:D Bài thơ đúng là của Em phương xa, gởi cho Anh ở nhà. Nhưng PL đoan chắc rằng cả nhà mình chỉ biết Em mà không biết Anh đâu. :nguong:
Printable View
Bài thơ dự thi số 21:
Cảm Xúc Đầu Xuân
Đã lâu rồi tôi chẳng thiết làm thơ
Bao kỷ niệm đã chôn vùi sâu thẳm
Nỗi đau kia cũng dần dần chìm lắng
Vết thường lành, cảm xúc lại hồi sinh.
Sáng xuân nay tôi suy nghĩ mông lung
Rồi nhận ra mình thật là ngớ ngẩn
Tình yêu nào mà chẳng nhiều bí ẩn
Dẫu đau thương những vẫn thật diệu kỳ.
(MS021)
Thành bịnh hông biết từ khi não khi nào, những con chữ luôn nhảy múa nhịp nhàng chong đầu HNhu. Đến độ, ngày nào hông dziết nó ga được, tưởng chừng ngày ấy là tận thế. Ngày xưa Tào Phi bảy bước mần xong bài thơ. Còn HNhu cũng như thi dân NR thì, ứ thèm bước bước nào, thơ cũng tuôn ào ào như suối. ( Gõ phím sao bước được! :D )
Nói dzậy thôi, cũng có lúc hông cách gì mần nổi một vần thơ. Đó là lúc hông dzui. Lúc nớ, người cứ nhẹ hẫng. Đầu rỗng toác. Ăn cũng lười. Ngủ cũng lười. Thơ thẩn cách gì được! Giống như tâm trạng tác giả bài thơ trên:
Đã lâu rồi tôi chẳng thiết làm thơ
Bao kỷ niệm đã chôn vùi sâu thẳm...
Đến độ tưởng như đất bằng sóng dậy. Trời xanh té nhào xuống chân. Đến độ tưởng là bình minh không còn đến được nữa:
Đã lâu rồi không được ngắm bình minh
Không được thả hồn mình vào trong gió
Không được ngâm những câu thơ nho nhỏ
Không được chờ, được đợi, được nhớ nhung
Nhưng mà, gì lại hông qua. Sóng gió nào cũng sẽ qua, cũng phải qua. Chẳng lẽ chít a? Phải hông ạ, tác giả?
Có điều, sự việc ấy, qua như thế nào. Nó qua, để lại sự bầm giập thế nào, nơi ta.
Và, "nó" qua thật. Một ngày, tác giả cảm thấy mình ngớ ngẩn. Mình ấu trĩ, ngu ngơ. Mừ, tác giả thân thương mắc gì dzậy cà? Thì đây:
Sáng xuân nay tôi suy nghĩ mông lung
Rồi nhận ra mình thật là ngớ ngẩn
Tình yêu nào mà chẳng nhiều bí ẩn
Dẫu đau thương những vẫn thật diệu kỳ.
À! Hóa ga là đau tình! Hihihi, hông hiểu cái bản mặt của tình yêu chòn méo thế nào, mà lại làm thế nhân thất điên bát đảo. Kẻ thì ngời ngời hạnh phúc. Nguời lại vật vã sầu thương.
Có lẽ vì hông biết hình dong tình yêu ga sao, nên, tình yêu mãi mãi là điều bí ẩn. Là ẩn số diệu kỳ mà ai ai cũng nhao nhác kiếm tìm. ( HNhu cũng phải tìm thôi. Kẻo chậm chân: hết; Tiếc! :D )
Tìm thấy hay hông, thì, người đời vẫn cứ...
Tác giả nhận ra điều ngớ ngẩn này vào một sáng mùa xuân. Mùa xuân tới mang theo tình yêu cho muôn loài. Khai thông cho những ắc tách còn ù lỳ đâu đó. :D
Mùa xuân hyền diệu.
Có lẽ giờ phút này thì tác giả đã lấy lại thi hứng. Đã lại mỗi giờ một bài thơ!
( Thể theo lời hứa dzới Nhím con, HNhu đoán bài thơ này là của Nhím con.
Nhím Gai ơi, chuẩn bị mà chung độ ha. :D )
Hương nhu: Bầm giập (tỉnh từ ), vùi dập, dập tắt (động từ) .
Hình như là vậy, chú cũng không chắc lắm! :D :D :D
.
@ Hương Nhu
Bầm giập: Tính từ
trải qua nhiều đau đớn, tủi nhục
cuộc đời bầm giập
Giập: Động từ
(vật tương đối mềm) bị bẹp hoặc nứt ra, do va chạm
quả chuối bị giập
đánh rắn phải đánh giập đầu (tng)
Hnhu cảm ơn chú Nhật Nguyệt và chị Long Cưng. HNhu đã sửa gùi ạ.
:D
Bài thơ dự thi số 93:
Tức Xuân
Trông đời tống tiễn cảnh trời đông
Tiết đến mùa sang rối chất chồng
Lộng kiếng bao phen quăng liệng cống
Sôi trông một thuở bỏ trôi sông
Tri âm bến đỗ say trăng gọi
Kỷ niệm dòng xuôi ngắm gió lồng
Nhắc bạn đầu ghềnh tin nhạn bắc
Ngang hông ấm ức dở hang ngông
(MS093)
Ngẫm mà thương cho xuân.
Hông biết xuân đã gieo gặt những gì, mừ, lại nhận được bao nhiêu tình cảm hỷ , nộ, ái, ố, của người đời.
Người thì xé nhanh lịch, dọn đường cho xuân mau tới.
Người thì hân hoan trong không khí xuân ca.
Người thì "Gình xuân", coi có gì lạ.
Người thì xua đuổi, xuân hãy "đi đi, đừng dzìa"
Người thì lo lắng xuân dzìa mang theo bao nỗi lo đời thường.
Người thì hoài niệm xuân chong tâm tình của kẻ tha hương.
Người thì mượn xuân để trao tình yêu cho một nửa yêu thương...
Tác giả bài thơ ni thì lại Tức Xuân!
Xuân lại khổ nữa gùi! Có lẽ xuân tuổi (con) thân! :D
Trông đời tống tiễn cảnh trời đông
Tiết đến mùa sang rối chất chồng
Tác giả tức mùa xuân, vì, xuân đem những rối rắm tới cho tác giả. Rối rắm chất chồng rối rắm. Hông biết tác giả có nghĩ là: "Liệu xuân hông dzìa, những rối rắm kia sẽ hông tới? ". Hay, nó dzẫn cứ tới như thường! Hhihiii, tác giả ba chợn gùi nà!
Lộng kiếng bao phen quăng liệng cống
Sôi trông một thuở bỏ trôi sông
Tri âm bến đỗ say trăng gọi
Kỷ niệm dòng xuôi ngắm gió lồng
Nhắc bạn đầu ghềnh tin nhạn bắc
Ngang hông ấm ức dở hang ngông
Nghe hơi hướm thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương.
Có điều, từ chỗ này chở đi, HNhu...ứ hiểu ý tác giả muốn gửi gắm điều gì nữa!
Cho nên, HNhu...bí bo gùi.
Bài thơ HNhu chỉ cảm nhận được cái hay qua tựa đề cùng hai câu đầu. Những câu sau, thoáng nghe tác giả chơi chữ, có cảm giác thú vị.
Cảm giác thú vị qua mau, tiếp sau là cảm giác mơ hồ... vì bài thơ khó cảm nhận quá.
HNhu ít khi bó bút chước một bài thơ. Nhưng, HNhu gặp chướng ngại dzật gùi nà!
Tác giả chơi xấu ha.
Đánh đố HNhu!
Hay, tại HNhu cùng tác giả hông có chung dòng suy tư?
:D:D:D:D
Bài dự thi số 07/GK:
TIỄN CON MÙA XUÂN
Thế là con đã lớn khôn
Nay con xuất giá biết buồn hay vui
Vòng tay bố hóa hẹp rồi
Tiễn con mà thấy bùi ngùi bâng khuâng
Đất trời đang chuyển sang xuân
Từ nay tết đến con không có nhà.
Bây giờ thêm mẹ thêm cha
Quê hương cách mấy đã là quê chung
Biết rằng con chọn bến trong
Mà con đi vẫn cứ rưng rưng lòng.
Thế là con đã trưởng thành
Bõ công cha mẹ dụm dành chắt chiu
Bố nuôi con dưới mái nghèo
Một đời lận đận với nhiều đắng cay
Mà giờ bất lực buông tay
Nợ song thân biết trả vay thế nào
Hỏi trời, trời mấy tầng cao
Đành mang tiếng bạc, đành đau nốt đời
Nén hương có nói hộ lời
Xin ông bà xóa tội này được chăng.
Vợ chồng nghĩa ấy trăm năm
Giữ sao cho trọn tấm lòng sắt son
Đừng bao giờ thấy tiền khôn
Đừng coi nén bạc nặng hơn nghĩa tình
Cơm sôi bớt lửa thì lành
Ăn thua chi phải tranh giành thiệt hơn.
Những phường giá áo túi cơm
Thế nhân ai dại ai khôn ... chuyện đời
Bất nhân khó thoát lưới trời
Gian manh đâu phải là người khôn ngoan.
Còn bao kiếp sống cơ hàn
Giàu nhân nghĩa phúc sẽ càng dày thêm
Mong con hai chữ bình yên
Đừng tham vọng tới bạo quyền, hư danh
Con ngoan là của để dành
Cá không ăn muối sao đành được đây.
À ơi con ngủ cho say
Bố ru con nốt khúc này nữa thôi
Con mơ gì thế mà cười
Ừ xuân đang đến. Và trời đang xanh
Xin cho con những tốt lành
Mùa xuân phía trước là dành cho con
Dặm đời chân bố đã mòn
Cầu mong con được vuông tròn mai sau
Thôi lau nước mắt đi nào
Hôn con lần cuối mà sao nghẹn lòng
Nhìn con môi thắm má hồng
Lại thương con tết đến không có nhà.
(MS007/GK)
Mùa Xuân là mùa của yêu đương hạnh phúc, mùa cây trái đơm hoa kết quả, và cũng là mùa cưới rộn ràng. Vào Xuân thi nhân hay viết về tình yêu thương lãng mạn trai gái, thì chính lúc này đây có người lại ngồi xuống cắn bút viết cho đứa con ngày cất bước vu quy.
Ít khi nào thấy được những bài thơ Bố viết cho con, bài thơ Tiễn Con Mùa Xuân làm cho tôi cảm động thật sự vì tác giả đã đem tình thương Phụ Tử tưới mầm yêu thương trên những câu thơ lục bát ngọt ngào. Mỗi câu là một lời dặn dò, khuyên răn, gởi gắm chơn chất của người cha yêu con.
Vòng tay bố hóa hẹp rồi
Gái lớn theo chồng là chuyện thường tình, thế mà Bố ngồi đây trằn trọc, còn nổi lo lắng khổ sở nào hơn khi không thể tự tay mình chăm sóc cho con. Ngày xưa bé bỏng chập chửng đi có Bố dắt dìu, giờ đây mỗi bước trên đường đời con ngã ai nâng? Miệng thì bảo " biết con đã lựa bến trong " mà dạ thì thắt thỏm không yên.
Từ thưở nằm nôi con người gần gủi Mẹ hơn Cha, bao giờ cũng nghe văng vẳng bên tai bài "lòng Mẹ bao la như biển thái bình " trong mắt tôi chỉ có Mẹ là tất cả. Thậm chí đôi khi nghe câu hát thiếu nhi " Bố là tất cả Bố ơi, Bố ơi. Nhưng khi có Mẹ, Bố là Bố thôi " tôi nghĩ đúng thật là Bố không sánh bằng Mẹ, nhưng hôm nay đọc bài thơ này đã thay đổi chiều hướng suy nghĩ của mình. Thường thì người cha lúc nào cũng cứng rắn, là trụ cột gia đình phải bôn ba tảo tần nên không gấn gủi con cái nhiều như mẹ, tình yêu thương lại không thể bộc lộ ướt át, dịu dàng. Cứ ngỡ rằng cha lúc nào cũng lúc nào cũng cộc cằn, nghiêm nghị thì thật sự không đúng. Lòng cha cũng như mẹ, luôn yêu thương, bao dung và hết lòng vì con cái.
Làm một bài thơ dài đã khó, khó hơn nữa ở chỗ làm cách nào đễ tung hứng cho thuận mắt người đọc, và quan trọng nhất là gói trọn nội dung, không bị loãng ý. Đoạn thứ hai tác giả hơi bị lệch lái qua vấn đề nợ song thân chưa đền đáp có lẽ đây cũng là lời tâm sự với con gái chăng? Con nuôi dưỡng đã thành nhân ngoái nhìn lại thì cha mẹ đã về chín suối không còn dịp đáp đền. Nội dung bài thơ sẽ trọn vẹn hơn nếu sau đoạn hai nhắn nhủ con đừng quên chữ hiếu thảo và tiếp tục khuyên con đạo hạnh để ăn khớp với đoạn ba.
Có người thích thơ đúng luật chặt chẻ, riêng tôi thích thơ đọc nghe lã lướt, trầm bỗng êm tai, không gò bó. Dù bài thơ nầy có dùng thông vận nhiều đi nữa thì cũng không làm người đọc chán, mà trái lại ý thơ chơn chất, lúc ngọt ngào như ca dao, lúc cao thâm như tục ngữ nhưng quan trọng nhất là tất cả đều xuất phát chân thật từ tình thương yêu Phụ Tử mà ra. Tôi hoàn toàn đồng ý với ý tưởng của nữ thi sĩ Lâm Thị Mỹ Dạ. "... Muốn có thơ hay là phải sống thật với chính mình." Bài thơ này tác giả dù không dùng lời lẽ ví von, không lã lướt trong cách thể hiện ngôn từ, nhưng tác giả đã dốc hết lòng mình ra tâm sự, khuyên bảo, và nhắn nhủ con gái bằng những lời chơn chất nhất đủ để rung động trái tim người đọc.
À ơi con ngủ cho say
Bố ru con nốt khúc này nữa thôi
Những dòng thơ lục bát tiễn con mùa Xuân đã ăn sâu vào lòng tôi. Nhắm mắt lại, im lặng nghe tiếng Bố ru nhè nhẹ, hai hàng nước mắt chảy dài. Thấm thía lời nhạc " Tình cha bát ngát như vầng thái dương.... ! "
Chân thành cám ơn tác giả đã đem tình yêu thương Phụ Tử trải rộng trên nền trời Xuân xanh ươm. LLT không giỏi về lời ăn tiếng nói, càng không rành chuyện bình thơ, chỉ xin... ké vài dòng cảm nhận.
.
Viết được một bài thơ hay là rất khó, bài thơ hay đi vào lòng người được nhiều người đọc và cảm nhận thơ đó là những thành công của tác giả, Tôi là người hay viết thơ buồn, thích đọc thơ buồn và luôn có cảm tình với thơ buồn nhưng ở đây là cuộc thi thơ “Tình xuân” chúng ta hãy dành cảm nhận cho những niềm vui, hạnh phúc khi nàng xuân tuyệt diệu mang tới cho chúng ta, tại sao đã bao lâu nay các nhà thơ, nhà văn nhạc sĩ đã mất nhiều tâm huyết để tả nàng xuân đến vậy?
Có lẽ vì dẫu trong muôn vàn nỗi buồn, lo toan thường nhật thì xuân đến vẫn mang cho chúng ta những cảm giác nhẹ nhàng, thanh thản….
Bài dự thi số 07/GK: TIỄN CON MÙA XUÂN
Trước hết Thu Phong xin phép tác giả trước vì tất cả những cảm nhận trước nay đều khen là chính nhưng Thu Phong muốn nói chút quan điểm của mình và hoàn toàn không có ý chê bai gì nha.
Làm người làm cha mẹ nuôi con từ khi bé xíu nhỏ như con mèo nhìn chúng lớn lên hàng ngày từ tập cười,tập nói, tập đánh vần những câu chữ đầu tiên cho tới khi chúng trưởng thành chưa một phút nào chúng ta hết lo toan cho con cái, ngày tiễn con lấy chồng cũng là ngày vui của cha mẹ vui vì con chọn được bến nước trong và vì ngày nay đâu có như xưa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy để một bước gạt lệ ướt đầm áo hoa…
Trong ngày vui tuy có những ngậm ngùi nhưng khi không ngồi kể lể về
“Mà giờ bất lực buông tay
Nợ song thân biết trả vay thế nào
Hỏi trời, trời mấy tầng cao
Đành mang tiếng bạc, đành đau nốt đời
Nén hương có nói hộ lời
Xin ông bà xóa tội này được chăng.”
Thì con trẻ sao yên lòng bước đi được chứ.
Nếu là Thu Phong những tình cảm này dẫu có thật cũng chẳng nói vào mùa xuân và vào ngày tiễn con. Niềm vui của con chính là 10 lần niềm vui của cha mẹ. Chúng thành công trên bước đường đời một ta vui mười, mà dẫu ta có chưa được vui lắm vì chúng còn những khờ dại thì cũng giấu đi nói vào một dịp khác
Thu Phong chỉ muốn nói những quan điểm của mình xuân dẫu buồn dẫu vui cũng là cảm xúc của mỗi người nhưng rất mong được đọc những vần thơ xuân bay bổng tình người tan hòa trong mùa xuân
Chúc tất cả vui.
Một lần nữa mong tác giả bài thơ không buồn vì đây chỉ là cảm nhận của riêng TP.
Thân mến.
Về Bài dự thi số 07/GK :
Trước tiên, ghi lại cảm nhận cho bài này vì Mắt cảm thấy thật tiếc :
À ơi con ngủ cho say
Bố ru con nốt khúc này nữa thôi
Con mơ gì thế mà cười
Ừ xuân đang đến. Và trời đang xanh
Với trình độ cảm nhận ở mức thường thường của mình, Mắt thấy bốn câu này trong bài thật tuyệt. Tiếc là những phần còn lại của bài thơ không được như thế.
Mắt cũng có cùng cảm nhận như Thu Phong, mà trong đó:
Nợ song thân...Đành mang tiếng bạc...Xin ông bà xóa tội... là những chuyện mà thông thường không bậc cha mẹ nào lại nói thẳng thừng như thế với con gái của mình trước lúc về nhà chồng.
Thêm nữa, ở khổ thứ 3 :
"Vợ chồng nghĩa ấy trăm năm/.....Cá không ăn muối sao đành được đây." đọc có cảm giác như đọc những câu ca dao tục ngữ xa xưa mang tính giáo huấn : " Công cha như núi thái sơn..v v ..." . Làm cha mẹ, khi con về nhà chồng thì khuyên dạy các thứ (với riêng con) là chuyện thông thường, nhưng đưa một nội dung giáo huấn quá dài và không có gì mới như thế vào bài thơ thì sẽ khiến người đọc rất mệt mỏi. ( Nói vui một chút :D - Ngay cả với con gái, chỉ có cách ghi ra giấy để nó đọc từ từ chứ nói một lần bằng đó chắc gì nó nhớ hết !) Riêng Mắt thấy, nếu lược bỏ khổ thơ dài đến 16 câu này đi vẫn không ảnh hưởng gì đến giá trị của bài thơ.
Cũng như TP, Mắt không dám bình thơ mà chỉ nêu cảm nhận của riêng mình như tiêu đề của topic. Nói gì thì nói, ngay cả với những nhà thơ rất nổi tiếng, có vô số những bài thơ mà chỉ một vài câu trong đó là đi vào lòng người được thôi, huống hồ...Bốn câu thơ trích dẫn ở trên - với riêng Mắt - thật đáng ngưỡng mộ
:)
Hiihi, HNhu bận học thơ Đường. Quên mất chỗ này.
Các anh, chị dziết nhiều nhiều cho HNhu hóng dzới.
PL thì thích khổ thơ này nhất trong bài dự thi số 07/GK :
Thôi lau nước mắt đi nào
Hôn con lần cuối mà sao nghẹn lòng
Nhìn con môi thắm má hồng
Lại thương con tết đến không có nhà.
Đọc khổ thơ này, PL chợt rưng rưng lệ. Người cha trong thơ đã "lau nước mắt" mà sao thơ cứ nghẹn ngào:
Thôi lau nước mắt đi nào
Hôn con lần cuối mà sao nghẹn lòng
Ai đã từng làm cha, làm Mẹ, sẽ hiểu rằng đối với cha mẹ, con cái là tài sản quý giá nhất. 9 tháng cưu mang, 3 năm chăm chút, sau đó là những tháng năm nâng niu, dạy dỗ. Mái tóc này, làn da đó... thân thương với cha mẹ biết bao.
Dẫu con lớn thế này rồi, nhưng về trễ hơn thường lệ một chút là cha mẹ đã đứng ngồi không yên. Vắng con một ngày là nhớ con một ngày. Huống hồ, mai con rời nhà mình sang nhà người khác... tuy là không phải là đi hẳn, vì thể nào cũng sẽ về, nhưng rồi có về cũng chỉ là về thăm... chốc lát rồi lại đi, chứ đâu còn như hôm nay, sáng nhìn thấy con, tối nhìn thấy con... vươn tay ra là chạm con... Buồn lắm chứ. Thương con lắm chứ.
Buồn vì từ mai sẽ không còn nghe con nói, con cười mỗi ngày. Căn phòng này, chiếc giường kia sẽ trống vắng.
Thương con vì mai con theo người ta biết đục trong thế nào, biết người ta có yêu thương con như cha mẹ đã yêu thương con không?
Nếu có thể, cha mẹ nào cũng muốn giữ mãi con trong tay mình chỉ để chắc rằng con luôn được an toàn. Đau ốm, có cha mẹ thuốc thang. Buồn vui có cha mẹ chia sẻ.
Nhưng, làm sao giữ con mãi bên mình được. Biết ngoài kia giông gió lắm, bão bùng không biết được, nhưng đã đến lúc con phải tự mình bay vào đời, tiễn con mà lòng cha thắt lại, ngổn ngang lo lắng.
Nhìn con má thắm môi hồng trong ngày cưới, cha cũng vui lắm chứ, vui vì con đã có một người song hành trong cuộc đời này.
Nhưng cũng lo lắm chứ, lo vì không biết con đã lựa chọn kỹ chưa? Lỡ ra lại khổ cho con...
Phút giây cầm tay con gái gởi gắm lại cho người dưng, cha mới cảm thấy bất lực làm sao, bất lực vì không thể sống mãi để dẫn con đi hết cuộc đời này.
Xuân về mà con đi. Mai con ăn Tết nhà người ta, liệu có vui như ở nhà mình không?
Nhìn con môi thắm má hồng
Lại thương con tết đến không có nhà.
4 câu thơ chan chứa nỗi niềm của người cha trước lúc tiễn con gái về nhà chồng khiến người đọc rưng rưng. Càng thêm hiểu, tình cảm của cha mẹ dành cho con mãi là vô tận.
PL cảm ơn tác giả đã viết nên những vần thơ này nhé!
PL cũng xin chúc phúc cho người cha và người con gái trong thơ!
Chân thành xin lỗi mọi người ! :)
Vì lần trước bận quá, Mắt chỉ gõ vội được vài dòng lại phải out gấp nên CM cảm nhận về bài dự thi số 07/GK: TIỄN CON MÙA XUÂN còn chưa được trọn vẹn. Nay xin được bổ sung thêm một chút, xem như một lời cảm ơn chân thành gửi đến tác giả những câu thơ mà Mắt đã rất thích:
À ơi con ngủ cho say
Bố ru con nốt khúc này nữa thôi
Con mơ gì thế mà cười
Ừ xuân đang đến. Và trời đang xanh
Những cái hay trong bài đã được các bạn phân tích bên trên rồi. Mắt chỉ xin nêu cảm nhận về 4 câu được trích.
Với những :bùi ngùi; bâng khuâng; nghẹn lòng; lau nước mắt.v.v...,tác giả đã diễn đạt và truyền lại được cảm xúc của mình cho người đọc. Tuy nhiên, với Mắt, dùng từ ngữ để diễn tả cảm xúc của mình đã là hay, nhưng khi không cần dùng bất kỳ những từ ngữ nào như thế mà vẫn truyền đạt được cảm xúc thì mới gọi là tuyệt vời . Người yêu thơ chúng ta chắc hẳn đã từng được thưởng thức những bài thơ như vậy. "Gửi người dưới mộ" của nhà thơ Đinh Hùng là một điển hình: Đau khổ đến cùng cực khi người yêu qua đời, ôm tấm ảnh di vật của người yêu rồi bỏ quê ra đi . Ấy vậy mà trong bài thơ 9 khổ với 40 câu, Đinh Hùng chỉ sử dụng có một lần duy nhất từ "rỏ lệ" mà vẫn diễn đạt tột cùng nỗi đau thương đến điên loạn của mình.
Trở lại phần trích bài thơ dự thi số 07/GK , ta thử xem tác giả đã diễn đạt thế nào:
À ơi con ngủ cho say
Bố ru con nốt khúc này nữa thôi
Không hoành tráng "đao to búa lớn", không kể lể dài dòng, không sử dụng một từ ngữ nào diễn tả nỗi đau, chỉ với một câu 8 rất nhẹ nhàng: "Bố ru con nốt khúc này nữa thôi" tác giả đã truyền tải được cho người đọc nỗi đau thầm lặng của một ông bố đã bao năm chắt chiu, nuôi nấng đứa con yêu , nay cất lời à ơi ru con lần cuối để rồi sẽ tiễn con đi. Nửa như van xin :"Cho bố ru nốt lần này thôi" và nửa như một lời giã biệt :" Từ nay bố sẽ không còn ru con nữa ". Không hẳn từ nay bố đã mất con, nhưng xong khúc ru này thì từ nay bố sẽ vĩnh viễn mất đi cái hạnh phúc được ru con như ngày nào con còn bé thơ rồi.
Và rồi tiếp theo:
Con mơ gì thế mà cười ?
Từ nỗi đau của bố, thoắt cái tác giả chuyển ngay qua nụ cười vô tư của con lúc đang mơ vào câu 6 kế tiếp. Hai thái cực đặt cạnh bên nhau một cách bất ngờ. Nụ cười nằm cạnh nỗi đau, cái này tôn thêm ý nghĩa cho cái kia mà lại rất logic và không chút gượng ép. Và, với câu hỏi:"Con mơ gì thế mà cười?", giả dụ nếu người đọc cứ thuận đà theo ý thơ trong khổ 2 của bài thì dễ dàng nghĩ câu trả lời sẽ mang đầy ý than trách như: "Con cứ vô tư vui cười , có biết đâu bố đang héo sầu khổ sở..." Nhưng may mắn là không phải thế. Câu trả lời đã là:
Ừ xuân đang đến. Và trời đang xanh
Thật ngạc nhiên ! Không còn thấy ông bố "khó hiểu" đang kể lể phiền trách như ý thơ trong khổ 2 của bài nữa :D . Bây giờ đây mới đích thực là ông bố vô cùng kính yêu của con gái. Nỗi sầu khổ của bố như biến đi đâu ngay lập tức sau nụ cười của con. Và dù đang trong tâm trạng như vậy, nhưng bố vẫn nhìn ra một bầu trời rạng ngời màu xanh hy vọng . Ừ, con cười vui vì mùa xuân đã đến, và mùa xuân hạnh phúc của riêng con cũng vừa sang. Thật cảm thương cho bố với nỗi đau thầm lặng đang dấu kín bên dưới niềm hạnh phúc của con.
Với âm điệu nhẹ nhàng, trơn tru, từ ngữ bình dị mà truyền cảm tuyệt vời, bốn câu thơ trích dẫn trên đối với Mắt thật đáng để học hỏi. Dù biết rằng cả với thơ của những thi sĩ nổi danh, mình cũng chưa chắc đòi hỏi được nhiều hơn thế, nhưng sao lòng vẫn cứ tiếc thầm: "Giá như được nhiều hơn thế..."
Vẫn như CM trước, lần này cũng vẫn là những cảm nhận của một người đọc thơ bình thường chứ không hề là một bài bình thơ, và Mắt xin chân thành cảm ơn tác giả bài thơ.
:)
VỀ LẠI CHÂU GIANG - MS008/GK
Nay về gặp lại bến Châu Giang
Cảnh sắc xem ra đã rộn ràng
Quất nảy chồi non chờ tết đến
Đào ươm nụ thắm đợi xuân sang.
Ba lần cây bưởi đơm hoa trắng
Sáu vụ đồng chiêm trổ hạt vàng
Chốn cũ ngày nào ghi ước hẹn
Người giờ còn nhớ tới ta chăng.
Hnhu tẩn mẩn đọc lại từng bài của BGK. HNhu muốn cái click chuột của HNhu thật công tâm và sáng suốt. Khó. Bài nào cũng có những điều thích cũng như có chỗ chưa ưng với ý HNhu. Bài nào cũng rất tình. Tình xuân. Tình thân. Tình yêu.
Còn đọc nữa!
Giờ thì đọc bài này, của vị GK MS8.
Lục lọi chong đầu, chong đủ mọi ngóc ngách tim, gan, mề, mật. Tự hỏi, bến Châu Giang ở đâu dzậy cà? Có gần bến My Lăng? Có họ hàng dzới bến Tô Châu?... hay đâu đó trong lời ca " chiều trên bến cô liêu. Bến sông xưa tiêu điều..." ?
Lạc đề gùi HNhu ơi. Bến Châu Giang là một danh từ riêng. Bến cô liêu có thuộc tính của một tính từ. À, há, nhưng, chính dzì bến Châu Giang, làm cho HNhu liên tưởng bến cô liêu!
Có chút gì bâng khuâng rộn nhẹ trong HNhu khi chỉ mới đọc đề tựa bài thơ:
Nay về gặp lại bến Châu Giang
Cảnh sắc xem ra đã rộn ràng
Dzẩy a! Tha hương nhân chùn gối mỏi chưn giã từ phiêu bạt tìm về cố hương. Bến Châu Giang đương xuân. Hai từ rộn ràng làm HNhu háo hức dấn thân sâu vào bài thơ:
Quất nảy chồi non chờ tết đến
Đào ươm nụ thắm đợi xuân sang.
Ba lần cây bưởi đơm hoa trắng
Sáu vụ đồng chiêm trổ hạt vàng
Bến Châu Giang xuân thật rồi! Những đào, những quất khoe thì mơn mởn.
Lại trở về với câu hỏi thường trực trong đầu HNhu nãy giờ: Bến Châu Giang ở đâu?
Miền Tây sông nước của HNhu hông nghe nói vụ chiêm. Vụ chiêm chín vàng có lẽ là vụ đông - xuân của Bắc Bộ. Phía Bắc nổi tiếng với bưởi Đoan Hùng. Bến Châu Giang liên quan với những địa danh này chăng?!
Hhihihi, đoán già, đoán non, thôi thì chờ it bữa nữa sẽ hỏi thẳng tác giả về lai lịch của bến Châu Giang. Cứ để HNhu đoán mò một hồi là thành...trớt quớt. Chiên dziên đoán sai mừ!
Có điều làm HNhu thắc mắc. Bưởi trổ bông theo mùa, hai mùa một năm. Ba lần bưỡi trổ bông hết một năm gưỡi. ( Hông tính bưởi bị thúc. Hoa quanh năm. )
Sáu vụ lúa chiêm chín, vị chi là sáu vụ đông - xuân. Sáu năm!
Dzậy, tác giả đã xa bến Châu Giang bao lâu ạ? ( Hihihi, bắt giò tác giả chỗ này, cho té cái đụi chơi. )
Chốn cũ ngày nào ghi ước hẹn
Người giờ còn nhớ tới ta chăng.
Tác giả đi xa trở lại. Bến cũ còn nhớ người cũ chăng? Người cũ còn nhớ người cũ chăng? Hà, lại chộn rộn cảm xúc bâng khuâng chong HNhu.
Liệu những gì của ngày xưa, có còn dành giữ cho nhau? Hay, thời gian đã phủ dày bụi lãng quên?
Hoài cổ!
Bài thơ nhẹ nhàng. Khi rộn ràng vui. Khi gợi nhớ xa xăm.
Dù gì, cũng chúc mừng người đã trở về bên bến Châu Giang.
( HNhu đoán bài này của...vị GK ở Miền Bắc. Có hai vị. Cô Thuphong cùng chú Thỏ.
Hihih, lại đoán đồng tác giả. Khỏi áy náy "nhứt bên trọng, nhứt bên không" )
:D:D:D:D
NN rất tâm đắc và cực kỳ thích thú với quan điểm trên của DMMD. Đã có lần NN nói về lối thơ "không chữ". Chúng ta những người mới tập tành làm thơ, thường vận dụng đến mức lạm dụng những từ ngữ rất "kêu", rất "mơ hồ", rất "triết học"... để đưa vào thơ và nghĩ thế mới là thơ!!! Những từ ngữ "cao sang quý tộc" trên đặt đúng lúc, đúng chỗ thì không có gì phải bàn, ngược lại nếu bị lạm dụng quá đà thì khi đọc lên câu thơ nghe "loảng xoảng" nhưng ý tứ không rõ ràng thì chẳng khác mấy với hô... lô tô.
Trong chúng ta chắc hẳn ai cũng hơn một lần đọc "Đồi tím hoa sim" (Hữu Loan), một trong những bài thơ tình hay nhất thế kỷ 20, bài thơ đầu tiên của VN được mua tác quyến với 100 triệu đồng, chúng ta hãy đọc lại đoạn thơ sau:
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh
Bao mất mát, đau thương, tưởng chừng khó diễn tả thành lời, được tác giả gói ghém trong mấy câu thơ cực kỳ bình dị, hình ảnh "chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hương" thật đắt, một hình ảnh xuyên suốt bài thơ, từ hạnh phúc của đôi lứa vừa cưới nhau... đến khi chàng về thăm thì nàng đã nằm dưới mộ sâu... Chính những câu chữ bình thường như thế lại làm nên những giá trị khác thường.
Trở lại với bài thơ, lần đầu tiên khi đọc bài thơ này, tôi không khỏi nhủ thầm, giá mà... tác giả kìm nén được cảm xúc, sắp xếp và gạn lọc lại, để bài thơ ngắn đi một chút thì hay biết mấy! chính sự lan man đã che đi phần nào những câu thơ "lấp lánh" mà các bạn đã trích, đã bình ở trên.
NN
Thư gởi Mẹ ngày Xuân - MS009/GK
Mẹ ơi, trần gian đang đón Tết
Chốn thiên đường Xuân có về chưa
Có hàng quán mở bày bánh mứt
Có mai, đào biếc, đợi treo mùa?
Có ai đưa Mẹ may áo mới
Để Mẹ lễ chùa sáng Xuân qua
Có ai mừng tuổi, phong bao đỏ
Chúc Mẹ sống lâu mãi chẳng già?
Hun hút thiên đường, lo Xuân ngại
Lỡ quên không ghé, Mẹ mong không
Hay con gánh Tết về bên đó
Cho Mẹ ngày Xuân những ấm lòng?
Trần gian Tết vẫn bánh chưng xanh
Vẫn dưa hấu đỏ, kiệu, dưa hành
Chỉ con lạnh lẽo từ xa Mẹ
Tết gọi xưa về đứng loanh quanh
Gởi Mẹ dòng thư thương nhớ lắm
Mứt gừng năm cũ vẫn còn thơm
Mỗi năm Tết đến con sên lại
Như thấy Mẹ trong ấm lửa hừng...
Ngày Xuân bùi ngùi nhớ mẹ, đã biết chốn thiên đàng là nơi thanh thản, hạnh phúc nhất tác giả vẫn còn lo ngày tết mẹ có được vui như dưới trần gian.
Hun hút thiên đường, lo Xuân ngại
Lỡ quên không ghé, Mẹ mong không
Hay con gánh Tết về bên đó
Cho Mẹ ngày Xuân những ấm lòng?
Tình thảo hiếu của tác giả làm nhớ tới đức Mục Kiền Liên ngày xưa vào Ngục A Tì dâng cơm cho mẩu thân thì tác giả ngày nay gánh tết lên thiên đàng cho mẹ. Trời ! Gánh chè gánh xôi bán cho người ngoài chợ đã thấy, gánh tết lên thiên đàng cho mẹ? Thật là vĩ đại !
Trần gian tết lúc nào cũng khoanh dưa đỏ, bánh chưng xanh, ẩm thực hay vật chất lúc nào cũng không ít thì nhiều, cảm giác thiếu thốn ở đây là tình mẹ.
Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con thành mồ côi !
Mồ côi khổ lắm ai ơi
Đói cơm khát nước không người nào lo ?
Miếng cơm manh áo đôi khi còn có người tài trợ, mùa xuân đi lại về, còn tình thương mẩu tử tìm đâu ra để bù đắp vào. Cho nên :
Chỉ con lạnh lẽo từ xa Mẹ
Tết gọi xưa về đứng loanh quanh
Tết đến lòng thiên hạ nôn nao vui mừng, riêng trong trí tác giả chỉ có nổi nhớ nhung dĩ vãng, ngày còn được mẹ âu yếm yêu thương.
...
Mứt gừng năm cũ vẫn còn thơm
Mỗi năm Tết đến con sên lại
Như thấy Mẹ trong ấm lửa hừng...
Mứt gừng năm cũ có còn đâu mà thơm hoài, cái thơm ở đây là mùi thơm trong trí nhớ của người con hiếu thảo. Mỗi năm tết đến lại nhớ thương mẹ, đem mùi vị mứt gừng vào trong trí " sên " lại để tìm thấy bóng mẹ trong biển lửa của tình thương.
Lại một bài thơ làm cho LLT rơi lệ vì tình hiếu thảo ! Xin chia buồn cho những người đã mất mẹ, và xin cám ơn bài thơ thật hay của tác giả ! Muahz 1 phát ! Nụ hôn gió này đặc biệt cho người yêu Mẹ thôi nghe, không hôn bừa đâu àh :p
Bài thơ dự thi số 3:
Đón Xuân
Nửa đêm Bà Gió trở mình
Làm cả góc vườn thức giấc
Bác Đom Đóm khều thêm bấc
Chong ngọn đèn trắng hoa Sưa
Cô Kén Vàng tưởng trời mưa
Cuộn tròn người trong túi ngủ
Ông Dế lại ho khù khụ
Vì đi hát dạo cả chiều..
Gia đình nhà chị Chuối Tiêu
Ôm nhau giấc tròn thin thít
Sâu non giật mình, thút thít
Ú ớ vòi mẹ trong mơ…
Chỉ thương mỗi anh Cá Cờ
Suốt đêm đi tìm bạn gái
Khóm Dong cũng thao thức mãi
Rầm rì kể chuyện ngày mai…
Đêm dường như vẫn còn dài
Cả vườn rủ nhau thức trắng
Bé Đào nãy giờ im lặng
Cặm cụi thêu chiếc áo hồng
Mặt trời thắp phía đằng Đông
Nụ Tầm Xuân choàng mở mắt
Cơn mưa đầu mùa lất phất
Rộn ràng Trời Đất đón Xuân.
(MS003)
Bài thơ sao mà ngộ nghĩnh đáng yêu quá ! Tác giả chắc chắn là con gái, nếu không thì trí tưởng tượng đâu có ướt át, ẽo lả, mà dễ thương đến vậy. :p Và hình như bài này của cô bé hay thích bình thơ người khác một cách táo bạo nhất, đang ngồi đó chu miệng, nguýt mắt . ( nếu hông đúng thì xin cáo lỗi, thiện tai thiện tai .. :p )
Đêm dường như vẫn còn dài
Cả vườn rủ nhau thức trắng
Bé Đào nãy giờ im lặng
Cặm cụi thêu chiếc áo hồng
Thấy chưa? Trong khi vạn vật đang nôn nao đón xuân, bà con thì ngủ hết, riêng cô bé này ngồi thức. Mà thêu áo hồng này chưa chắc để đón xuân đâu nghen. Ông Tơ Bà Nguyệt chỉ dám dùng có 1 sợi chỉ hồng để mà cột duyên hai người yêu nhau, cô bé này to gan thiệt, dám thêu nguyên chiếc áo hồng. Nhiêu đó đủ để thấy nàng cũng thuộc dạng gan to, đa tình, và lãng mạn lắm ! Đùa thôi, thêu chiếc áo hồng theo LLT thì tác giả này đang tuổi hồn nhiên, đang tập tành yêu thương đây. :p
Gia đình nhà chị Chuối Tiêu
Ôm nhau giấc tròn thin thít
Sâu non giật mình, thút thít
Ú ớ vòi mẹ trong mơ…
Ouch ! Có bị nhéo cũng phải nói thật, tác giả này còn available, đã qua tuổi dậy thì rồi vì lời ăn tiếng nói khôn khéo ghê lắm, nhưng làm sao thì làm, cái tánh vốn được nuông chìu nên nhõng nhẽo, nũn nịu còn giăng đầy trang thơ.
Đọc trong thơ mà mắt mình có thể hình dung được từng quả chuối tròn trịa, thèm rỏ dải ! Rồi lại những chú sâu non bé bỏng không khác gì em bé sơ sinh đang ngọ nguậy trong lòng mẹ, tìm bầu sữa mẹ.
Mặt trời thắp phía đằng Đông
Nụ Tầm Xuân choàng mở mắt
Cơn mưa đầu mùa lất phất
Rộn ràng Trời Đất đón Xuân.
Kể cũng lạ, hoa nở, pháo nổ mới thấy rực rở, nhộn nhịp , đằng này trời mưa lất phất mà trời đất lại rộn ràng đón xuân , vậy mới nói, người vui vẻ, yêu đời thì vạn vật quanh mình lúc nào cũng tươi vui, hạnh phúc. ( Biết rõ 2 câu đầu có mặt trời có nụ tầm xuân nữa, nhưng mưa che rồi. :p )
Gọi là cô bé cho dễ cưng, chớ hổng biết 100% là gái hay trai, đoán mò thui mà :p Còn ai bé hơn ai thì hổng biết, ai già hơn ai thì LLT biết rồi hà hà. Cám ơn bài thơ thật dễ thương của tác giả ! (có mấy câu đùa ghẹo theo sự cảm nhận của LLT thôi, xin tác giả đừng... nhéo thiệt LLT tội nghiệp :p
Bài thơ dự thi số 25:
Xuân Tình
Ong ong tiếng sóng gióng trong lòng
Mỏng mỏng xuân thì đóng đông phong
Mộng mộng hương reo nồng lóng ngóng
Ngông ngông dạ nhãy ngóng long nhong
Không không có có sòng rộng rộng
Rỗng rỗng đầy đầy bóng cong cong
Xỗng xỗng duyên say bồng nóng bỏng
Thông đồng ý nhập phóng song song
(MS025)
Có ai dám chia sẻ cảm nhận không ? Chắc là có người muốn lắm mà cũng nhu+ LLT sợ tác giả quánh :p Cái này gọi là chơi chữ ??? Sao trong mắt LLT mang chữ bỏ vô nia xào xào, lựa ra từng cặp giống âm với đồng nghĩa đó. Chắc tự LLT tu ... thơ ... chưa tới ... cảnh giới :p Mỗi ngày lại được học thêm 1 kiểu mới .
Bài thơ lạ mắt nhất trong các bài thơ, lạ ở nhiều điều quá !
Ong ong tiếng sóng gióng trong lòng
Cảm giác phấn khởi như sóng giục trong lòng . (sóng này nằm trong ống nước kêu ong ong :p )
Mỏng mỏng xuân thì đóng đông phong
Dáng xuân mỏng mảnh thôi nhưng lại có sức dập tắt ngọn gió đông lạnh.
Mộng mộng hương reo nồng lóng ngóng
Mộng mị thì nghe hoài, mộng mộng chắc là mộng đi mộng lại, hương gì không biết mà reo, nồng nàn thì hiểu mà nồng lóng ngóng thì " biết chết liền " :p
Ngông ngông dạ nhãy ngóng long nhong
Ngông ngông ? Dạ phấn chấn nhảy cuồng lên vì thích thú ? Rồi lại ngóng, nhưng ngóng long nhong là sao ? Đối chan chát luôn : nồng/ ngóng ; lóng ngóng / long nhong ... có điều nghĩa gì hiểu được chắc phải là cao nhân !
Chỉ 1/2 bài thôi, LLT chia sẻ chút cảm nhận, hổng phải đi ghẹo tác giả đâu . LLT lúa lắm, có sao nói vậy hà . Mém xĩu :p
Anh chị nào hiểu rõ hơn xin giảng giải giùm LLT, please ! Chứ ngôn ngữ tiếng Việt cao thâm quá LLT xa xứ lâu rồi nên bí, chữ Hán LLT bí, đọc bài thơ này LLT còn bí hơn nữa, chết chắc ! Hay đợi tới ngày tác giả giảng cho LLT luôn :p
Hhahaaha, ngày mới dzui cho Lu Ly nà. Đọc dzới cảm nhận ba bài thơ một hơi chắc Lu Ly mệt ha.
Những bài dziết của Lu Ly hay lắm. Nhứt là cảm nhận của bạn khi đọc dòng thơ tác giả gánh tết lên thiên đường cho mẹ.
Hông hẹn mà gặp. HNhu dự định quởn sẽ bình bài thơ mà bạn đoán của HNhu nà, dzới bài thơ mà từ ngữ đọc lên nghe như đang rang bắp chong chảo nà.
( Chúc mừng bạn đã đoán bài thơ kia của HNhu. Chúc mừng HNhu sắp tốn dưới một tỷ vnđ để trao giải. Chúc mừng NR có thêm dziên chiên đoán đâu trật đó. Hhahahahaah )
Sắp tết lắm gùi. HNhu chúc bạn dzui ha. Giờ chắc chỗ bạn đã dzìa đêm. Ngon giấc ạ.
Cảm ơn bạn dzới những bài cảm nhận, cho HNhu tâm trạng thư thái đầu ngày.
Bài thơ dự thi số 68:
MUÔN NẺO TÌNH XUÂN.
Đan hương cỏ lá dặm xuân Mờ
Diễm tuyệt em về áo nhuộm thơ
Nắng phủ khuôn hồng tươi một đoá
Mây ôm thước ngọc thắm đôi bờ
Hồn nhiên tuổi mới reo cung lụa
Yểu điệu duyên thầm gọi khúc tơ
Giữ trọn mùa yêu tình lữ thứ
Nguồn say bất tận lối vui chờ .
(MS068/ĐL)
Em vừa dạo bước chốn Đường Thơ.
Học lắm điều hay lẫn bất ngờ.
Nghiêng mình nói một câu bái phục.
Dõi mắt nhìn theo dạ ngẩn ngơ.
Nào giờ dị ứng thơ Đường. Nên, chỗ nào có thơ Đường, là chỗ đó hông có HNhu.
Bỏ ngỏ chỗ bài gửi dự thi thơ Đường của các anh, chị, từ đầu tới giờ.
Nay, ngồi tẩn mẫn đọc. Hay quá. Có điều chưa nắm lý thuyết nên HNhu hông biết gì để bà về kỷ thuật. Chỉ biết đọc và cảm nhận theo tự nhiên của cảm xúc.
HNhu thích ghê bài này.
( Giờ để đây, chút tiếp...)
Đọc những lời bình về bài “Tiễn con mùa xuân” thấy cũng là 1 sự kiện lạ. Có tới 6 bài bình của 5 “bình giả”. Khen có, chê có, vừa khen vừa chê có. Nhưng TT ấn tượng với lời bình của Đôi Mắt Mùa Đông. Mắt bình khá sắc sảo. Có người làm thơ hay nhưng bình thơ thì không hay, có người bình hay nhưng làm thơ thì dở. Được biết Mắt từng được giải nhất trong cuộc thi thơ trước đây. Vậy là hắn siêu cả hai. Có thể đúng hoặc không đúng ý tác giả nhưng TT cho rằng hắn có khả năng thẩm thơ rất tốt. Vậy mà chẳng thấy ai giới thiệu hắn vào ban giám khảo. Giá hắn “dám khảo” có thể việc chấm thi thuận lợi và chính xác hơn.
Chưa thấy tác giả có ý kiến gì. Mà có cho tiền, y cũng chẳng dám nhảy ra tranh cãi trừ khi kết quả thi được công bố. Nhưng TT đoán có lẽ y đang thích thú, có khi còn thích thú hơn những bài thơ mà y chỉ nhận được toàn lời khen. Ít ra, “Tiễn con mùa xuân” của y đã làm xôn xao diễn đàn, còn có được giải hay không thì y ứ cần biết. Y được Bạch Vân khen mấy câu, Mắt khen mấy câu, Pha Lê khen mấy câu, Luulytim khen mấy câu, với y thế là đủ. Nhưng những chỗ bị chê có lẽ y còn mừng hơn vì trên cơ sở đó y sẽ cân nhắc, sẽ rút kinh nghiệm đối với những bài thơ y đang thai nghén. Điều đó chỉ tốt cho y thôi. Còn nếu khen chê quá một chút thì bài thơ nó vẫn thế, chẳng làm nó hay lên hoặc kém đi được. Y giữ thái độ thản nhiên là phải.
Có thể vì nội dung là chuyện trò với con gái trước khi con đi lấy chồng nên bài thơ hơi dài và nội dung thì tham lam chăng. Y gửi vào đó nhiều tâm sự. Có lẽ y lớn lên trong nghèo khổ, thiếu thốn, có lẽ y đã từng bị lừa lọc, phản bội … những cái đó ám ảnh y và nhân cơ hội này y mới bê ráo cả vào, xả cho đỡ.
Ấy là TT cứ phỏng đoán bừa thế, còn có trúng ý y hay không TT cũng ứ cần biết.
Bài thơ hay dở ra sao mọi người đã phân tích khá nhiệt tình và đầy đủ. TT có bình cũng không thêm được ý nào mới. Chỉ thấy rằng nội dung bình thơ song song với cuộc thi là rất bổ ích. Chắc chắn nhiều cây bút sẽ vững hơn qua các cuộc thi và bình thơ như thế này.
Bài thơ dự thi số 68:
MUÔN NẺO TÌNH XUÂN.
Đan hương cỏ lá dặm xuân Mờ
Diễm tuyệt em về áo nhuộm thơ
Nắng phủ khuôn hồng tươi một đoá
Mây ôm thước ngọc thắm đôi bờ
Hồn nhiên tuổi mới reo cung lụa
Yểu điệu duyên thầm gọi khúc tơ
Giữ trọn mùa yêu tình lữ thứ
Nguồn say bất tận lối vui chờ .
(MS068/ĐL)
HNhu đang lần giở từng từ, từng câu, từng chữ của bài thơ:
Đan hương cỏ lá dặm xuân Mờ
Diễm tuyệt em về áo nhuộm thơ
Bức tranh xuân mở ra một cách huyền hoặc. Thật mà khó cảm cho tường tận hai câu mở này.
Hương xuân ngào ngạt ngất ngây dzới quyện hòa hương của cỏ cây hoa lá. Hương tỏa xa tít tận dặm ngàn. Và, Em hiện ra! Em hiện ra như Tố Nữ bước ra từ trong tranh. Em hiện ra với sắc áo nhuộm màu hư ảo. Chợt HNhu như lạc vào xứ sở thần tiên dzô định. Thực hay mơ, HNhu bất phân minh. Nhẹ thoáng trong đầu ý thơ Hàn Mặc Tử: "...Áo em trắng quá nhìn không ra. Ở đây sương khói mờ nhân ảnh..."
Nắng phủ khuôn hồng tươi một đoá
Mây ôm thước ngọc thắm đôi bờ
Vẫn còn lạc tận xứ thần tiên. Bởi, tác giả hông cho HNhu xuống đất. Hai câu tiếp này vẫn bàng bạc như khói sương. Có lẽ sự trau chuốt từ của tác giả đã lên đến cao trào. Đến tận mây xanh. Nên, muốn cảm được, HNhu phải hóa tiên nữ ngồi tuốt luốt tận chín tầng mây mà cảm nhận cho đủ đầy ý tứ nơi tác giả gửi gắm.
Em, hiện ra như duyên nợ cùng xuân từ kiếp nào. Em, với khuôn mặt hồng hào tràn trề sức thanh xuân, rỡ ràng trong nắng sớm. Em, với suối tóc mây trời buông kín đôi bờ vai ngọc ngà. Em, lại làm HNhu liên tưởng tới gương mặt phúc hậu của Thúy Vân, trong truyện Kiều của cụ Tố Như:
"...Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh..."
HNhu yêu Em gùi đó. Em, được tác giả họa bằng thơ đẹp quá. Trong sáng quá:
Hồn nhiên tuổi mới reo cung lụa
Yểu điệu duyên thầm gọi khúc tơ
Đến đây thì Em mới thật là Em. Em: cô gái tuổi xuân thì, đào non. Em: duyên chi mà duyên lạ.
Giữ trọn mùa yêu tình lữ thứ
Nguồn say bất tận lối vui chờ .
Em, làm say tình thơ. Em, làm đẹp tình xuân. Em, làm ngất ngây khách qua mùa. Hồn lữ thữ bị Em níu chặt rồi. Giữ trọn mãi tình Em thôi. Giữ trọn mãi tình xuân thôi.
Em là ai?
Em là Xuân!
Bài thơ đẹp. Đẹp qua ý thơ. Đẹp qua sự trau chuốt từ.Đẹp qua hình ảnh từ.
Có điều, HNhu hông hiểu. Tại sao trong câu thơ thứ nhứt: "Đan hương cỏ lá dặm xuân Mờ", chữ Mờ, tác giả lại viết hoa.
Là lỗi chính tả? Hay là sự gửi gắm ý thơ nào đây nơi tác giả, mà, HNhu chưa cảm nhận được?
Nghe mọi người bình thơ mà bắt ham ...4Q dở cái dzụ này lắm nên lót dép ngồi coi rồi vỗ tay tán thưởng mà thôi
Nhưng 4Q đóan bài "TIỄN CON MUÀ XUÂN " gây tranh luận nhiều nhất là của AnhTường Thụy
:D
Aha, tứ Tỷ làm em bật cười :haha: Em cũng đoán vậy mà hông dám nói :haha:
Phải công nhận "bé" HuongNhu này bình thơ hay thiệt !
Aha, hông nhẽ là vị Kehotro đẹp trai trẻ măng nầy lại có con gái nhớn sắp gả ...:haha:
Thiệt là gây cấn há :haha: Biết đâu sẽ có sự bất ngờ lý thú ! :haha:
LLT thấy bài bình của NDT này hay, sẵng đây chia sẽ cho các anh chị em nha : (mod thấy không đúng phòng thì cứ tự nhiên move giùm LLT nha, please ! )
Trích dẫn:
Đọc một bài thơ như thế nào
-Nguyễn Đức Tùng-
Tặng nhau từ ngữ lạc lầm
Cũng xin hồng lệ hãy đầm đìa tuôn
(Bùi Giáng)
BÀI BA
Bài thơ và tác giả
Một nhà thơ Canada kể rằng hồi còn học trung học, ông có viết một bài thơ khóc mẹ rất hay, được giải thưởng. Hôm phát giải, khi được mời lên đọc bài thơ, ông đã trân trọng giới thiệu mẹ của ông có mặt trong hàng ghế cử tọa danh dự. Ai cũng kinh ngạc, vài người đứng lên chất vấn, một số khác tức giận bỏ ra về, có lẽ vì thấy mình bị chơi khăm.
Câu hỏi ở đây là: một nhà thơ còn mẹ thì có thể viết một bài thơ khóc mẹ được không?
Tôi đi xa hơn nữa: nếu trong đời thực một người không hề yêu mẹ anh ta, đối xử với bà rất tệ hại, mà viết một bài thơ thương mẹ thì có giả dối không? Nếu một người không có tình yêu nước, thậm chí “phản bội tổ quốc”, mà viết một bài thơ yêu nước, thì có được không?
Lại đi xa hơn nữa: thế nào là sự giả dối trong văn chương?
Thắc mắc của Phan Nhiên Hạo và những người khác, gián tiếp hơn, như Nguyễn Đăng Thường... sau khi đọc chùm thơ của tôi ngày 9.3.2008, tuy không đặt ra những câu hỏi rõ ràng và trực tiếp như thế, nhưng nếu ta theo đuổi đến cùng, chúng sẽ dẫn đến những câu hỏi tế nhị hơn, tổng quát hơn, về mối quan hệ giữa tác giả và bài thơ, giữa bài thơ và nhân vật, giữa ý định của người viết và ý nghĩa của tác phẩm. Trong bài này, tôi xin phân tích về mối quan hệ giữa tác giả và bài thơ và sẽ đề cập đến các vấn đề khác ở những bài sau.
Trong cuốn Chân dung và đối thoại của Trần Đăng Khoa, có kể một câu chuyện, nếu tôi nhớ không lầm, về việc Tố Hữu đã từng làm thơ ca ngợi chiến thắng Điện Biên Phủ trong khi thật ra ở ngoài đời, vào lúc đó, ông ta chưa hề đặt chân đến Điện Biên bao giờ. Tôi đoán rằng sự tiết lộ này sẽ làm cho nhiều người ngạc nhiên, một số sẽ có cảm giác như mình bị lừa, và một số khác, mến mộ Tố Hữu hơn, sẽ cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào, đành lờ đi.
Chín năm làm một Điện Biên
Nên vành hoa đỏ nên thiên sử vàng
Hai câu thơ này trở nên có vẻ trang điểm (decoration). Nếu bạn vốn thích thơ của nhà thơ nổi tiếng, tiếng tốt và tiếng xấu, thì sau khi đã biết câu chuyện kể trên của Trần Đăng Khoa, sự thích thú của bạn có giảm đi phần nào chăng?
Chỉ có bạn mới trả lời được cho chính mình. Có những câu thơ mà ấn tượng về sự thành thật là cần thiết cho việc gợi lên những đồng cảm ở người đọc, như hai câu trên đây, nhưng cũng có trường hợp mà sự cần thiết này chỉ ở mức tối thiểu:
Là sóng đó rồi tan thành bọt đó
Đổ qua có sắc màu mà đổ lại hóa hư không
(Chế Lan Viên)
Một dân tộc mệt mỏi vì binh đao thường chán những câu thơ hào nhoáng. Họ lại lắng nghe lời thì thầm thủ thỉ:
Xuân này em có về không
Cành mai cố quận nở bông dịu dàng
(Bùi Giáng)
Các nhạc sĩ cũng chia sẻ số phận với các nhà thơ. Tôi nhận xét rằng sau những tuyên bố nào đó của nhạc sĩ Phạm Duy khi ông về Việt Nam, lòng mến mộ của một số người nghe ở hải ngoại, ít nhất là xung quanh tôi, dành cho ông trước đây đã thuyên giảm nhiều. Mới đây, gặp lại một người bạn cũ ở Mỹ, thường hát nhạc Phạm Duy, khi tôi yêu cầu anh hát một bài của ông thì anh ấy từ chối và chọn một tác giả khác. Trái lại với trường hợp Văn Cao hay Trịnh Công Sơn. Những người yêu mến họ không hề giảm đi. Chúng ta cần phân biệt rằng giá trị của một tác phẩm văn học nghệ thuật, trong khi vẫn phải lệ thuộc vào các hệ quy chiếu thẩm mĩ, thì vẫn có tính lâu dài hơn và khách quan hơn nhiều so với sự mến mộ của người thưởng ngoạn, vốn ngắn ngủi. Như vậy mối quan hệ giữa tác giả và bài thơ chỉ có thể trở thành mối quan hệ tương đối bền vững, một khi tác giả “đã xong” và hoàn cảnh làm phát sinh bài thơ đó đã thay đổi. Khi một tác giả còn đang sống sờ sờ bên người đọc và hoàn cảnh làm phát sinh bài thơ hoặc là chưa thay đổi hoặc là vẫn tiếp tục tác động một cách nào đó lên đời sống của người đọc đương thời, thì mối quan hệ này lúc nào cũng biến đổi. Vì vậy, trong phê bình văn học, những cố gắng khách quan hóa sự thẩm định (appreciation) quả thật là khó khăn nhưng bao giờ cũng cần thiết.
Nhà phê bình trẻ tuổi trong nước Trần Thiện Khanh, một người mới viết nhưng đầy tài năng, trong một trao đổi cá nhân gần đây, có hỏi tôi rằng: anh có những mô hình đọc thơ nào không.
Thưa anh, tôi không có một mô hình đọc thơ nào cả. Nhưng tôi cho rằng đối với người đọc, việc hiểu thơ (understanding) là việc quan trọng bậc nhất. Tôi biết rằng điều này có thể gây tranh cãi. Nhưng tôi vững tin rằng nhờ hiểu một bài thơ mà người đọc có thể thưởng thức đầy đủ vẻ đẹp thẩm mỹ của nó. Như vậy giá trị của một bài thơ là nằm trong tự thân nó, trong cấu trúc ngôn ngữ và hình ảnh của bài thơ, vốn vĩnh viễn theo thời gian. Nếu thế thì việc tìm hiểu mối quan hệ giữa bài thơ và tác giả, mối quan hệ giữa tác giả và hoàn cảnh lịch sử, cũng như các chi tiết tiểu sử của tác giả hay các sự kiện lịch sử liên quan đến đối tượng được mô tả, tức là các nhân vật trong thơ, có còn quan trọng nữa không?
Có những sự kiện xảy ra trong đời sống của nhà thơ và xã hội ghi dấu ấn rõ ràng lên tác phẩm.
Hãy cho anh khóc bằng mắt em
Ôi những cuộc tình duyên Budapest
Anh một trái tim, em một trái tim
Chúng kéo đầy đường chiến xa đại bác
Những câu thơ của Thanh Tâm Tuyền có thể nào tách khỏi cuộc nổi dậy ngây thơ hào hùng tươi trẻ Hungary 1958 và sự kiện Liên Xô đưa quân vào thủ đô của nước này để trấn áp một chính quyền dám đi trước thời đại ba mươi năm? Không có sự kiện Budapest thì ý nghĩa của bài thơ là ý nghĩa nào?
Có một người sĩ quan của bộ đội miền Bắc đã viết như sau:
Thật sung sướng khi được chết
Như một thường dân
(Nguyễn Thụy Kha)
Đây có lẽ là một trong những câu thơ hay nhất về chiến tranh Việt Nam. Những người cầm súng phía bên này chắc sẽ trở nên thông cảm hơn một chút với những người cầm súng phía bên kia khi được đọc những câu thơ như thế. Chúng không nhiều. Văn chương có khả năng đem con người lại gần nhau. Tôi ít được đọc những câu viết giản dị mà có tầm suy nghĩ như thế ngay cả trong những tập thơ hay văn xuôi về chiến tranh trong ba mươi năm qua được quảng cáo khắp nơi. Văn chương hay bao giờ cũng cần sự dũng cảm, nâng người đọc lên, giúp họ vượt thoát qua các bức tường của chính mình. Nhưng nếu tác giả Nguyễn Thụy Kha không phải là một người lính thực thụ, liệu tôi có thấy câu thơ của anh rung động sâu xa như tôi đã thưởng thức không?
Tuy vậy, hầu hết những bài thơ khác không khởi đi từ những kinh nghiệm trực tiếp hay hoàn cảnh cụ thể. Chúng được sinh ra như thế nào? Có thể từ những gợi ý rất gián tiếp, một câu chuyện được kể lại bởi một người bạn, một cảnh diễn ra ngoài đường phố, kí ức mơ hồ của tuổi trẻ, một cảm giác bùng cháy dữ dội khi xem một cuốn phim, cảm giác bâng khuâng bồi hồi trên trang sách cuối cùng của cuốn tiểu thuyết hay, vân vân.
Tôi cho rằng đối với văn xuôi, câu chuyện có thật ngoài đời và câu chuyện trong tiểu thuyết thường rất khác nhau, trong khi đó đối với thơ, chúng rất gần nhau. Những kinh nghiệm trong đời của một nhà văn thường cách xa những kinh nghiệm của nhân vật của anh ta, trong khi những kinh nghiệm của nhà thơ thì lại gần gũi hơn với các kinh nghiệm của nhân vật. Điều kì lạ là ở chỗ càng gần gũi nhau, chúng càng trở nên mơ hồ, hư hư ảo ảo, biến đổi khôn lường.
Thì cũng như tình yêu.
Xuân về, tuyết tan, đi bộ sau giờ làm việc dưới những rặng anh đào trổ bông mê muội, tôi thường nhớ đến đoạn mở đầu bài thơ của e.e. cummings.
in Just-
spring when the world is mud-
luscious the little
lame balloonman
whistles far and wee
Rất khó dịch e.e cummings. Đó là ký ức của nhà thơ về những ngày cắp sách đi học. Không, đó chính là kinh nghiệm hiện tại của cậu học sinh khi mùa xuân về trên sân trường. Nhưng hình như chúng ta cũng bắt đầu nhận ra trong đoạn thơ trên một điều gì khác nữa, xa hơn, tinh tế hơn (far and wee) những điều tôi vừa nói, phải chăng vì những âm s, l rì rào như gió thổi trong lá cây?
Muốn xem xét mối quan hệ giữa bài thơ và người làm ra nó không thể bỏ qua quá trình sáng tạo của nhà thơ đối với từng bài cụ thể. Một số nhà thơ có một ý tưởng rạch ròi, là họ định viết cái gì, viết như thế nào, bắt đầu ra sao, kết thúc với những chữ nào. Trong trường hợp này ý định của nhà thơ rất sáng sủa, như thể có một thứ linh hồn bất diệt, mà công việc của nhà thơ là gọi nó ra từ cõi sâu thẳm nào, rồi anh ta chỉ việc lấy xương thịt đắp lên để thành một con người thật. Như thế “cái hồn” là điều có trước, quyết định. Tôi gọi đó là ý định của nhà thơ.
Một số những nhà thơ có ý định như thế và quả thật họ đã hoàn tất công trình làm thơ của mình như thế, đúng với bản vẽ đầu tiên như một người thợ xây căn nhà trên bản vẽ của kiến trúc sư, đúng từng viên gạch. Những nhà thơ này theo tôi thật là may mắn, nhưng điều đáng tiếc là cái mà họ xây nên hầu hết chỉ có thể là những căn nhà chứ không phải là những bài thơ. Tôi ít thấy các ngoại lệ.
Trong những trường hợp khác, nhà thơ có thể có những ý tưởng ban đầu, mà ta gọi là ý định, nhưng khi quá trình sáng tác xảy ra, chính ngôn ngữ và hình ảnh của bài thơ lại kéo họ đi. Nhà thơ không còn là chủ thể sáng tạo duy nhất nữa. Chữ của anh ta cũng không phải là chữ của anh ta. Căn nhà có thể được xây xong nhưng bản vẽ đầu tiên đã bị vứt bỏ.
Cảm hứng nghệ thuật lại là một vấn đề phức tạp khác. Một số tác giả làm việc dựa trên cảm hứng, khi nó đến, họ làm việc rất nhanh một mạch, gần như không sửa chữa. Một số khác làm việc bằng kỉ luật hàng ngày, lao động miệt mài trên trang giấy, sửa đi sửa lại một câu thơ hàng trăm lần. Không có phương pháp nào ưu tiên hơn phương pháp nào, vì đối với người đọc, chỉ có thành tựu cuối cùng mới là quan trọng.
Nói vậy hóa ra nhà thơ chẳng có trách nhiệm gì đối với tác phẩm của mình hay sao?
Không phải thế. Quá trình sáng tạo rất phức tạp và việc nhà thơ không làm chủ được quá trình này hoàn toàn không gỡ bỏ được khỏi đôi vai của anh ta trách nhiệm của mình như một tác giả “toàn năng” trước người đọc và dư luận xã hội. Nhà thơ có thể không hoàn toàn làm chủ việc chọn lọc các chữ để đưa vào một câu thơ nào đó, nhưng anh ta lại hoàn toàn làm chủ việc lấy chúng ra khỏi câu thơ của mình.
Trong những hoàn cảnh khó khăn khắc nghiệt, một nhà thơ có thể làm bất cứ việc gì để sống và có thể hoàn toàn giữ im lặng, nhưng một khi anh ta đã viết thì thơ phải nhất thiết phản ảnh những suy nghĩ và cảm nghiệm nghệ thuật của nhà thơ. Bài thơ là tiếng nói xã hội, tiếng nói công dân, dù đó là một bài thơ tình, hay là một bài thơ hoàn toàn không có đề tài thời sự. Nhà thơ có thể đốt tác phẩm của mình đi trước khi đưa nó đến nhà xuất bản. Theo nghĩa đen. Nếu điều đó là cần thiết.
Tôi không có ý định so sánh điều này với việc các nhà thơ “cách mạng” như Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Huy Cận… đã từng cho các tập thơ Điêu tàn, Gửi hương cho gió, Lửa thiêng… của họ vào lửa, vì đó là hành động có tính cách tượng trưng, có thể là dưới sức ép, cũng có thể là do các nhà thơ thành thật tin như thế, ít nhất là vào lúc ấy. Nhưng đó là các tác phẩm đã được xuất bản và đã được công chúng biết đến rồi: quan hệ của tác phẩm và tác giả về căn bản đã xác lập xong.
Có một khuynh hướng diễn dịch thơ ca nông cạn và rẻ tiền đang phổ biến khắp mọi nơi, nhưng tôi cho rằng, một cách đáng ngạc nhiên, ở hải ngoại cũng chẳng kém gì ở giới hàn lâm chính thống trong nước, vì một số lý do lịch sử. Đó là chính trị hóa việc diễn dịch thơ ca, việc đọc các thông điệp thơ ở bề mặt, việc quy cho nó những trách nhiệm chính trị mà thơ không nhất thiết phải có, việc từ chối nhìn con người như một toàn thể, nói chung là việc dung tục hóa thơ ca.
Sự hiểu biết của chúng ta đối với nhà thơ có ảnh hưởng như thế nào đối với việc diễn dịch và thưởng thức một bài thơ?
Nếu câu thơ:
Tôi ở phố Sinh Từ
Hai người
Một gian nhà chật
Rất yêu nhau sao cuộc sống không vui?
Tổ quốc hôm nay…
Của một tác giả nào khác, viết một thời điểm khác, không phải của Trần Dần, viết năm 1955, thì chúng ta có thấy còn hay nữa không, nếu còn hay thì có thấy hay khác đi không?
Đừng phun thuốc muỗi. Chết thuyền quyên
Dân chủ khú mất rồi. Hỏng cả vại dưa ngon
(Trần Dần)
Người đọc rất muốn biết tác giả là ai, viết câu thơ này vào thời điểm nào.
Nhưng đọc:
Ngắc ngứ chiêm bao
Li tán cả vùng sao
(Trần Dần)
Hay:
Những con đường sao mọc lúc ta đi
Những chiều sương mây phủ lối ta về
của một nhà thơ mà Trần Dần hình như rất ngưỡng mộ, thì có cần biết tác giả mới thấy là hay, hay không?
Như thế, có những bài thơ hay mà đứng độc lập một mình, vì có tính phổ quát, và có những bài thơ hay mà phải đứng dựa vào những hoàn cảnh khác, vì có những đặc tính riêng biệt. Những bài thơ yêu nước, chẳng hạn, thường bao giờ cũng gắn với một cuộc cách mạng hay chiến tranh cụ thể. Thật ra trong quá khứ, với văn chương truyền khẩu, vai trò của tác giả không quan trọng lắm, hầu hết là vô danh. Không có chữ viết, thơ có tính cách trình diễn, kể lại, hát lại. Vì kể lại và hát lại như thế, nên lời thơ không thể nào cố định do trí nhớ mỗi người mỗi khác, mỗi lúc mỗi khác. Tác phẩm của một làng xóm hay một tập thể không chỉ là tiếng nói mà tác giả dành cho cộng đồng đó mà còn, thông qua động tác biểu diễn của người ngâm, người hát, người kể mà trở thành tiếng nói của cộng đồng đó. Thời kỳ in ấn đã mau chóng lấy mất ảnh hưởng của văn chương truyền khẩu và đem lại nền văn học chữ viết. Sự hiện diện của tác giả ngày một rõ ràng và quan trọng. Bài thơ không còn là một tác phẩm tập thể, có thể được biến đổi qua các làng xóm hay theo thời gian, không còn là tiếng nói của cộng đồng mà là tiếng nói của cá nhân người viết.
Bài thơ trở thành một phương tiện để tìm hiểu tác giả.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Thích câu thơ quá, nhiều người tò mò muốn biết Hàn Mặc Tử có quen người đẹp nào ở Vĩ Dạ hay không? Mộng Cầm chăng? Cô gái nào mà tốt số, hay xấu số thế? Anh Nguyễn Đặng Mừng, trên talawas 9.4.2008, than thở rằng sau khi được giải thích cho nghe chữ điền tức là bức bình phông bằng chè tàu thường gặp ở Huế, đâm ra bớt thích câu thơ đến một nửa. Trước đó anh tưởng rằng chữ điền là người phụ nữ có khuôn mặt chữ điền.
Nếu chúng ta dừng lại ở đây, ấn tượng mà một số người đọc có thể có là: đúng rồi, thế ra mình cũng nghĩ nhầm, cứ tưởng chữ điền là mặt của một cô gái đẹp, ngờ đâu đó chỉ là bức bình phông.
Nếu tôi dừng lại như thế, thật là không lương thiện.
Tôi không muốn nói rằng việc hiểu chữ điền của Hàn Mặc Tử như thế nào là không quan trọng. Một chữ có thể có nhiều nghĩa. Tìm hiểu về đời sống riêng của tác giả, nhất là một tác giả kì lạ như Hàn Mặc Tử, sẽ giúp hiểu thêm nhiều điều về thơ của ông. Nếu biết rằng có một cô gái ở Vĩ Dạ có khuôn mặt chữ điền, và đem lòng yêu nhà thơ của chúng ta, cũng là điều thú vị lắm chứ? Mặc dù tôi không chắc phụ nữ có mặt chữ điền thì có đẹp hay không.
Những câu hỏi mà bạn có thể đặt ra nữa là: tác giả có ý dùng chữ điền để diễn tả mặt người phụ nữ, nhưng trong đời thực ông không hề quen biết một cô gái nào ở Vĩ Dạ chi cả, thì có được không? Thế nếu mới đầu ông dùng chữ điền để chỉ khuôn mặt, khi viết được nửa bài thì ông đổi ý, “muốn” nó là cái bình phông trước sân nhà ở Huế, thì có được không? Nếu một nhà phê bình hay khảo cổ bỗng nhiên một hôm tìm được một tài liệu bí mật chép bằng tay của chính Hàn Mặc Tử, trong một cái tráp chôn dưới hòn đá ngoài sân, nói rằng chữ điền không phải là cái bình phông chè tàu hay là khuôn mặt o tê mà là một vật thứ ba nào đó, thì sao?
Vấn đề tôi muốn nói ở đây là: sự chú ý thẩm mĩ của người đọc đã bị đánh lạc hướng.
Chúng ta đang chạm đến một khái niệm quan trọng trong việc hiểu thơ, đó là sự thành thật. Ngược lại với sự thành thật là: giả dối. Không ít người quả quyết tin rằng họ biết được thế nào là thành thật, thế nào là giả dối.
Tôi thì không chắc chắn như thế.
Trong đời sống, chúng ta đánh giá cao sự thành thật. Thành thật là gì? Là ý nghĩ đi đôi với lời nói, lời nói đi đôi với việc làm. Nghĩ một đằng nói một nẻo, hay nói một đằng làm một nẻo là một lời chê trách. Nhưng trong văn chương thì sao? Muốn đánh giá sự thành thật của tác giả thì phải liên hệ đến các sự vật nằm ngoài văn bản. Vả lại, giá trị của một tác phẩm văn học có nhất thiết phải giới hạn trong việc tác phẩm đó phản ảnh chính xác những suy tư và tình cảm của tác giả hay không?
Đọc một bài thơ hay một tác phẩm văn chương, người đọc có thể nhận xét: “bài thơ xúc động quá”. Khi nói như thế anh ta có thể hàm ý rằng người viết rất thành thật trong khi viết.
Tôi cho rằng cần phân biệt hai thể loại thơ khác nhau khi chạm đến khái niệm thành thật và giả dối, đến vấn đề vai trò của tác giả. Một là thể thơ trữ tình và hai là thể thơ tự sự. Trong thơ trữ tình tác giả là (một) nhân vật, trong thơ tự sự tác giả không nhất thiết phải là nhân vật.
Những người đọc thơ nhấn mạnh đến mối quan hệ giữa tác giả và bài thơ, và xem nó là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá tác phẩm, mặc nhiên thừa nhận rằng bài thơ là một phần cuộc đời của tác giả, là bản mô tả các sự việc đã xảy ra, tường thuật về đời sống riêng tư hoặc là các vấn đề xã hội chính trị “đã thực sự xảy ra”. Trong khi đó cần hiểu rằng thơ cũng như các thể loại văn học khác, tiểu thuyết chẳng hạn, tạo ra các phiên bản của hiện thực cuộc đời thông thường: hiện thực của văn chương là một version khác, khác với hiện thực cuộc đời.
Có những tác phẩm dựa trên các sự thật “có thật”, các sự kiện lịch sử khách quan hay tiểu sử một cá nhân cụ thể chẳng hạn. Khi chuyển thành các trang viết thì chúng đã được biến đổi, kể lại, chuyển thể, bất chấp tác giả có ý thức hay không ý thức về điều này. Trong thơ trữ tình, các sự kiện kiểu này thường mờ nhạt, và hình ảnh của tác giả trở nên quan trọng. Trong thơ tự sự, ngược lại, các sự kiện trở nên rõ rệt hơn, nhưng không vì thế mà thơ trở thành một bản mô tả, Trong thơ tự sự, tiếng nói và chân dung tác giả được giấu đi rất kĩ. Tôi cho rằng, và điều này là quan trọng, chúng càng được giấu đi, bài thơ càng thành công.
Cố gắng đi tìm tiếng nói của tác giả trong một bài thơ tự sự là một công việc thú vị nhưng hết sức khó khăn, nhiều khi không làm được.
Mặc dù vậy, cũng phải thừa nhận một thực tế là nếu chúng ta phát hiện giữa bài thơ và tác giả có một khoảng cách, thì bài thơ trở nên bớt hấp dẫn đi. Ví dụ, đối với những người không thích Tố Hữu, thì các câu thơ vốn rất được khen, nhiều khi quá đáng, của ông, trở nên không còn hay nữa. Nhưng thực ra thì, chúng vẫn hay.
Quan niệm cho rằng văn chương là sự tự biểu hiện (self expression) được cụ thể hóa trong một câu nói nổi tiếng của một nhà văn Pháp: văn là người. Tôi cho rằng quan niệm này có thể đúng, mặc dù chỉ phần nào thôi, khi áp dụng vào thơ trữ tình, nhưng không thể áp dụng trong thơ tự sự và thơ có tính kịch (dramatic).
Có một điều khó khăn là sự phân biệt giữa thơ trữ tình và thơ tự sự hay các thể loại tương tự, đặc biệt trong trào lưu hậu hiện đại, không rạch ròi và dễ được mọi người đồng ý.
Các thứ biên giới bao giờ cũng mịt mờ sương khói hơn là chúng ta nghĩ về chúng. Nhưng đó lại là điều may mắn của một nhân loại tường minh.
trích từ talawas
BGK chỉ có 3 Ông Anh ,4Q đoán Anh TT bởi ...
* Anh KHT thì loại ngay từ đầu của dự đoán ( Lý do hổng cần nói ...bởi 4Q thấy mặt mũi rồi ...hổng thể có con gái lớn vậy :D )
* Anh NN : thì hổng thấy mặt mũi ra sao nhưng tự nhiên linh cảm nói rằng hổng phải thì ...là hổng phải thôi ...
* Anh TT : Khả năng nhiều nhất vì cuối tháng 1 này...Anh gả con gái :D .Với lại ...ý thơ ấy ...không chắc 100% nhưng hết 99,99% là của Anh TT .Tại sao ư ....??? 4Q "hửi " thấy ...mùi thơ :D
Có thể 4Q phán đoán sai ,nhưng ...dù cho 4Q đoán lại 4Q vẫn ....nói là của Anh TT:botay:
Kakaka. Nghe khen trẻ măng mà mừng quá! Cám ơn LLT rất nhiều. Tất nhiên, KHT chưa có con gái đến tuổi chống lầy nhưng có lẽ sự trẻ trung đó không liên quan gì đến việc nhận thức. Mà nếu dựa vào tuổi tác để đánh giá nhận thức thì có lẽ lại càng củng cố thêm cho nhận định của KHT.
Chuyện dự đoán thì bài viết mà LLT đưa ra để minh chứng cũng chỉ là một trong những ngoại lệ hiếm hoi. Nếu suy luận theo chuỗi kết hợp, ít nhất có tới ba yếu tố để kết luận.
Rất có thể bài đưa ra do một nick lạ hoắc nhưng nào ai học được chữ ngờ! Không lẽ một người có con gái còn bé xíu mà đã biết con lựa được bến trong? Hay lại biết Hôn con chỉ là lần cuối khi Tết này con không có nhà? Có thể kết luận của KHT sai nhưng nếu bài này được BGK chấm đoạt giải thì .............. Lúc đó mới dám khẳng định. Người đoạt giải đương nhiên không phải là một tay U 30 nào đó. Tất nhiên cũng có thể chơi trò thuê xích lô hay đồng nát đóng giả Phụ huynh như học sinh cấp II đã từng làm nhưng giải thưởng không đủ tiền cho vé máy bay.
KHT loại nhất trí.
Anh NN con gái vừa vào TP học năm đầu Đại Học có nói chuyện này khi off. Loại luôn.
Anh TT: Hơi thơ giống như 4Q vừa nói, tuổi cũng phù hợp và cũng vừa mời Đám cưới.
Những mem khác. Cũng chưa có con lớn đến vậy ngoại trừ chị TP,OA. Nhưng hai người này thì đương nhiên loại.
Vậy thì không lẽ có người trẻ tuổi nào đã có những trăn trở như vậy khi con gái bước đi lấy chồng? XH ngày càng phát triển. Tư tưởng cũng thay đổi. U 30 sau này nếu gả con cũng không có suy nghĩ kiểu đó.
Hình như mọi phán đoán hướng nhiều vào TT?
Các bạn nghĩ thế nào khi TT có những bài thơ mà chữ tôi tác giả trong bài là nữ. Trong nhiều bài khác lại là một chàng trai đang yêu nồng nàn say đắm và tâm trạng thuộc lứa 20, 30 tuổi?
Nhớ có lần đang giữa hè, Hương Nhu viết … thơ xuân
XUÂN
Xuân đương mùa rồi có biết không anh?
Nắng vàng rực thấm đẫm từng góc phố
Khoe áo mới từng bầy em gái nhỏ
Chạy tung tăng bên lối phố đông người.
Xuân đương mùa rồi, đầy ắp tiếng cười
Đào không thấy, chỉ mai vàng rực rỡ
Đi như say giữa rừng người hối hả
Những ngày này thành phố không còn đêm!
Xuân đương mùa rồi! Xuân vẫn cứ ...xuân thêm!
Nắng vẫn cứ... vàng thêm...nắng vẫn cứ...
Rong chơi mãi tháng ngày vô tư lự
Bỏ mặc bên đời những vất vả, đua chen.
( HNhu )
TT không bỏ lỡ cơ hội viết luôn một bài thế này:
HƯƠNG NHU
VIẾT THƠ XUÂN
Giữa trưa hè, em ngồi viết thơ xuân
Nhà mất điện, cầm mo cau phe phẩy
Trong nắng gắt chói chang, em cố thấy
Nắng xuân vàng thấm đẫm phố đông vui.
Sen tàn chưa mà mai đã nở rồi
Trong thơ thôi (ngoài vườn thì trơ trụi)
Ở trong phòng mồ hôi em nhễ nhại
Mà tưởng mình náo nức đón xuân sang.
Đời màu hồng nên ngày chẳng có đêm
Năm chẳng có thu đông hay mùa hạ
Em yêu xuân mà ghét thằng điện quá
Cắt cầu dao không đóng lại cho bà.
Vậy nên căn cứ vào nội dung mà đoán tác giả đôi khi sai bét. :D
hihih....Người ta thường nói "đoán ...mò " nhưng biết đâu lại ..."Mò " trúng ( vì hên )
Trong thời gian chờ kết quả & chờ Xuân về thì cả nhà "Mò " ...cho vui
4Q cũng nhiều khi mượn tâm sự của người khác ,phái khác để viết ... nên không ít người nhầm 4 là 1 anh chàng nào đó đang thất tình heheh...Khoái dễ sợ :nguong:
Khi đọc cái trong chủ đề này ,4Q thấy vui vui vì ...hình như ai cũng đang muốn phát huy nghề...BÓI ( nhất là HNh :D )Vui thiệt !!!
Đến giờ này thì tất cả dự đoán bài thơ của các bạn đều chỉ là... dự đoán thôi! Chắc chắn một điều là tất cả bài thơ đều do... mình post lên nên tác giả lúc này chỉ có thể là... TeacherABC...:D :D :D:run::tungtang::tungtang::tungtang: ( Chạy thôi kẻo các tác giả thưa kiện mạo nhận thì... khổ!) Ha ha ha.... :D :D :D
Có một giải dành cho người đoán đúng thơ Sheiran. Mọi người trổ tài thầy bói đi nà...:D