có thể theo ta như một hoài niệm đẹp hoặc làm ta đau khổ, ân hận! tình yêu phải chăng là GIA VỊ của cuộc sống!
Thú thực có lúc mình cũng phải CAY ĐẮNG thốt lên rằng đó là TÌNH chăng? nhưng đó chỉ là cảm giác tức thời. Khi ý niệm minh làm chủ được nó trong cuộc sống như cách hiểu theo Thuyết Vô thường của nhà Phật: thành, trụ, di, diệt. Thì mình sẽ cảm thấy thanh thản, không hận thù với những điều đã đến với mình.
Mình rất tâm đắc với câu "cuộc sống sẽ ưu đãi và sẽ dành cho những ai biết chụi đựng, đợi chờ và hy sinh vì nó".
Càng trả thù đời thì càng thấy mình lẻ loi và cô đơn! như câu " dao chém xuống nước, nước càng chảy xiết, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm"!
Mình có quá bảo thủ không?
Em… trời mưa đấy… cuộc hẹn tối nay chắc phải cancel em nhỉ? Em không sợ trời mưa… Em có thể đội mưa để đi với anh tìm 1 nơi ấm áp và khô ráo.
Em… mình già rồi… không thể nồng nàn như bọn trẻ được phải không em? Em không nghĩ vậy… Mình già nhưng trái tim mình không già, nó vẫn nồng nàn biết dâng trào cảm xúc khi yêu và được yêu.
Em…anh nợ em vì anh sợ anh không thể đáp lại được tình cảm mạnh mẽ và ồ ạt nơi em giành cho anh… Thôi, mình dừng lại… Tình yêu mà lại lo sợ, rồi lo nợ… Stop anh nhé!
:haha: :haha: :haha:
Nếu bạn đã nói được những câu triết lý của nhà phật thì sao không dấn thêm một chút nữa "sắc sắc không không". Tình là "duyên ... nợ". Không có chuyện chịu đựng và đợi chờ gì ở đây mà chỉ có còn duyên và nợ hay không thôi. Tình chẳng cầu cũng đến mà hết duyên hết nợ tự khắc tan thôi. Ai cũngt mưu cầu hạnh phúc ở nơi xa vời nào đó mà không tự mình hạnh phúc với thời điểm hiện tại, với những gì mình có thì suốt cuộc đời này " chém dao xuống nước, nước vẫn chảy, nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu"! Chúc bạn vui vẻ!
Tình bỗng chốc là không
dù hạnh phúc ấy nhỏ nhoi
xin cho tôi một lần nữa thôi
cho tôi thấy lại thoáng môi cười
một đời quá ngắn cho người mà yêu thương bỗng chốc xa rơi
đêm nay có một người..âm thầm
ru nỗi sầu theo gió cuốn về đâu..
hạnh phúc ấy cua tôi hay của người giữa đời
hạnh phúc ấy của ai như một chiều thu phai
ngày tháng vẫn còn trôi
đêm dài còn ước vọng
tình bỗng chốc là không
buồn mãi trong chờ mong
tình về giữa lúc quạnh hưu
cho đôi tay còn tìm lấy nhau
cho yêu thương ngó lại phút ban đầu
một đời dẫu có chia lìa
thì con tim đã lỡ yêu người
xin cho những ngọt ngào quay về
đem chút tình trong nắng giữa hoàng hôn
M ko biêt lam thơ nhung cung biêt thơ nên đặt vào chỗ nào trong CS - Vậy thì gởi thơ ST đến bou nhá :
Đừng khóc nữa trái tim
Đừng khóc nữa trái tim
Tao van xin mày đấy
Cứ coi như chẳng thấy
Anh bên người chiều nay
Đừng nói lời không hay
Khi anh vừa gõ cửa
Hãy cứ vui như thể
Chẳng có gì xảy ra
Đừng dò hỏi vu vơ
Chỉ gần xa này nọ
Tình anh không chung thủy
Chẳng xứng với mày đâu
Đừng tự làm mình đau
Vì một người không đáng
Hãy lặng lẽ rời xa
Dù lòng còn thương mến
Rồi tình yêu sẽ đến
Nay mai trong cuộc đời
:nguong:
Cái chết tới bất ngờ... không ai có quyền được lựa chọn!
1 người đàn bà đi xe máy hàng chục năm trời chẳng sao cả... rồi một ngày xe máy đụng xe máy, chị ngã lăn đập đầu xuống đường... vậy là chị ra đi.
1 thanh niên ngổ ngáo đi xe máy bốc đầu, lượn loằng ngoằng... những người đi sau cậu chửi rủa thậm tệ: "Sao nó không chết đi cho rồi!"... Vài phút sau không ít người chứng kiến cảnh cậu nằm chết ngang đường, xe máy tan nát...
1 người đàn ông lớn tuổi tính khá cẩn thận, thôi đi bộ cho chắc bên lề đường, ấy vậy mà một tay lái xe say rượu phi từ đường lên vỉa hè tông thẳng vào ông... ông ra đi...
1 cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tương lai sáng lạn, người yêu tài năng... 1 ngày kia cô đi khám bệnh ... rụng rời cô dính HIV từ 1 lần đi chơi với bạn bè sinh viên, say... sáng tỉnh dậy còn nguyên áo quần.. bên 1 cậu bạn trai rất thích cô... Nhìn đi nhìn lại, thấy mình ngoan vậy sao dính... điều tra lại thì cậu bạn đã chết ở xứ người vì bị HIV... Oạch....
1 cô gái năng động, bơi cực giỏi... vậy mà vì lặn quá sâu bị áp lực... lên bờ cô tắt thở ... đi
1 cậu học sinh ngoan ngoãn, học giỏi cấp 1 thấy bạn vác dao đánh nhau, chạy ra can bạn... dao đâm thẳng vào người... Cậu đi trong nỗi thương khóc tức tưởi của cả gia đình khi là con 1 duy nhất trong nhà.
Con mới đẻ chưa đầy 1 tháng thì đã mất cha. Nguyên nhân vì cha cậu đi xe máy cố vượt lên ô tô, lái xe ô tô không cho vượt chình ình xe sang phía cậu... vậy là anh ta tông thẳng vào đít ô tô...
Đôi khi, cái ranh giới giữa cái chết và sự sống thật mong manh... Tranh giành địa vị, tranh giành quyền lợi, tranh giành tình yêu... để rồi ai cũng trở về với cát bụi... Hạnh phúc của đời người đó là được sống. Vậy sống sao để vui, để nụ cười nở trên môi... Khó lắm, nhưng có phải ai cũng được sống đâu nhỉ. Cái chết tới bất ngờ và không ai được quyền lựa chọn...Đi qua cửa sinh, rồi tới cửa tử... vòng tròn luân hồi của đời người. Cố sống và sống cho tốt... Vậy thôi!
.
Đúng vậy, cuộc sống rất mong manh, hãy biết trân trọng những gì mình đang có em nhỉ
Đúng rồi chị yêu. Đôi khi em thấy ghen ghen 1 chút với chị em. Vì với chị mọi cái thật nhẹ nhàng. Dịu dàng 1 chút để ông xã yêu, làm ông xã ghen 1 chút cho đời thêm dư vị, nũng nịu ông xã 1 chút để được cảm giác chiều chuộng... Chị của em rất ngọt ngào và rất đàn bà... Em khác chị ở 1 điểm, đó là sự kiên nhẫn trong em không nhiều lém... Em đã cố để trong đầu 1 chữ "nhẫn" trong tình cảm... nhưng mà rồi ... em cứ là em! kkk
Trời sinh ra mỗi người 1 tính cách và tính cách nào cũng có điểm mạnh và điểm yếu như bản thân chị, chị biết rất rõ những điểm yếu của chị và đôi khi cũng cố gắng để thay đổi nhưng thấy sống thế thì khổ quá, vất vả quá cho nên thôi thì trời cho sao mình sống như vậy trừ những khi rơi vào tình trạng phải cố để những ng thân yêu tốt hơn.
:nguong:
Chỉ vì em phai là em
Cho nên mới phải Bún nem 1 mình
Cho nên nghĩ mãi chữ tình
Hăng hái một chut thì mình có duyên
:D
Điều tôi muốn ở một người đàn ông
Danh sách gốc
1. Đẹp trai
2. Có sức hút
3. Thành công về tài chính
4. Biết lắng nghe một cách chăm chú
5. Hóm hỉnh, dí dỏm
6. Phom người chuẩn
7. Ăn mặc sành điệu
8. Thích khám phá những gì mới lạ
9. Luôn luôn có những bất ngờ thú vị
10. Là một người tình lãng mạn và đầy sáng tạo.
Điều tôi muốn ở một người đàn ông, Danh sách điều chỉnh (khi 32 tuổi)
1. Ưa nhìn
2. Biết mở cửa ôtô và kéo ghế cho phụ nữ
3. Đủ tiền để trả cho một bữa ăn tối sang trọng
4. Nghe nhiều hơn nói
5. Biết cười hợp lý với mỗi câu nói đùa của tôi
6. Có thể nhẫn nại khi mang hàng vali đồ.
7. Có ít nhất 1 chiếc cà vạt
8. Biết trân trọng một bữa cơm nấu tại nhà
9. Nhớ ngày sinh nhật và các lễ kỷ niệm
10. Lãng mạn ít nhất 1 lần/ tuần
Điều tôi muốn ở một người đàn ông, Danh sách điều chỉnh (khi 42 tuổi)
1. Đừng quá xấu
2. Đừng phóng xe đi khi mà tôi vẫn chưa ngồi yên vị trên xe
3. Đi làm đều đặn – thỉnh thoảng phung phí vào các bữa ăn tối tại nhà hàng nhân dịp gì đó
4. Gật đầu đúng lúc khi tôi nói chuyện
5. Thường nhớ được các điểm nút của các câu chuyện cười
6. Vẫn có khả năng tự bố trí sắp xếp lại đồ nội thất
7. Thường xuyên mặc áo để che bớt cái bụng lại
8. Biết mua champane đi kèm với cái mở nắp chai
9. Luôn nhớ hạ nắp bồn cầu xuống
10. Cạo râu hầu hết các ngày cuối tuần
Điều tôi muốn ở một người đàn ông, Danh sách điều chỉnh (khi 52 tuổi)
1. Giữ tóc ở một độ dài thích hợp
2. Không ợ hay gãi ở chốn công cộng
3. Không vay mượn tiền thường xuyên
4. Không ngủ gật trong khi tôi vẫn đang thao thao bất tuyệt
5. Không kể đi kể lại một trò đùa quá nhiều lần
6. Trông không đến nỗi nào khi đi ra ngoài vào dịp cuối tuần
7. Luôn đi tất đúng và mặc quần lót mới
8. Biết trân trọng một bữa ăn tối bên cạnh Tivi
9. Nhớ tên của bạn trong các dịp
10. Vài tuần cạo râu một lần
Điều tôi muốn ở một người đàn ông, Danh sách điều chỉnh(khi 62 tuổi)
1. Đừng làm trẻ con khóc thét lên
2. Nhớ đâu là phòng tắm
3. Không cần nhiều tiền để sửa sang
4. Chỉ ngáy nhẹ khi ngủ
5. Không quên vì sao mình cười
6. Có thể tự mình đứng dậy
7. Thường xuyên mặc một số quần áo trên người
8. Thích thức ăn mềm
9. Nhớ mình để quên răng ở đâu
10. Nhớ rằng đó là cuối tuần.
Điều tôi muốn ở một người đàn ông, Danh sách điều chỉnh (khi 72 tuổi)
1. Vẫn còn thở được
2. Không quên toilet
:haha: :haha: :haha:
Sợ yêu. Sợ phải quyết định 1 điều gì... Đó chính là cái cảm giác hiện nay của nó. Nó cô độc nhưng nó lại không có thể có cảm xúc gì với ai... Vì sao nó lại như vậy? Nó thảng thốt và lo lắng. Đâu rồi những khao khát sống, khao khát yêu? Nó sợ vì nó không có cảm giác nhớ thương một người nào, nó sợ không dám nghĩ tới một ai...
Thứ 7 - ngày tình yêu nó lặng lẽ thu mình trong căn phòng và bận rộn với cả đống tin nhắn, điện thoại gọi, rồi bản thân nó cũng lọ mọ gọi thử cho ai đó để xem... họ làm gì vào tối thứ 7 khi không đi với nó. Điện thoại không có hồi âm nó cũng chẳng thấy buồn... để rồi nó nhận ngay lại cuộc gọi lại và nó cũng chỉ trêu trêu là em thử phản ứng mà thôi.. Nó chẳng chọn được ai để đi với nó vào cái ngày tình yêu ấy và nó đã tự hứa với bản thân nó là sẽ không đi chơi với bạn trai vào tối thứ 7 tới khi nào nó có người yêu để đi...
Máy điện thoại nóng lên, hết pin nhanh... Ai đó quên không không gọi cho nó, quên không nhắn cho nó... nó cũng không cảm thấy buồn, nó cũng chẳng cảm thấy chạnh lòng... Nó ơi. Nó sao vậy? Có lẽ nó không muốn bị tổn thương nữa bằng một cuộc tình mới... Nó sợ tình đến rồi lại đi. Nó sợ sự giả dối của những lời ngọt ngào đầu môi chót lưỡi... Nó sợ nó sẽ lại phải khóc vì ân hận khi nhận ra sự thật...
Trời ơi! tiêu chuẩn của em xem ra..khó đây, nhất là là chỉ số 6, hiiiii
Tiêu chuẩn mới của cánh đàn ông bọn anh bây giờ là: "Sống khoẻ, chết nhanh, có của để dành, chi em thương nhớ" hiii
Sáng qua, hai vợ chồng mình đi ăn phở, gặp bà mợ họ. Lâu ngày không gặp, mợ cháu nói được vài câu, bà vội vàng mang tô phở, vừa đi vừa nói: Thôi để mợ mang về cho cậu ăn cho nóng, tý nữa ổng còn đi đám giỗ. Mình hỏi với theo: Sao mợ không rủ cậu ra tiệm ăn luôn !
-Ổng không chịu đi con ơi !
Tôi biết mợ từ khi còn bé ! Một người phụ nữ có gương mặt đẹp buồn, đôi mắt lúc nào cũng chực nước mắt ! Về làm dâu trăm nghìn cay đắng, phải phục vụ cả cha mẹ chồng, một bầy em chồng, mà toàn là con gái. Chỉ được ông cậu là con trai nên ông được xem là Vua. Khi cha mẹ chồng qua đời, các cô cũng đi lấy chồng, nhưng thân mợ cũng chẳng yên. Chỉ còn vợ chồng già sống với nhau, nhưng bà chẳng khác gì là Oshin của ông, mỗi sáng đi bộ mua đồ ăn sáng cho ông, về dọn dẹp, nấu nướng, căn biệt thự một mình bà dọn vì ông không chịu thuê OShin, ông suốt ngày đi đám giỗ, chiều về vui thì thôi, buồn đem bà vợ ra chửi, hồi ông còn trẻ thường hay đánh bà. Mà chẳng thấy ai đến can ngăn, chẳng thấy chính quyền địa phương đến xử lý, ông chửi, rồi một đàn chó sủa phụ họa theo, đám con nít bu theo xem… Dần dần, cả xóm người ta quen hình ảnh đó, chẳng ai đến bênh mợ, rồi sang hôm sau lại thấy mợ xách giỏ đi chợ, đi mua đồ ăn sáng cho ông.
Mấy lần, thấy mợ khổ, mình xúi bà ly hôn. Bà nói: Từng tuổi này còn ly hôn cho người ta cười thúi đầu hả con ?
Mình hỏi tiếp: Vậy sao hồi đó, mợ không ly hôn cậu đi !
Bà nói: Lúc đó, mấy đứa con còn nhỏ xíu, ly hôn tội nghiệp tụi nó !
Chợt nghĩ, sao người phụ nữ Việt Nam mình khổ quá chừng, cứ cam chịu, hy sinh cả đời ! Đến thế hệ của bọn mình, dù có hiện đại được chút chút, nhưng nhìn chung vẫn khổ! Phụ nữ trí thức ngày nay khổ vì danh hiệu hai giỏi“ giỏi việc nước, đảm việc nhà”, vừa phải phấn đấu cho sự nghiệp, kiếm tiền nuôi con, vừa phải chu đáo công việc nhà ! Mình may mắn có ông xã yêu thương, chia sẻ công việc nhà thì lại được phong là “ người đàn ông hai giỏi” theo kiểu châm chọc. Ông xã kể, khổ nhất là mỗi chiều, phải từ chối mấy độ nhậu của các chiến hữu, từ chối riết mà thấy ngại, cứ phải nêu lý do: Hôm khác, chiều em về đón con. Có lần, mấy tay đó gặp mình hỏi: Sao em giữ chồng dữ vậy em, nó không dám đi nhậu với bọn anh ! Mình chỉ biết cười trừ. Mấy bà chị ở cơ quan ông xã thì hỏi mình: Em có bí quyết nào mà chồng em trung thành với em vậy?
Có mấy lần, con bệnh, sáng đó mình có một buổi họp quan trọng, vội năn nỉ chồng: Sáng anh ở nhà trông con giùm em, đi họp xong, em về liền lo cho con. Ông xã gọi cho sếp: Anh ơi, sáng nay, anh cho em nghĩ, con em bị bệnh. Sếp đáp lại không cần suy nghĩ: “Vợ mày đâu?” Ổng quên là mình cùng đi họp với ổng !
Sau này, rút kinh nghiệm, mình nói với ông xã: Thôi lâu lâu, anh đi nhậu với anh em đi, để em đón con, nếu nấu cơm không kịp thì mấy mẹ con ăn đỡ gì đó. Còn lỡ hôm nào xin phép nghĩ làm thì nói lý do mẹ anh bệnh, để em khỏi bị cười chê ! Chuyện học hành cũng vậy, nấn ná đợi ông xã học chung, chứ cũng không dám vượt mặt, sợ bị người đời gán cho là Tham vọng !
Phụ nữ Việt Nam là như vậy đó! Mình là một trong những người cực kỳ may mắn, còn bao nhiêu, bao nhiêu chị em phụ nữ trí thức khác, đêm đêm chỉ biết ôm con khóc thầm, phải tiếp tục chịu đựng! Tư tưởng “ trọng nam khinh nữ” ăn sâu trong máu người Việt mình còn nhiều lắm. Các bé gái khi còn nhỏ hay được mọi người dạy: Mai mốt con lấy chồng phải như thế này, thế này. Mấy ai dạy con trai khi lấy vợ là con phải ứng xử như thế này, thế này bao giở đâu !Biết chừng nào, phụ nữ Việt Nam mình mới sướng như phụ nữ Phương Tây!
Sáng nay Boulevard vừa ngồi buôn với sếp là nữ. Chị ấy nói cậu con trai đang là sinh viên sắp ra trường đã làm giám đốc của 1 công ty. Cậu bé vẫn chưa có người yêu và nói rằng nếu có tìm vợ, thì phải tìm 1 mẫu người như mẹ của cậu. Hai chị em ngồi cười hỉ hả và ngẫm nghĩ. Kể ra con gái làm báo thường bị xét nét là có phần quá cá tính này nọ, nhưng những người làm báo ở cơ quan mình thôi, con gái thật dễ thương. Vì công việc cũng không vất vả lắm khi phần lớn các mảng tập trung vào văn hóa... Ở cơ quan làm tốt nhiệm vụ của mình rồi. Nhưng chị em nào khi về nhà cũng chăm chỉ lo lắng cho gia đình, nuôi con giỏi, dạy con ngoan...
Ra ngoài đường thì son phấn, váy vóc tưng bừng về nhà thì hì hụi lau nhà, nấu cơm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại... Và hầu như những đức ông chồng chỉ mải có việc đi ngoại giao, đối ngoại và về nhà chỉ chờ vợ lo cho từ đồ ăn sáng cho tới ăn đêm... Tư tưởng "trọng chồng" đã ngấm vào suy nghĩ của chị em mình mất rồi. Ngày trước khi định nhờ vả "người ta" đỡ mình một việc gì, nhưng lại nghĩ nhờ lại mang tiếng là nhờ, thôi thì tự mình cố tí làm cho nhanh... Thực ra được phục vụ chồng con cũng là một hạnh phúc nhỏ bé nhưng lại là niềm vui của người phụ nữ. Giờ trở thành người tự do, có người giúp việc lo lắng cho từ cái việc mắc màn đến ấm nước chè... rồi đi chơi với bạn không phải bẩm báo ai, không phải lo về cơm nước cho gia đình... tự nhiên cảm thấy cũng có cái thú vị, thích ăn, thích chơi, thích ngủ... không bị kiềm nén... Có lẽ vậy mà giờ sợ cũng chẳng dám bước vào 1 cuộc hôn nhân hay 1 mối tình nào nữa... Sống 1 mình cũng khỏe hơn...
Ừ, phụ nữ mình bao giờ cũng lấy chuyện lo lắng cho chồng con là niềm vui vì đó là những ngưòi mình yêu thương mà. " "Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình ! Có điều, cho cũng phải xem đối tác như thế nào, chứ mà đối tác ỷ lại quá thì cũng cần sống cho mình nhiều hơn phải không Bou !
Đã lâu lắm rồi mình mới mới về quê trên chuyến xe đò về quê!
Lúc về ngồi trên chuyến xe 24 chỗ nhưng chỉ có 10 khách! vì lý do xe bịi hỏng điều hoà nên cháu lái xe chạy tốc độ cao làm mình hết hồn (mình đã có bằng lái xe trên 20 năm nhưng mình sợ quá!)
Lúc xuống Hà Nội (không hiểu sao) lại ngồi gần một goá phụ (còn trẻ lắm chắc chỉ hơn con gái mình mấy tuổi) cháu nói rằng "chú ạ chồng cháu vừa mất 100 ngày con cháu bị viêm phổi" phải về viện LAO PHỔI để khám.
Nhìn thằng bé 7 tuổi nằm thiêm thiếp ngủ, ánh mắt goá phụ trẻ, như bơ vơ, như vô hồn mình mới thấy tấm LÒNG DUNG DỊ của người MẸ Việt Nam sao cao thượng đến vậy!
Lúc sau thằng bé tỉnh giấc, nó hỏi"mẹ ơi mình đang ở đâu?" Mẹ nó ngân ngấn nước mắt , mình đỡ lời" Con sắp về Hà Nội rồi", nó bảo " Mẹ ơi cho con vào vườn Bách thảo nhé" mẹ nó ngơ ngác không hiểu, mình lại đỡ lời" Con cứ khám bệnh đi, mẹ con sẽ cho con đi khắp Hà Nội" nó hỏi mẹ" Hà Nội là Thủ đô phải không mẹ?" mẹ nó bảo "Con à Hà Nội là trái tim của cả nước Việt Nam" nó lại hỏi thế con muốn vào Lăng Bác Hồ được không? mình lại đỡ lời" Chỉ cần con có ước mơ, ước muốn thì việc gì con cũng có thể làm đựơc"
Ôi ước gì mình có thể làm được những ước mơ BÌNH DỊ của con trẻ ƯỚC MƠ nhỉ?
He he... Lặn một hơi rồi cũng về được nhà mình... Báo cáo cả nhà là sản phẩm sau 1 ngày oanh tạc đi các nơi chốn. Boulevard đã làm được quả bài này. Sau khi đi tìm hiểu mới thấy báo chí nhà mình nhiều bạn Phóng viên viết ẩu ghê. Sai toét hết cả sự thật. Chị Hằng ở công an phường Thượng Đình thì các bạn ấy ghi là CA phường Khương Đình. Chị Hằng bị chồng lấy xích móc vào cổ rồi lên gác xích vào chân, thì các bạn ấy phóng lên là lấy xích treo cổ lên xà ngang của nhà... Sợ quá vì báo chí, đúng là bác Tường Thụy cảnh báo cái ẩu đả cũng có phần đúng. Khi đi làm Bou em mới phát hiện ra khá nhiều điều thú vị, và chi tiết nhổ tóc sâu 3 giờ sáng của chị Hằng cũng đã được em khai thác khá cặn kẽ... để cho có sự khách quan... :)
Vụ bạo lực gia đình ở Quận Thanh Xuân(Hà Nội): Không phải lần đầu!
(22/07/2011)
VH- Dư luận hiện vô cùng phẫn nộ trước việc chị Trần Thị Thu Hằng (46 tuổi) ở phường Thượng Đình, quận Thanh Xuân, Hà Nội bị chồng là Lưu Nguyễn Tân (49 tuổi) bạo hành. Đây không phải là lần đầu chị Hằng bị chồng bạo hành dã man.
http://www.baovanhoa.vn/Controls/Thu...2/P7201114.jpg
Tiếp chúng tôi, bác sĩ Trần Thanh Tùng (Bệnh viện Xây dựng) cho biết: “Bệnh nhân Hằng được Công an phường Thượng Đình đưa tới vào 22g30 ngày 18.7 với hiện trạng trên đỉnh đầu có 2 vết thương, toàn bộ hai bàn tay và chân, đùi đều bầm dập, mất rất nhiều máu, trong đó có hai vết thương ở cánh tay trái đã được khâu lại bằng chỉ thường. Chúng tôi đã cầm máu, chụp cắt lớp vi tính và hiện tại chưa thấy có tổn thương lớn gây ảnh hưởng tới tính mạng. Có điều trên vùng sọ có vết chấm nhưng chưa có dấu hiệu rạn nứt… Tuy nhiên cũng khó có thể lường hết được hậu quả, có thể 1 tuần, thậm chí 2 tuần sau vẫn có thể gây chảy máu sọ não… Cần phải theo dõi sát”.
Chị Hằng nằm trên giường bệnh, bên cạnh là cậu con trai (con riêng của chị với người chồng thứ nhất). Những lời kể của chị đứt đoạn trong tiếng nấc: “Tôi đã bị đánh đập nhiều lần, có lần cách đây vài năm cũng đã bị anh Tân dùng dao gọt hoa quả đâm và phải đi khâu mười mấy mũi. Nhưng lần này quả thực tôi không ngờ anh ta lại dã man đến vậy!Tôi kinh hoàng nhất là lúc tôi ngất lên ngất xuống khi anh ta đánh đứt mảng thịt dài 10 cm ở cánh tay của tôi. Anh ta lấy kim chỉ và bảo tôi đứng lên và khâu sống. Mồ hôi và máu đầm đìa chảy, tôi van vỉ anh ta tha cho tôi nhưng anh ta cứ làm như vậy. 15 tiếng đồng hồ là khoảng thời gian kinh hoàng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tha thứ cho con người đó!”. Chị Hằng cho biết từ khi được cứu thoát khỏi sự tra tấn, chị không có một đồng nào trên người khi vào viện. Chiếc nhẫn kim cương chị đeo, sợi dây chuyền vàng Ý gần 1 cây và toàn bộ nữ trang trong két và số tiền 8.000 đô la mà cháu chị mới ở nước ngoài về gửi chị đã bị anh Tân phá két và gửi lại toàn bộ cho chị gái. Ngay cả đến 2 chiếc điện thoại iphone ghi những số điện thoại của người thân, gia đình chị cũng bị anh Tân gom cả vào một chiếc hộp cùng tiền, vàng gửi lại cho chị gái tên Thanh. Chị gái của anh Tân cũng xác nhận điều đó nhưng khi chị đề nghị đưa lại cho chị điện thoại để liên lạc và tiền để chi phí thì tuyệt nhiên không thấy sự hồi âm lại. Từ trước tới nay mối quan hệ giữa chị Hằng với họ hàng anh chị em của anh Tân rất tốt nhưng chị hoàn toàn bât ngờ khi chị bị anh ấy đánh đập dã man như vậy thì không ai trong số họ hàng của gia đình anh Tân tới thăm nom cả.
http://www.baovanhoa.vn/upload/20110722/dungcu.jpg
Những vật dụng Lưu Nguyễn Tân sử dụng gây thương tích cho chị Hằng
Nhịn nhục vì tái hôn tập 2
18 năm tái hôn với anh Tân, chị Hằng luôn phải nhẫn nhục chịu đựng sự đè nén, bạo hành của chồng mà không dám lên tiếng nhờ các cơ quan tổ chức đoàn thể, xã hội giúp đỡ chỉ vì sợ mang tiêng làm lại tập 2 mà vẫn không ra gì. Ngay cả cậu con trai duy nhất với chồng cũ, chị cũng phải gặp gỡ lén lút, mỗi lần gặp con trai chị tới thăm ở nhà là y như rằng hôm đó chồng chị đập phá mọi thứ trong nhà và dằn hắt mắng nhiếc chị. Thật đáng thương cho cậu con trai từ nhỏ đã phải sống với ông bà nội, thiếu mẹ, thiếu cả cha (người chồng cũ của chị Hằng cũng đã tái hôn và sống ở nơi khác).
Khi được hỏi vì sao khi bị đánh, chị Hằng lại không kêu lên cho hàng xóm biết, chị Hằng nói lâu nay chị thường nín nhịn nhưng lần này có muốn kêu cũng không được vì cứ định kêu thì anh ta lại lấy chanh nhét vào mồm và lấy băng dính băng mồm. Những người hàng xóm của chị Hằng đều cho rằng vợ chồng chị Hằng rất ít điều tiếng cãi cọ.
Theo chị Hằng và một số hàng xóm của chị thì sự việc đánh đập chị Hằng của anh Tân không chỉ bắt nguồn từ việc nhổ tóc sâu của người hàng xóm giúp việc cho chị mà là vì chị đang làm thủ tục để bay sang Ukraina dự đám cưới của con gái vào ngày 22.7. Anh sợ chị sang bên đó sẽ ở lại không về.
Nhiều người khi biết câu chuyện này đều cảm thấy bất bình trước hành động của anh Tân nhưng cũng có một số ý kiến cho rằng chị Hằng là một phụ nữ có chồng lại nhờ một người đàn ông nhổ tóc sâu vào 3 giờ sáng là không nên.
Xét xử hay không tùy thuộc vào nạn nhân
Hiện nay, Công an quận Thanh Xuân đang tiến hành tạm giữ Lưu Nguyễn Tân trong 3 ngày vì tội gây thương tích cho người khác. Chúng tôi còn phụ thuộc vào mức độ xâm hại của nạn nhân để tiến hành điều tra xem xét. Tuy nhiên, chị Hằng và anh Tân có mối quan hệ vợ chồng nên sẽ phụ thuộc rất nhiều vào thái độ của nạn nhân Trần Thị Thu Hằng. Bộ luật Tố tụng hình sự quy định “khởi tố vụ án hình sự theo yêu cầu người bị hại”, việc khởi tố hay bãi nại phụ thuộc vào nạn nhân là chị Trần Thị Thu Hằng. Vụ án này được coi là một trong những vụ điển hình đánh vợ gây trọng thương tại địa bàn, chúng tôi vẫn đang trong tiến trình xem xét hồ sơ. (Thượng tá Nguyễn Văn Chiến, Đội trưởng Đội điều tra hình sự CA Q.Thanh Xuân)
Người phụ nữ cần tự điều chỉnh hành vi của mình
Chi tiết vì ghen khi thấy người đàn ông khác nhổ tóc sâu cho vợ vào 3 giờ sáng dẫn tới sự việc nghiêm trọng này cho thấy chị Hằng cũng như những chị em phụ nữ có gia đình cần phải nhìn nhận lại. Tôi nghĩ rằng chị Hằng cũng chưa có kỹ năng sống nên đã quá vô tư với vấn đề này dẫn tới sự hiểu lầm đáng tiếc cho chồng, nhất là với những ông chồng hay ghen như anh Tân. Chị em phụ nữ phải có kỹ năng và kiến thức văn hóa để điều hòa các mối quan hệ trong gia đình. Việc chị Hằng chịu đựng những trận đánh của chồng một cách âm thầm mà không tìm tới các cơ quan đoàn thể như tổ chức Hội Phụ nữ, các phương tiện thông tin đại chúng, đường dây nóng… để được tư vấn, giúp đỡ cho thấy sự thiếu hiểu biết về luật pháp. (Bà Nguyễn Thị Kim Thúy – Chủ tịch Hội LHPN Q. Thanh Xuân)
Ông Tân là kẻ máu lạnh, không còn là con người nữa.
Cái đầu bệnh hoạn của ông ta khó có thể tẩy rửa được. Tôi vừa thấy thương, vừa giận mẹ tôi, tại sao phải cắn răng chịu đựng. Ông ta không thể cậy là “chồng” để cho mình cái quyền bạo hành tàn bạo như vậy. (Anh Nguyễn Đức Anh -con riêng của chị Hằng, 27 tuổi)
Bài viết hay quá Bou à!
Khiếp quá cơ...........
Qua bài viết của Bou mình nhận ra điều này: người đàn ông trong câu chuyện thì khỏi bàn cãi rồi. Chắc chắn hắn phải bị pháp luật xử lý nghiêm minh rồi ! Điều mình muốn nói ở đây, chính là người phụ nữ kia, chị ấy cũng đi làm, có thu nhập, có nhà ở, không phụ thuộc chồng, chỉ có lý do là cưới chồng lần 2 nên phải nhẫn nhịn, rồi từ đó, để chồng có quyền chửi mắng, hành hạ, đánh đập dã man mình. Tại sao vậy ? Đó là hệ luỵ của tư tưởng những người phụ nữ chế độ phong kiến đến bây giờ ! Chỉ cần một lần, chấp nhận cho chồng đánh, tha thứ, rồi lại chấp nhận, từ đó, người đàn ông có suy nghĩ anh ta có quyền làm điều đó vì bản thân người phụ nữ sẽ tha thứ cho anh ta, và kể cả dư luận , pháp luật cũng không làm gì anh ta, cho nên, anh ta mới có một thời gian phạm tội dài , gần 20 năm...mà chị vẫn phải tiếp tục chung sống...Cho nên mình giận, thương những người phụ nữ như vậy, họ cần được tuyên truyền về bình đẳng giới, về chống bạo hành..
Ở các nước Phương Tây, phụ nữ được trang bị kiến thức chống bạo hành...rất chu đáo, có lần, mình đọc một bài báo của Mỹ mà thấy choáng. Bài báo dạy người phụ nữ, khi bị tấn công tình dục, nếu đã dùng những phương pháp phòng vệ như hô to, dùng bình xịt hơi cay, dùng các thế võ...mà vẫn bị cưỡng bức tình dục thì khi đó cần phải " tự vệ" bằng cách khuyến khích kẻ tấn công mình dùng bao cao su, khi giao hợp thì cần giang rộng để tránh tổn thương, cố gắng nắm tóc, lông của hắn để giám định ADN, cố gắng nhớ những chi tiết trên người hắn như hình xăm, gương mặt, vóc dáng...và hết sức khéo léo để không bị thủ tiêu, sau khi bị cưỡng bức, phải nhanh chóng đến đồn cảnh sát gần nhất để khai báo và đến cơ quan y tế để được chăm sóc..còn chuyện đánh đập thì khỏi nói, chỉ cần chồng bạt tay nhẹ là họ đã gọi police đến còng tay rồi...cho nên, theo mình, các ban ngành, phương tiện thông tin đại chúng cần tuyên truyền rộng rãi về bình đẳng giới, nhưng cần tuyên truyền đến những người đàn ông, vì trên thực tế, đối tượng nghe tuyên truyền chỉ toàn phụ nữ nhà mình thôi !
Cuối cùng cám ơn nhà báo Boulevard đã viết một bài phóng sự thật hay !
.
Chuyện bạo lực gia đình không phải là mới và có những chuyện k thể tưởng tượng được. Đôi khi vì người phụ nữ nhẫn nhịn vô lý không biết cách tự bảo vệ nhưng cũng đôi khi nguyên nhân từ chính người phụ nữ do lòng tham hay tính toán quá nhiều về kinh tế để mất lòng tin từ người chồng khi đầu chồng vì yêu nên nhịn vợ sau này không thể nói được vợ đã giải quyết mâu thuẫn bằng cách dùng nắm đấm... TP có biết 1 người phụ nữ cô ấy kém TP 1 giáp rất trẻ trung, xinh đẹp và hiện đại... có 1 lần 2 chị em đi may quần áo cùng, cô ấy hỏi thế khi lấy chồng thì chồng chị mang về chị cái gì nhà hay xe? TP ngớ ra nói không mang gì... và cô ấy nói vậy thì chị lấy anh ấy làm gì? hihihi... có lẽ mình cũng quá ngây thơ trong thời buổi kinh tế thị trường mọi thứ cần được cân đong đo đếm bằng tiền chăng. Nhưng bản thân mình nghĩ rằng con người ta sống với nhau trước hết vì chữ tình nếu anh ấy tốt với mình và gia đình mình là được còn kết quả tới đâu thì phụ thuộc rất nhiều thứ.
Bẵng đi 1 thời gian lâu lâu không gặp vừa rồi mới có dịp gặp những người bạn thân quen chung và biết những thông tin về cô ấy khiến mình giật mình. Cô ấy lấy 1 người chồng rất giầu có, buôn bất động sản trong 1 lần chia tài sản thừa kế cô ấy có bất đồng ý kiến với mẹ chồng khiến bà tăng huyết áp phải điều trị trong viện nhiều ngày và chồng thì bất mãn với chuyện đó cho nên đã đánh đập và hành hạ cô ấy nhiều lần. Có lần bóp cổ tới ngạt thở phải đi cấp cứu.... Sau 1 thời gian chịu không thấu vừa rồi đã làm đơn xin ly hôn mà chồng nhất quyết k bỏ lý do lại chẳng phải vì còn yêu vợ.....
Mình cực lực phản đối chuyện 1 người đàn ông hành hạ 1 người phụ nữ chân yếu tay mềm đã từng đầu gối tay ấp, mâu thuẫn có rất nhiều cách để giải quyết nếu k còn yêu nhau có thể giải phóng cho nhau khỏi chịu đựng... thế nhưng hội phụ nữ cũng nên mở những lớp trang bị cho chị em phụ nữ những kỹ năng sống, bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình và biết san sẻ gánh nặng với chồng, biết cách hòa hợp, nhường nhịn với gia đình chồng...
Cảm ơn chị Dung_SHA và chị TP đã chia sẻ. Em đang lo là chị Hằng vì mối quan hệ vợ chồng với anh Tân (đã có 2 mặt con, 1 con gái 8 tuổi đang sống với ông bà nội, cô con gái lớn thì 18 tuổi hôm nay lấy chồng vắng mặt mẹ vì mẹ bị bố đánh không sang được như vậy thì chị ấy rồi sẽ chẳng làm đơn khởi tố anh Tân đâu. Người phụ nữ VN vị tha lắm, họ có thể bị đánh đập nhưng để đưa người chồng dã man ra đó ra hầu tòa, họ lại không có can đảm. Em sẽ tiếp tục theo dõi sự việc này... Quả thực ngoài pháp luật, mỗi con người lại chịu những rào cản bởi lương tâm, khó có thể hành xử lắm.. mà như vậy thì sẽ chẳng có ai bị xét xử để làm gương cho những đấng ông chồng vũ phu khác.
Em cũng căm thù đàn ông vũ phu, không dùng được cái đầu và trí tuệ của mình mà phải dùng đến tay chân, lấy thịt đè người để trị vợ hoặc để được vợ yêu... Haizzz hèn lắm! Thứ 6 bài viết này của em được chi hội họp bàn tán khá rôm rả. Sếp tổng trêu nói: "Tôi xin nhắc nhở là hai bài viết gần đây của chị H cực kỳ nhạy cảm và tỏ một thái độ rất thù nghịch với đàn ông, bài thứ nhất là "20% đàn ông Việt Nam sẽ ế vợ vào năm 2030" và bài thứ hai là bài bạo hành này... " Haizz không biết phải trả lời sao nữa... Vì lòng tin yêu vào đàn ông ngày càng bị khủng hoảng trầm trọng.
:thodai: :thodai: :thodai: