Hic, hic, TT biết là có cái topic "Thầy bói mù và con rùa vàng" (ở đâu nhỉ) nhưng mấy hôm nay mải đọc thơ nên không hiểu nội dung nó ra sao nữa :D:D.
Printable View
Hà, hôm nay HNhu đã hoàn toàn phục hồi hơn tám phần công lực.
Lại đọc thơ của các anh chị gửi dự thi. Lại xẻ thơ tiếp nà. Bài thơ của tác giả nào mà qua tay tên đồ tễ tầm cỡ HNhu là...chỉ có mà banh chành.
Đọc bài mới nhứt:
Bài thơ dự thi số 79:
Tình Xuân
Hồn run rẩy nghe những giọt sương đêm
Nhè nhẹ tan dịu êm trên nhánh cỏ
Ai thì thầm...??? Có phải lời của gió ???
Hay tiếng lòng rộn rã mừng Xuân sang...???
Khắp nẻo quê hương hoa nắng trổ vàng
Cả đất trời cũng rộn ràng khoe sắc
Mơn mởn chồi non áo xanh cây mặc
Hây hẩy Xuân rạng rỡ môi má hồng
Anh thẫn thờ hỏi rằng Xuân biết không ???
Em vô tình hững hờ trông ghét thế
Bắt tội Trời phải đổ cơn mưa lệ
Để hạt buồn níu lại bước chân son
Chút tự kiêu chút hờn lẫy trẻ con
Em ngúng nguẩy đi khi vừa ửng nắng
Anh một mình giữa khung trời tĩnh lặng
Thầm gọi Xuân về với tất cả yêu thương
Về lại đây cùng dệt mộng uyên ương
Cây tháng năm là thiên đường hạnh phúc
Nghe không Em tiếng muôn loài cầu chúc
Tình ngọt ngào Anh tặng chỉ riêng Xuân.
(MS079)
Hình như bữa giờ HNhu toàn đọc được những bài thơ "tình xuân", mà, theo cảm nhận của hnhu, thì, chỉ toàn lời của anh dành cho em. Chưa đọc được bài nào của em dành cho anh. Có vẻ các chị yêu ý nhị hơn, ít ồn ã hơn, chỉ yêu chứ hông có la làng lên, cho cả làng nước cùng biết, như các anh. Hì, ngộ!
Bài thơ trên có lẽ cũng là của một anh Ku. ( :D )
Tình yêu của anh Ku có gì như e ấp:
Hồn run rẩy nghe những giọt sương đêm
Nhè nhẹ tan dịu êm trên nhánh cỏ
Ai thì thầm...??? Có phải lời của gió ???
Hay tiếng lòng rộn rã mừng Xuân sang...???
Cái e ấp thể hiện qua ngôn từ: "hồn run rẩy". Cái e ấp thể hiện qua hàng chục dấu móc câu. Thuở giờ chỉ thấy các anh ầm ầm, ào ào, chứ có thấy anh nào...run rẩy đâu! Chắc anh Ku mới biết yêu lần đầu. ( Hihi :D )
Chẳng những yêu lần đầu, mà, có lẽ còn mần thơ lần đầu. Thơ thật lắm. Thơ tình lắm. Hông có chút ngôn từ hoa mỹ nào. Mọi thứ hết sức đời thường:
Anh thẫn thờ hỏi rằng Xuân biết không ???
Em vô tình hững hờ trông ghét thế
Bắt tội Trời phải đổ cơn mưa lệ
Để hạt buồn níu lại bước chân son
Chút tự kiêu chút hờn lẫy trẻ con
Em ngúng nguẩy đi khi vừa ửng nắng
Anh một mình giữa khung trời tĩnh lặng
Thầm gọi Xuân về với tất cả yêu thương.
Những vần thơ gần gụi sao đâu. HNhu bắt gặp bóng dáng mình đâu đó trong bài thơ.
Hông hiểu các anh chị thì sao, chứ, HNhu thì quan niệm về một bài thơ hay đơn giản lắm. Đó là bài thơ, khi đọc lên, mình bắt gặp mình trong đó. Và, HNhu đã bắt gặp được mình nơi đây. Hihi, thế thì, bài thơ này HNhu cho là hay nhứt gùi! ( :D )
Nghe khen dzậy, tác giả đừng có mà dzội mừng ha. Những lỗi linh tinh hông có ít đâu á. Dấu chấm hỏi, dấu ba chấm, đặt từa lưa . Câu số tám, nếu đổi chỗ cho môi, má; thành má, môi; thì câu thơ ấy sẽ hay hơn nhiều.
Mà thôi, hông bắt bẻ tác giả làm gì. Cái gì cứ chân thật, thì, dù mắc chút sai phạm cũng dễ được thông cảm.
HNhu thương bài thơ này lắm á.
( Nhà NR mình, anh ku nào hay bị chị gái giận nà? Ai lên tiếng thì người ấy là tác giả bài này nà. Ai ta? Lại dzừa đoán, dzừa mò. May ga mà nó...chật lất! ( :D:D ) Tác giả là...là...; cho đại là anh...Sầu Lãng Nhách đi! :D )
Cũng may mà HNhu không vác chiếu ngồi bói ở Lăng Ông Bà Chiểu nếu không thì... có khối chú bị... tiền mất tật mang...! Hi hi hi...:botay: :D
Bình thơ là một việc chiếm nhiều thời gian và công sức. Người bình phải có một vốn hiểu biết nhứt định về thơ. Phải có một góc cảm nhận tinh và nhạy. Phải có cả một thế giới nội tâm phong phú để lắng nghe được từng câu chữ người viết muốn nói gì. Còn phải có thể chuyển tải được nội dung bài thơ mình đã đọc cho bạn đọc cùng cảm nhận được bài thơ đang bình. Công việc không dễ. Không phải ai cũng làm được. Không phải cứ làm được thơ, là bình được thơ.
Thế nhưng, lý luận ấy xem ra không phải lúc nào cũng đúng. Những bài bình của Huong nhu nói lên điều đó.
Những bài thơ qua cảm nhận của Huongnhu có gì đó, vừa sắc sảo, vừa tinh tế, vừa dí dỏm, vừa nghiêm trang.
Một điều đáng quí, lúc nào Huongnhu cũng đặt mình vào vị trí của từng đối tượng một trong bài thơ. Khi thì ở vai trò nhân vật trong thơ. Khi thì sắm cả vai tác giả. Có lẽ vì thế mà các bài viết có sức hút riêng.
Tôi đọc nhiều thơ, đọc nhiều bài bình thơ, cách bình của Huongnhu, tôi được đọc là cá biệt. Độc đáo.
Có điều em nên bớt chút nghịch ngợm thì em sẽ nhìn thấy nhiều điều hơn từ thơ người viết.
Hay vì tính chất cuộc chơi là vui chủ yếu, nên em mới thế?
Nói gì, vẫn cứ rất thích cách bình của em, cách hành văn dí dỏm của em.
@ Cô Bạch Vân: Cô, có nhiều bài Đường Luật hay lắm. Mà, HNhu thì ngại thể loại đó. Dốt nó mừ! Cô thịt nó đi. Bên chỗ BGK cũng có mấy bài. HNhu đọc hết gùi, nhưng chưa mần được gì. Cô chắc mần Bộ Chưởng Bộ Giáo Dục hay sao mừ bận quoài. Bỏ dziệc đi cô. Chơi ít bữa xả hơi đi cô. :D
( Dzụ BT BGD - ĐT này, HNhu có một kỷ niệm để đời. Mơi mốt gảnh sẽ ghi chong blog. )
Hôm qua HNhu mới quở, sao, toàn là thơ xuân anh dziết cho em, hông thấy thơ xuân em dziết cho anh; thì; giờ đã bắt gặp nó.
Hhihihi, các chị em hưởng ứng nhanh thiệt. Có điều cứ phải thúc dzô hông mới chịu lòi thơ ga. :D
Dạ, em nó đây ạ:
Bài thơ dự thi số 80:
Xuân - Cảm ơn Anh !!!
Gió nhẹ nhàng tung tẩy phía trời cao
Nhón gót chân nắng ào qua khung cửa
Em đón Xuân bằng chiếc hôn rực lửa
Tình Anh rót đầy mắt biếc long lanh
Mở trái tim nghe gió hát trong lành
Em bỗng thấy bầu trời xanh đến lạ
Và hôm nay cuộc đời cũng đẹp quá
Tự vấn lòng có phải mình đã yêu ???
Đời mong manh hạnh phúc chưa bao nhiêu
Xuân - Anh đến với bao điều kỳ diệu
Thời gian đã chứng minh cho Em hiểu
Cả bốn mùa tình mãi đậm không phai
Em đã thấy Xuân về trong nắng mai
Tràn trề nhựa sống căng đầy sức trẻ
Niềm tin gởi trong trái tim nhỏ bé
Líu ríu theo Anh chân bước ngập ngừng
Cảm ơn Anh Cảm ơn một người dưng
Mang Xuân đến cho Em tình thánh thiện
Cất tiếng lòng dịu êm như sóng biển
Giữa đôi bờ thực ảo mình có nhau
(MS080)
Rất riêng. Rất nữ tính:
Gió nhẹ nhàng tung tẩy phía trời cao
Nhón gót chân nắng ào qua khung cửa
Em đón Xuân bằng chiếc hôn rực lửa
Tình Anh rót đầy mắt biếc long lanh
Một bầu trời gió xuân tung tẩy trên cao. Nhí nhảnh cứ như cô gái vừa chớm lớn. Cái chớm lớn ấy, chưa đủ tầm tay với tận chiếc rèm cửa mùa xuân. Một chút nổ lực đáng yêu: nhón gót. Gót chân nhón nhẹ, kéo tung chiếc rèm cửa che chắn mùa xuân của cô gái với thế giới bên ngoài. Nắng xuân - Anh, lập tức ào vào.
Và, cô gái đón. Đón với cả nỗi khát khao. Đón với cả cái hừng hực tuổi xuân. Đón với cả cái liều lĩnh chưa từng của tuổi coi trời nhỏ hơn cái vung: Em đón Xuân bằng chiếc hôn rực lửa.
Ai dám nói con gái yêu hông mãnh liệt nà? Chợt nghe hâm mộ cô gái trong bài thơ. Uống thuốc liều cao! :D
Để rồi sau cái đón mãnh liệt ấy, cô gái nhận:
Tình Anh rót đầy mắt biếc long lanh
Mở trái tim nghe gió hát trong lành
Em bỗng thấy bầu trời xanh đến lạ
Và hôm nay cuộc đời cũng đẹp quá
Tự vấn lòng có phải mình đã yêu ???
Đời mong manh hạnh phúc chưa bao nhiêu
Xuân - Anh đến với bao điều kỳ diệu
Thời gian đã chứng minh cho Em hiểu
Cả bốn mùa tình mãi đậm không phai
Có mùa xuân. Có tình yêu. Có anh. Em nghe cuộc sống hạnh phúc tràn trề. Nghe cuộc đời nhìn đâu cũng đẹp. Đến độ, không dám tin. Đến độ phải tự chất vấn: Tự vấn lòng có phải mình đã yêu ???. Hihihi, còn phải hỏi! HNhu trả lời cho: chị mình đã yêu gùi đó.
Em đã thấy Xuân về trong nắng mai
Tràn trề nhựa sống căng đầy sức trẻ
Niềm tin gởi trong trái tim nhỏ bé
Líu ríu theo Anh chân bước ngập ngừng
Không nghi ngờ gì. Tình yêu làm cô gái hiện rỏ mình: nhỏ bé, dịu dàng, muốn được chở che, muốn được yêu thương: Líu ríu theo Anh.
Cụm từ líu ríu nghe mới thương làm sao. Đây đúng là hình ảnh mà HNhu từng được biết qua má, qua chị. Hình ảnh của những cô gái Á Đông quen thuộc. Cái phá cách mạnh mẽ đầu bài thơ, tới đây, chợt đằm thắm đáng yêu.
Chúc cho đôi chân líu ríu của chị theo anh tới cuối con đường tình.
Bài thơ xuân đích thực xuân.
Và giờ thì xuân như gần lắm gùi.
Nhộn nhạo dzui.
( Đoán nà: Của chị Ỉn hay chị Long Cưng? Mời hai chị dzô chanh cử. :D. Chị Long Cưng có vẻ yểu điệu thục nữ hơn. Giống cô gái ở đoạn thơ sau. Chị Ỉn iu, thì mạnh mẽ hơn, giống cô gái chong đoạn đầu. Hihi, cho đồng tác giả luôn. Hhahahaah . Phen này sẽ thu được gấp đôi đây! Hhahaha )
.
Chị sẽ cố gắng viết mấy bài thơ cho Hương Nhu bình thơ chị mới được. Đọc những bài bình thơ của em thích hơn cả đọc thơ nữa, dí dỏm và vui hết biết luôn
Ngồi cười quên hết buồn đi
Men xuân có được mấy khi trong đời
Nào thì vui, nào thì vui :D:D:D
Mang thơ "mần thịt" chôn vùi ngày đông...
Bình tiếp đi Nhu Cưng nhé.
Chị đợi đọc bài bình của em nè.
:love2: :hongio:
Có ai tự xử thơ của mình chưa ta!? :D:D:D:D:D
Bài thơ dự thi số 56:
Mùa Xuân chẳng còn em Xuân!
Mười tám năm cách biệt
Tôi trở về quê hương
Thăm mùa Xuân(*) thuở bé
Học chung một mái trường...
Vẫn đường làng quanh co
Vẫn sân vàng tóp rạ
Vẫn dòng sông hối hả
Chảy miết bốn mùa xưa...
Tìm lại nàng Xuân xưa
Hồng hồng đôi bầu má
Tóc xanh chiều buông xõa
Ngơ ngẩn cõi lòng ai!
Một sáng ngày hai hai
Ba lô và mũ cối...
Tôi đi vào quân đội
Bắt đầu cuộc chiến chinh...
Mộng đất nước thanh bình
ấm êm làng quê nhỏ
Rực trời hoa phượng đỏ
Ðể gắn vào trang thơ...
Thế sự có ai ngờ
Ba năm vào quân ngũ...
Nghe tin làng quê cũ
Giặc xéo dày, tang thương
Trên khắp mọi ngã đường
Tiếng khóc-cười kinh hãi
Em Xuân tôi ở lại...
Với Nội và đứa em!...
...
Gió đẩy ánh trăng đêm
Rót tơ lên đồi vắng
Khuất sau cây Sồi lặng
Mô đất cỏ um xanh
Em Xuân-tuổi Xuân xanh
Ðón Xuân-giữa rừng xanh
Cùng đứa em và Nội
Cười trong khói mong manh!
(*)Xuân: tên một người con gái!
(MS056)
Lắng lòng một chút với bài thơ trên. Hoài niệm rưng rưng:
Mười tám năm cách biệt
Tôi trở về quê hương
Thăm mùa Xuân(*) thuở bé
Học chung một mái trường...
Sao mà thương đến thế vài dòng thơ mở đầu. Người đi xa, xa lắm. Cả về thời gian lẫn không gian. Lần về này, Người dành thăm mùa xuân biền biệt đã mười tám năm. Cái tình đến là cao. Cái tình đến là nặng. Quí thay!
Vẫn đường làng quanh co
Vẫn sân vàng tóp rạ
Vẫn dòng sông hối hả
Chảy miết bốn mùa xưa...
Tìm lại nàng Xuân xưa
Hồng hồng đôi bầu má
Tóc xanh chiều buông xõa
Ngơ ngẩn cõi lòng ai!
Dường như thời gian chưa từng qua đây. Dường như cảnh vật vẫn như xưa. Dường như Xuân cứ là Xuân ngày ấy. Dường như Người vẫn là Người của thời trai trẻ ấy.
Không gian ấy. Xuân ấy. Tình ấy. Thế mà, Người lại phải ra đi.
Một sáng ngày hai hai
Ba lô và mũ cối...
Tôi đi vào quân đội
Bắt đầu cuộc chiến chinh...
Mộng đất nước thanh bình
ấm êm làng quê nhỏ
Rực trời hoa phượng đỏ
Ðể gắn vào trang thơ...
Người đi. Và đi qua cuộc chiến. Bỏ lại phía sau làng quê yêu dấu. Bỏ lại phía sau một mùa Xuân vừa chớm. Bỏ lại phía sau một tình yêu vừa xanh. Đi. Và không hẹn được ngày về. Cái sự ra đi mới giằng xé làm sao.
Hnhu kính phục lắm. HNhu đã đọc rất nhiều những trang truyện, trang thơ, trang sách, trang báo kể về những mối tình thời chiến. Giữa khói bom máu lửa, những chuyện tình mãi rực sáng lung linh.
HNhu khóc thật lòng với khổ thơ sau:
Gió đẩy ánh trăng đêm
Rót tơ lên đồi vắng
Khuất sau cây Sồi lặng
Mô đất cỏ um xanh
Ngày trở về, mùa Xuân xưa của Người chỉ còn thế!
Hiện trước mắt HNhu là một đồi tím hoa sim biền biệt trong thơ Hữu Loan:
"Chiếc bình hoa ngày cưới.
Giờ thành chiếc bình hương..."
Hình ảnh Người trầm mặc, bên những gì còn lại của Xuân xưa, sao nghe chạnh lòng đến vậy.
Giờ thì Xuân còn mãi đó, trong sương khói mong manh, trong hồn quê hương, trong ngàn cây, nội cỏ. Xuân còn trong Người. Xuân còn trong HNhu. Còn mãi! Dù, Xuân đã xa lắm rồi.
Bài thơ cảm động quá. Sống lại cả một thời quá khứ vừa hào hùng vừa bi thương của dân tộc. Xuân lại về, HNhu chia sẻ cùng tác giả. Cùng góp chung với tác giả nén trầm hương cho Xuân.
HNhu đọc bài thơ này từ những ngày đầu, nhưng, hông dám chạm tới nó. Như có một thế giới tâm linh mơ hồ ẩn hiện trong HNhu. Và, HNhu sợ. Sợ gì thì hông biết. Có lẽ, HNhu sợ những lời dí dỏm của HNhu sẽ làm tổn thương bài thơ, tổn thương tình thơ của tác giả.
Giờ thì HNhu đã cảm được bài thơ gùi đó.
Hà, nghe như thanh thản!
Một cách bình thơ thật nhẹ nhàng và dí dỏm! Bật mí cho HNhu biết là tất cả các bài thơ em đã, đang, sẽ hay chưa bình đều là do một người... post đó là TeacherABC! Ha ha ha... :D :botay:
Bài dự thi số 06/GK:
ĐỪNG XUÂN
Hình như mưa bụi bay rồi đấy
Xuân của ai và tết của ai
Người đi sắm sửa căng siêu thị
Tôi gỡ cành xuân gõ cửa hoài.
Làm sao cứ phải xuân sang nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi
Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò.
Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp thêm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội
Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
(MS006/GK)
Bài thơ cho HNhu cảm giác nhớ Nguyễn Bính với:
"Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều."
Nhớ Xuân Qua của Jet Letba:
" Má đỏ xuân em chỉ có thì.
Nhớ buổi xuân nào tiếc phút vui..."
"...Đợi anh má thắm xuân sao lại.
Chỉ sợ nghiêng giành hớt quả mai..."
Cùng nhớ Mưa Xuân của Nguyễn Bính: "Bữa ấy mưa xuân phất phới bay..."
Bài thơ thật nhiều hình ảnh gợi nhớ. Hoài cổ!
Chắc hẳn tác giả đã ngót ngét mấy chục cái xuân xanh gùi. Người hoài cổ là người sắp hoặc đã và đang cổ. Nghe má HNhu nói dzậy đó. Họ song hành cùng thời gian một quãng đường dài. Họ trãi nhiều. Họ có nhiều kỷ niệm. Họ là cả kho vốn sống. Họ tiếc nuối...dzân dzân dzà dzân dzân. Thế nên, họ hoài cổ.
Tác giả hoài cổ. Thơ hoài cổ. Dĩ nhiên là thế gùi.
Điều HNhu muốn nói là ký ức của tác giả thiệt là đẹp. Đẹp như những bài thơ HNhu từng đọc, mà, HNhu đề cập ở trên. Trong cái đẹp ấy, phảng phất nét hiện đại, phảng phất hơi hướm ca dao xưa. Rỏ rồi, tác giả là chiếc gạch nối đây mà.
Chiếc gạch nối giữa xưa với nay. Chiếc gạch nối giữa cũ và mới. Chiếc gạch nối giữa quá khứ với tương lai. Nhưng, nổi bật lên là, chiếc gạch nối giữa đông và xuân.
Nghe sao mà buồn thương chi lạ: "Tôi nép đông tàn mãi xót xa." Hết sức độc đáo về cách dùng từ. Chính vì câu thơ này mà HNhu chọn nó để viết cảm nhận. Nó bắt HNhu phải quay trở lại đọc bài thơ từ đầu. Phải xem tại sao tác giả lại có tâm trạng não nề dường ấy.
Lý do đây:
"Đã hết tin nhau từ độ ấy
Tôi nợ thêm em một chữ ngờ
Dân gian hối hả sang năm mới
Xuân cứ trêu ngươi kẻ lỡ đò."
Bởi thế nên, HNhu có mong xuân thì mong, tác giả ứ có mong. Tác giả giận, tác giả lẫy:
"Xuân trước còn em mà mong nhớ
Tết này muốn nhớ chẳng còn em
Thơ xuân giờ viết cho ai đọc
Trăng gác đầu non bóng rớt thềm.
Cành đào chưa kịp thêm hoa nụ
Em đã giày cao với lụa là
Ríu ran nhập đám người đi hội..."
Hihihi, chợt bật cười. Tác giả cũng con nít ghê đi. Sao, hông như Nguyễn Bính, túm áo cô gái lại mà hỏi, mà chỉ cho ra lẽ...Mà lại, nép vào đông tàn nghiền ngẫm nỗi đau. Nhát thật. Cứ là HNhu thì HNhu phải mần cho thịt ra thịt, xương ra xương.
Nói vậy chứ HNHu hiểu được tác giả mừ. Ai mà níu được lòng người đã quyết ra đi. Thôi thì quay về với thực tại thôi:
"Làm sao cứ phải xuân sang nhỉ
Thà vẫn rằng đông có vội gì
Hôm nay còn một phiên rằm nữa
Níu làm sao được những mùa đi..."
Ừ, thì mùa đi níu sao được. Người đi, cũng thế thôi. ( Cho cưng đi luôn đi. :D)
Lại lẩm bẩm: Tôi nép đông tàn mãi xót xa.
Bài thơ xuân đẹp và buồn.
HNhu dự đoán của chú...Thỏ.
( Chú Thỏ đa tình nhá. Méc cô! :D)
Thông thường cái gì trong ngoặc đơn là không quan trọng, có cũng được mà không có cũng được. Nhưng Nhím con sẽ toi về mấy chữ trong ngoặc đơn ấy. Để Hương Nhu nghĩ giúp thì Nhím sạt nghiệp luôn, thậm chí thân cũng chẳng còn.
Nhưng thôi, "Thơ còn chẳng tiếc tiếc gì đến thân". Ha ha ha
@ Chú Thỏ: Chú nhá! Chú là cứ hay phoe gót chưn Asin của HNhu ga.
Thọc lét chú giờ. :D:D:D:D
@ Nhím: Bạn là Nhím chai hay Nhím gái ạ? Bài bình tới HNhu sẽ đoán là...của bạn. Hhahaahah, bạn coi chừng nghen. :nguong:
@ Chú Tea: Chú cứ lo xa. Đoán sai HNhu mới đoán. Chứ, đoán mà chúng phóc, HNhu hông phoái. :D
@ Chú Nhật Nguyệt: Hhihii, thì Nhím con đẻ ... con lụm. Như HNhu nà. :D
HƯƠNG NHU VÀ CHIÊU KHÔNG ĐỤNG HÀNG
Kỳ 1:
Không thế, không phải là Hương Nhu. Vì vậy, thị rất tôn trọng nguyên tắc này.
Không đụng ngay từ việc khai lý lịch. Ví như năm sinh, thông thường hàng chục ghi ở vị trí thứ 3, hàng đơn vị ở vị trí thứ tư, nhưng thị thì làm ngược lại. Cho nên có nhiều trường hợp, bạn thơ đã ngót nghét bốn mươi vẫn cứ gọi thị bằng chị xưng em ngọt xớt. Thị khoái quá, nhận luôn.
Bom và súng đạn là hàng quốc cấm, phạm vào sẽ nằm trong khung hình phạt đến dựa cột. Vậy mà thị đàng hoàng hành nghề này. Ban đầu thị buôn bom nổ chậm, bây giờ thì trong giấy phép kinh doanh của thị chỉ ghi có 2 chữ: Buôn bom, nghĩa là bom gì thị cũng buôn tuốt tuốt.
Thế gian nhiều người thích mèo. Còn thị thích tới mức đam mê, có lẽ còn hơn cả thơ. Bộ sưu tập của thị có rất nhiều chủng loại mèo với các màu da, à, màu lông khác nhau ở đủ mọi tư thế: đứng, ngồi, nằm, ngủ, thắt nơ có, đeo cà vạt có, nằm nôi, nằm nệm ga … thôi thì chẳng thiếu kiểu nào. Mới biết thị đầu tư cho mèo quả là kỳ công.
Ở các thi đàn, mọi người thường chăm chút cho cái vườn thơ của mình rất cẩn thận. Trong khi đó, thị bỏ mặc vườn nhà đi dạo quanh diễn đàn, ngó nghiêng thấy vườn nhà ai sơ hở, thị liền nhảy vào spam. Thời gian sau quay về, thấy ai chăm chút ngôi nhà cho thị chu đáo, thị xoa đầu khen 1 phát, ai chểnh màng thì thị đe mần thịt. Vì vậy trong vườn thơ của thị, bài của thị ít mà bài của những người lao động không công cho thị thì nhiều.
Người ta, đặc biệt là thanh niên, lại đặc biệt là phụ nữ thường giấu rất kín những nhược điểm tế nhị của con người. Vậy mà thị chẳng có gì phải giấu, cứ phô ra một cách vô tư, thậm chí còn phịa thêm ra có có vẻ ly kỳ hấp dẫn. Có lần, thị khoe với mọi người chuyện thị … đái dầm. Đại khái là thị mơ đang ở nhà vệ sinh, thế là thị cứ hồn nhiên giải tỏa nỗi buồn. Đến khi thấy lạnh, sờ mùng mền ướt hết mới biết. Mà thị kể cụ thể đến từng chi tiết, lại rất sinh động nữa chứ. Cư dân thi viện được một phen náo loạn. Một fan nam của thị pm cho TT thắc mắc ”như thế là thế nào? Có thật không? HN kể chuyện ấy ra để làm gì?”. Sở dĩ cậu ta chọn TT để hỏi vì cậu ấy luôn cho rằng TT là nhà “Hương Nhu học”. TT pm trả lời “Làm gì ư? Là dẫn đến cái việc cả thi viện sắp vỡ, dẫn đến cái việc cậu hớt hải pm cho tôi đây này. Không thấy thị đang cười lăn lộn kia à". Mục đích của thị có nhõn thế.
Thị đọc nhiều, biết rộng. Chuyyện đông tây kim cổ chẳng có gì lạ đối với thị. Đặc biệt thị thuộc rất nhiều thơ. Nhưng cả đến việc sử dụng kho tri thức nhân loại, thị cũng có kiểu riêng của mình.
Tỉ như câu
"Đợi anh áo gấm xuân sau lại
Chỉ sợ nghiêng giành hốt quả mai"
của J.Leiba, thị viết thành:
"Đợi anh má thắm xuân sao lại
Chỉ sợ nghiêng giành hớt quả mai"
Còn câu
"Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay"
của Nguyễn Bính, thị viết thành:
"Bữa ấy mưa xuân phất phới bay"
Cho khỏi đụng hàng.
:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D
Chạy đã, 10 ngày sau quay lại :D
Chú nói em con là Thị, con buồn cười quá, em đã tạo được cái tôi rất ấn tượng, mỗi bước chân em đi qua trải một màu tím thuỷ chung và đáng yêu đến lạ lùng :D
Xin lỗi, TT vào nhầm
@a.TT: Chạy lẹ lên anh, em vẫn thấy bóng dáng anh kìa :D . Thời nay bomb rơi, đạn lạc vẫn còn nhiều lắm :haha:
@MD: Có một cái tên là "Đỗ Thừa THỊ Như" đó Trứng :D:D:D:D:D
@TT: Anh ơi chờ em với...:tungtang::tungtang::tungtang:
Bác TT cẩn thận cũng không thừa (nhưng e rằng với cái dòng com. thêm trên có khi còn tệ hơn) :D .
Nhớ lại "ngày xưa" NN cũng chỉ vì một chữ "ả" mà bị treo lên đọt cây 30 ngày kia đấy (Cụ Nguyễn Trãi cũng chữ này lại được cô vợ trẻ! thế mới đau!). Không biết "ả" có còn nhớ đến chuyện này không nhỉ? :D :D :D
Ây da, thảo nào sáng nay HNhu ho quá chời là ho. Thì ga là tại cái chỗ này! Chú ha!
Chiện Hnhu hông đụng hàng là chiện ... riêng mừ.
Còn chiện tè dầm là chiện...bình thường . Ai hông dzậy chứ? Hihiihi, giờ cũng thì thoảng nằm mơ, nhưng mà...đâu có mưa nửa phia nữa đâu ạ. :D
Cả chiện thích mèo! Chú thử hỏi cả NR này, anh nào, chú nào hông thích mèo, chỉ HNhu coi. Hihi, ai mà chả thích mèo. Có lẽ chú cũng dzậy. Hà cớ gì nói HNhu!? :D:D:D:D
Chiện nhớ thơ của các tác giả, hông chính xác, cũng là chiện... bình thường luôn. Chú thử hỏi những tác giả ấy coi, họ có nhớ chính xác thơ họ hông? Con họ, họ còn hông nhớ, mắc mớ gì HNhu phải nhập tâm chứ ạ. :D Bằng chứng là thơ HNhu, HNhu cũng ứ nhớ câu nào. :D
Túm lại, có gì ngộ đâu cà?! Suy ga, HNhu toàn bị đụng hàng.
Hihihi, chú sai gùi! :D
Bài thơ dự thi số 86:
ĐÊM GIAO THỪA NGHE MỘT KHÚC DÂN CA...
"Đêm giao thừa nghe một khúc dân ca
Bài dân ca tha thiết đậm đà...." *
Nghe câu hát mà bỗng thấy nao nao
Sóng nhớ cuồng dâng cồn cào tấc dạ
Tờ lịch cuối chơi vơi như chiếc lá
Lặng rớt bên thềm đợi bước Nàng Xuân
Có lẽ cơ Trời bắt phải trầm luân
Đã bao năm nhục nhằn đời lữ thứ
Gió cũng song hành với Em viễn xứ
Đêm giao thừa vọng tưởng về cố hương
Ở quê nhà hoa nắng trải muôn phương
Chiếc áo Xuân tơ Trời dệt tươi thắm
Còn chốn này hoải hoang ôi ... buồn lắm
Hãy gởi cho Em chút tết đi Anh
Nhớ làm sao hương vị bánh chưng xanh
Của ngày xưa tự tay Mẹ già gói
Nhánh mai vàng Cha chặt còn tươi rói
Hoa trổ đầy cành xen lẫn lá non
Phút trừ tịch muôn nơi pháo nổ giòn
Trên bàn thờ khói trầm bay nghi ngút
Rạng rỡ nụ cười ,ấm nồng câu chúc
Mừng tuổi đầu năm bao đỏ trao tay ...
Thưở ấu thơ đã vụt xa tầm tay
Tất cả giờ đây chỉ là kỷ niệm
Nửa kiếp lang thang tóc sương đã điểm
Vẫn chưa một lần Xuân đến cùng Em
Bài dân ca dịu ngọt ru màn đêm
Len lén giọt buồn đọng trong đáy mắt
Đôi bờ cách trở bao giờ gặp mặt
Khát hương xuân rạo rực trái tim hồng
Tấm tình Em hỏi rằng Xuân biết không ???
Chốn đảo điên vẫn tròn câu hẹn ước
Không nghĩ suy về những điều mất được
Chỉ muốn gởi phương xa một tấm lòng
* Lời trong bài hát " Đêm giao thừa nghe 1 khúc dân ca "
(MS086)
Cuộc thi càng về cuối, càng xuất hiện những bài thơ hay. HNhu dám tự dzỗ ngực bùm bùm tự hào gằng, sau BGK thì, HNhu là người đọc hông sót bất kỳ một bài thơ nào gửi dự thi. Thậm chí có bài còn đọc mấy lần.
Cảm thấy khó cho BGK. Sẽ mệt lắm đây, để chọn cho ga một bài hay nhứt! Hihihi, theo HNhu thì, hông có bài nào hay nhì cả!
Chỉ biết chúc cho BGK có nhiều thời gian mà săm soi, moi móc từng bài thơ một để lôi cái vẻ đẹp tiềm ẩn của mỗi bài thơ ga chước bàn dân thiên hạ, giữa thanh thiên bạch nhựt, :D, chong thời gian sớm nhứt. :D Sớm xong đặng còn đón giao thừa ạ!
HNhu được làm quen với dòng nhạc dân tộc dân gian từ hồi bảy tuổi. Nhiều làn điệu mượt mà của dân ca HNhu quen như chính hơi thở của mình. Trong dân ca, hình ảnh quê hương hiện lên lung linh dù nhìn từ góc độ nào. Một cánh chim cuối chiều vội vàng tìm về tổ. Một làn khói bếp màu lam phủ mờ mái tranh nghèo. Một rộng lúa, vườn rau. Một chiếc cầu oằn lưng vắt ngang dòng kênh nhỏ. Tiếng ầu ơ mẹ ru giữa trưa hè... Tất cả thật thân, thật thương, thật gần gụi:
Bài dân ca dịu ngọt ru màn đêm
Len lén giọt buồn đọng trong đáy mắt
Đôi bờ cách trở bao giờ gặp mặt
Khát hương xuân rạo rực trái tim hồng
Những bôn ba lo toan của cuộc sống, thường được gác lại, ngày cuối năm. Những người con xa tíu tít tìm về trong mái ấm gia đình. Bữa cơm xum họp ngày giao thừa là bữa cơm đầm ấm nhứt trong năm.
Thế nhưng, điều bình dị ấy, hông phải ai cũng có được.
Những đứa con xa, chưa kịp lần về, chỉ còn biết vọng cố hương qua nỗi nhớ khúc dân ca:
"Đêm giao thừa nghe một khúc dân ca
Bài dân ca tha thiết đậm đà...." *
Nghe câu hát mà bỗng thấy nao nao
Sóng nhớ cuồng dâng cồn cào tấc dạ
Tờ lịch cuối chơi vơi như chiếc lá
Lặng rớt bên thềm đợi bước Nàng Xuân
Có lẽ cơ Trời bắt phải trầm luân
Đã bao năm nhục nhằn đời lữ thứ
Gió cũng song hành với Em viễn xứ
Đêm giao thừa vọng tưởng về cố hương
HNhu cảm cái tình của tác giả lắm. Dù đang ở rất xa, nhưng, tấm lòng tác giả gửi hết nơi quê nhà. Những phong tục, những trò vui ngày tết, cảnh vật quê hương ngày tết, in đậm nỗi nhớ của người viễn xứ. Để rồi, xuân này người lại vẫn biền biệt xa quê. Để rồi xuân này người lại ngồi hong nỗi nhớ. Để rồi khúc dân ca lúc giao thừa đưa tâm hồn người về với quê hương, gia đình.
Xin chúc cho người tha hương năm mới an lành. Xin chúc cho khúc dân ca mãi ngọt ngào cất lên khắp mọi tâm hồn.
Hẹn người năm sau, khúc dân ca đón mừng người trở lại quê hương.
Một bài thơ đầy tâm trạng của kẻ xa quê.
( HNhu xin đoán của cô Oa. )
Bài thơ này, TT post lên đây để chia sẻ với tác giả mang mã số MS086 về bài thơ dự thi số 86 "Đêm giao thừa nghe một khúc dân ca".
(Bài này TT viết tặng một bạn thơ ở Nga)
GỬI NGƯỜI XA XỨ
Từ ngày giã biệt quê hương
Biết rằng bao nỗi đoạn trường từ đây
Niềm vui gom một vốc tay
Mà đêm khóe mắt đong đầy lệ ai.
Hai mươi năm đã đủ dài
Cho bao kỷ niệm đắng cay, ngọt ngào.
Bầu trời ngàn triệu ngôi sao
Nhìn về phương Bắc, ngôi nào là em.
Chợt nghe tiếng vọng trong đêm
Tưởng đâu như giấc mơ quen thủa nào.
Xuân quê đã thắm hoa đào
Bên kia tuyết vẫn trắng phau, ngập đường ...
Em từ xứ sở Bạch dương
Có nghe chăng tiếng quê hương nặng tình.
Xuân Canh Dần 2009
HN ơi, bào này ko phải của ON đâu. ON mà làm thơ hay được thế thì còn gì bằng nữa.
Khi bài này đọc lên, ON cũng xúc động lắm. Muốn viết vài lời cảm nhận xong có cái tài như của HN nên chỉ đành tâm đắc một mình...
ON đoán được bài này của ai, đó cũng là của cựu mem NR, viết tặng cho một tri âm ở phương xa. ( KO phải viết cho ON đâu, mặc dù ước ai viết trặng mình. Hìhi)
Đây là một trong những bài thơ mà NN đã đọc đi đọc lại nhiều lần, hình như... cũng đoán được tác giả là ai (?), nhưng có vẻ ngược lại với dự đoán của ON. Theo suy nghĩ chủ quan của NN, hai nhân vật Anh-Em này không lạ lắm với ON và NN, tài thơ thì kẻ tám lạng người nửa cân, sau khi cân nhắc thì... đúng là Em (người phương xa) gửi cho Anh (người ở nhà) như lời thơ, chứ không phải ngược lại như ON đã nói (?).
Dự đoán chỉ là vui thôi, biết đâu trong trường hợp này ON lại "nhạy" hơn NN. Hay là mình lại chơi một cuộc "cá độ" nữa ON nhỉ? :D :D :D
Dù tác giả là ai, bài thơ cũng thật xúc động.