PDA

View Full Version : Sóng yêu thương



bachvan
01-05-2011, 08:13 PM
http://i763.photobucket.com/albums/xx276/anhdaovuong/cogaiaotimmo-etetet.jpg



Người Em Vườn Thúy...



Thời gian như nước trôi qua cầu.
Những cái bền lâu là những gì sâu lắng.

Thuở đó, vào một thời xa lắc lơ, tôi được sinh ra và lớn lên nơi này, tôi không thể không mơ- một giấc mơ như thực. Và lúc nào cũng thế, tôi luôn ấm lòng khi nghĩ rằng cuộc đời này có bão giông tan tác phân ly nhưng rồi cũng sẽ có một ngày mai ánh hồng rực nắng.

Một “Hoàng Hạc Lâu”(tạm gọi như thế với tôi về ngôi trường Văn Khoa thương mến xa vời...)... tôi đã từng gặp gỡ khi bước chân vào đời đã mở ra cho tôi một thế giới kỳ ảo muôn màu với những con người ngời ngợi thanh xuân “tóc xanh mắt sáng” mang trong tâm bao nhiệt huyết rực hồng chan chứa một tình yêu lồng lộng hướng đến tương lai.Họ gắn bó cùng nhau thật dễ thương và trong sáng biết bao. Rồi bảo giông cuồng nộ. Trong chớp mắt, tất cả như mây khói tan biến trước sự ngẫn ngơ tiếc nuối của hồn tôi...Những cánh chim bay tan tác theo những hướng đời thẳm sâu mờ khuất, không hề hay biết rằng bóng mình đã in sâu xuống lòng hồ xanh thẳm nên để lại nơi này mây trôi bàng bạc ngẫn ngơ.

Một cõi mênh mông lao đao chìm nỗi!
Một chút tình thân như có như không!

Năm tháng nào cách xa trôi biền biệt cứ như trôi đi mà không thể quay về ! Để lòng ai nao nao thầm nghĩ "Ôi, những cánh buồm viễn xứ” ngày đó giờ đã ra sao khi xa khuất ngàn khơi !...

Chợt đến một hôm... bến xưa rộn ràng với bao mừng vui tương ngộ, tôi đã gặp lại vài gương mặt thân quen (dù không là tất cả, nhưng đã là tất cả trong tôi ).Tạ ơn đời và tạ ơn người! Không gian thật vui nhưng vẫn đọng lại một nỗi gì quá thiết tha trầm lắng. Đôi mắt ngày xưa lúc này đây như thấm đẫm cô liêu khiến lòng ai bâng khuâng xao xát một nỗi niềm thương nhớ xa vời (những cánh chim bạt gió biết có vượt nỗi trùng khơi để bay về cố hương nối lại những bờ vui hay không nhỉ?). Một niềm hoài vọng trong đời . Một chớp mắt...đã bao nhiêu năm trôi qua với những bể dâu tang thương trên mặt đất này...mỗi lần ngang qua ngôi trường cũ của SG xưa, tôi vẫn thấy một “Hoàng Hạc Lâu”sừng sững giữa hồn mình (Nhật mộ hương quan hà xứ thị. Yên ba giang thượng xử nhân sầu ...) với bao bâng khuâng về những hình bóng cũ. Những tình thân như sương khói mong manh sao cứ âm ỉ mãi trong hồn tôi để giờ đây bỗng trổi dậy trong phút giây tương phùng hôm nay.

Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm ấy...những người bạn ngày xưa đến cùng tôi thắm thiết xa xôi lắm, Cái âm vang của thời khắc đó ôi thật dịu dàng khốc liệt làm sao! Rồi mịt mù như gió như mây. Một điều đơn giản nhưng với tôi lại không dễ dàng là hãy thả trôi đi cùng năm tháng... và đi tiếp con đường tôi đã chọn. Nhưng tôi không thể nào quên lại quyết liệt nhớ khôn cùng trong muôn trùng khoảng trống cô liêu.

Rồi mỗi lần xuân đến... vạn vật thắm tươi... tôi lãng đãng lao xao với vạt nắng bên chiều nhớ thương một thời áo trắng tung bay. Phải chăng là tiếng gió năm nào thoảng trong thinh không như còn đọng lại cuối trời xa nên trời xuân cũng phải lạnh buồn. Ảo tưởng thời gian sẽ phôi pha nơi cõi lòng tôi màu kỷ niệm của ngày xưa ấy, nhưng hạ đến – thu sang – rồi đông về, tôi chẳng thể nhạt phai. Giá như ngày ấy “đừng say “ thì có đâu “vị ngọt thấm cay” đến giờ …

Nên dù muốn hay không, dù như là đuổi theo gió “ Hạnh phúc –Khổ đau “ ấy vẫn là quà tặng quý giá duy nhất mà đời sống đã trao tặng cho tôi trong chốn này vậy.

Những lần tương ngộ, những phút trùng phùng... dù là ngút ngàn bên kia một đại dương xa vời vợi hay bên này một đại dương sâu thăm thẳm... nỗi nhớ cứ vuột tràn khỏi con người tôi trôi chảy thiết tha.

Một niềm hạnh phúc vô biên khi tâm nguyện đã thành!
Có phải chăng, tiếng một con chim khi lao mình vào bụi mận gai không phải là một tiếng kêu bi thiết não nuột mà là âm vang một bản tình ca tuyệt vời về con người và cuộc sống. Và chính nỗi hoài nhớ về những con người xưa trên mảnh đất ngày nào đã là ngọn lửa. Một ngọn lửa hồng trong tâm hồn đã giúp tôi có thể bước qua những gian nan nghiệt ngã cuả đời sống mà vẫn an vui. Nên kỳ diệu làm sao những gì là oan trái điêu linh trong cuộc đời tôi bỗng trở thành yên lành mát dịu khôn cùng. Và nương theo đôi cánh thời gian hồn tôi mong gửi về chốn thăm thẳm mù khơi nụ hôn của ngọn gió đêm hoang vu. Và mãi mãi ở góc đời kia...dù bảo giông vẫn còn đâu đó... tấm lòng ai vẫn rạng ngời một nụ cười đơn sơ... một ánh mắt vời vợi thơ trẻ mãi tinh khôi...
bv

bachvan
14-06-2011, 09:26 PM
http://i763.photobucket.com/albums/xx276/anhdaovuong/icanhhctrongcibaola.jpg





TIẾNG CHUÔNG GIÓ


Ai hát cho ai giữa gió chiều...

Trời nắng “quái” gắt gao đến kinh người rồi sậm lại tối đìu hiu trong khỏang không bé nhỏ ở mảnh sân sau nhà ai. Màn đen thăm thẳm như muốn ban phát những lạnh lùng giá buốt của sự gắn bó vốn không thể có cùng nhau như một cung đàn lỡ nhịp, dù cũng chỉ là một khúc đọan trường của kẻ đa đoan muốn đi tìm một hình bóng tri âm trong chốn hư hao.

Gió thét gào trong tiếng chuông thánh thót du dương như những âm thanh quyến rũ gọi mời ta đến một cõi mơ hồ xa xăm. Lời ai thỏang qua cuối trời mây nào chịu tan biến đi bỗng trùng trùng thành giọt lệ xanh trong như muốn òa vỡ rơi vào sự giao hòa của gió mưa và dất trời hôm nay, trong cái giá buốt của tuyết lạnh cực kỳ run rẫy tận phương xa còn vương vấn gửi lại nơi này.

Gío càng dữ dội, tiếng chuông càng réo rắt mặn mà hơn trong cái thanh âm mảnh liệt xóay buốt của phút giây vô thường ta chợt nhận ra để không thể quên nhau, và bâng khuâng day dứt suốt một đời tưởng chừng đã ngũ quên những linh hồn đã phai mờ bao dấu chân thầm lặng. Phải chăng khi mất đi con người mới biết là thiên thu còn mãi với hồn ta yêu dấu khôn cùng!

Một khỏang thinh không thật dịu vợi lao lung luôn biến chuyển qua đôi mắt nhìn của ta, nhưng “phút ấy” thì không. Sự chan hòa chất ngất quyện lẫn trong từng hơi thở. Một trái tim không biết dấu che nỗi rung động đến tận xương tủy của kiếp nhân sinh hoang lạnh cùng sự kinh hoàng thất đảm khi đánh mất đi điều ấy. Và đến cùng cũng chỉ là sự dấn thân tận lực thở lấy hơi thở của chính mình mà không bị vây phủ bởi những qui định đã có từ trước muôn đời. Bước chân ai thầm lặng đi qua khung trời nhỏ hẹp. Và bóng ai nhỏ nhoi ôm lòng cô lẽ đêm thâu những tưởng mong vá lại bao tả tơi khốn đốn của đời ai. Chúng ta còn có thể làm được gì cho nhau ngòai sự ân cần xẻ chia chút ấm lạnh muộn màng của cuộc sống này. Dù chỉ là trong giây lát thôi của nụ hồng mong manh cuối đời...tìm đến cội nguồn xưa.

Mưa đổ xuống và hắt lạnh nhiều hơn.

Tiếng chuông thỗn thức trầm bỗng trong nỗi buồn vui của những giọt mưa rơi bên đời. Ta nghe mông quạnh chơi vơi như tiếng biển xanh ngòai vạn dặm khơi xa thì thầm vọng về đây chẳng khác nào giai điệu hạnh phúc giữa gió chiều ngân nga suốt cả cõi lòng ai. Khúc ân tình trong cái giao cảm nhẹ nhàng cứ vời vợi chất ngất muốn vươn thóat để tỏa lan vào tận miền tâm linh của bóng người đã đến từ ngày hôm qua trong tiền kiếp - một thuở hồng hoang. Từng bước chân ai vẫn âm thầm vang vọng trên dặm đường đã vào lúc hòang hôn cũng ngỡ ngàng xanh xao trong nữa bóng hoa hao gầy còn lại bên đời nhớ mong.

Một bờ bến mờ xa lung linh dịu vợi!
Một miền yêu thương bát ngát để hồn ai thấm nhuần gột rửa trong niềm đau thân xác.

Thôi không còn bàng hoàng tiếng thét của ai kia khi chuyển mình thành trơ trụi hoang sơ, một nỗi cô liêu vĩnh viễn đến muôn đời. Và chỉ còn lại đây niềm yêu mến thâm sâu một đời tận lực hiến dâng mà ai kia đã trao tặng cho người...Mưa đã ngừng rơi rồi sao! Gió lặng im quá! Để cái ánh sáng rực rỡ sau cơn mưa thản nhiên chiếu rọi hăng say xuống nơi này đây. Tiếng chuông như tắt hẵn trong lưng chừng nỗi nhớ thương vơi đầy hình bóng của ai kia chưa kịp tan biến đi.

Ôi tiếng chuông gió của chiều mưa thấm mát hồn tôi! Cái nhìn ngây ngất đắm say, chẳng còn là thanh xuân, khi tìm thấy cái ánh lửa rực hồng thắm thiết trong sâu thẳm gọi mời của tiền định - nghiệp duyên, gặp gỡ để phân ly.

Ôi bóng hình, thôi cũng đành chìm khuất mờ xa trong cái mênh mang lỡ làng “ nước đục bụi trong” của kiếp người này vậy !

Và cũng đành để gió cuốn trôi đi!

Mưa rả rích cho lòng nghe như khóc!…

bachvan

OA _ NỮ
16-06-2011, 12:16 AM
Sự chan hòa chất ngất quyện lẫn trong từng hơi thở. Một trái tim không biết dấu che nỗi rung động đến tận xương tủy của kiếp nhân sinh hoang lạnh cùng sự kinh hoàng thất đảm khi đánh mất đi điều ấy. Và đến cùng cũng chỉ là sự dấn thân tận lực thở lấy hơi thở của chính mình mà không bị vây phủ bởi những qui định đã có từ trước muôn đời.

Bài viết của chị hay và cảm động quá. Cảm xúc của chị được diễn đạt bằng thơ đã tuyệt, bàng những dòng văn còn hay dữ nữa.
Cám ơn những điều sẻ chia của chị viết cùng với mọi người

bachvan
09-07-2011, 05:18 PM
Sự chan hòa chất ngất quyện lẫn trong từng hơi thở. Một trái tim không biết dấu che nỗi rung động đến tận xương tủy của kiếp nhân sinh hoang lạnh cùng sự kinh hoàng thất đảm khi đánh mất đi điều ấy. Và đến cùng cũng chỉ là sự dấn thân tận lực thở lấy hơi thở của chính mình mà không bị vây phủ bởi những qui định đã có từ trước muôn đời.

Bài viết của chị hay và cảm động quá. Cảm xúc của chị được diễn đạt bằng thơ đã tuyệt, bàng những dòng văn còn hay dữ nữa.
Cám ơn những điều sẻ chia của chị viết cùng với mọi người


OA_NỮ ... :hi: bv xúc động vì sự cảm nhận đẹp như thơ của bạn đã làm cho những dòng chữ của bv có một ý nghĩa trọn vẹn hơn ...

http://i763.photobucket.com/albums/xx276/anhdaovuong/picture047500x333bnghngtnhyu.jpg

bachvan
09-07-2011, 05:25 PM
http://i763.photobucket.com/albums/xx276/anhdaovuong/vngtrngbnkiasngvbngda.jpg

Vầng Trăng Bên Kia Sông...

Có thể nào là thế, ta bàng hoàng ngơ ngẩn vì ta hãy còn quá nhiều xúc động khi trông thấy lại những dòng thơ ấy! Trong nỗi mừng vui rộn rã không nói được nên lời, ta như đã được tìm thấy lại anh-vẫn thế-trên dòng xuôi ngược nhân gian còn lắm phong ba, dù đã đi qua gần hết cuộc đời...Là anh đó thật sao? Ôi, đôi mắt muôn thuở hun hút chìm sâu như soi thấu cả cõi đời mênh mông vô tận!...

Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây...
( Quang Dũng)

Ngày hôm nay thật lạ lùng khi nhìn thấy lại anh. Ta trông đợi sự mầu nhiệm này với tất cả nỗi hứng khởi mong gặp lại một người thân thiết mà ta có lần gặp gỡ đã lâu... chỉ là trò chuyện vu vơ mà sao nỗi bâng khuâng theo mãi cả đời. Không có gì đặc biệt, nhưng cái nhìn và nụ cười ấy, không biết sao ta lại không thể nào lãng quên được. Từ lúc xa xưa cho mãi đến sau này, ta càng lạ lùng ngạc nhiên hơn vì con người anh hình như không hề có gì thay đổi là mấy...dầu vẻ người đã bạc trắng phong sương nhiều lắm. Nhất là đôi mắt ấy...tuy u uẩn vẫn lấp lánh một suối nguồn thăm thẳm phong phú tràn đầy tình yêu với con người và cuộc đời...cùng nụ cười nơi khóe môi hơi mím lại nên tạo cho anh một vẻ ngoài thật trầm lắng pha chút cứng cỏi dù đôi lúc cũng rất hồn hậu dễ thương nhất là khi hòa nhập với văn thơ. Cái chất thơ mảnh liệt tuôn tràn là lúc tâm hồn anh hướng thẳng vào sự giao hòa với trời đất vạn vật trong cái mênh mông hư ảo của cõi hư không nên đã đẹp đẽ thanh khiết vô cùng và cũng rất đỗi mộc mạc, đơn sơ mà sắc sảo thâm trầm những tâm tư trong anh cứ ngời ngợi thanh thóat nên nhẹ lướt qua đời ta thuở ấy.

Thế nhưng sao vẫn thật ngỡ ngàng khi nhìn thấy lại anh. Chính là anh đó không thể nào lầm với ai khác được...một con người với niềm khoắc khoải trong cái tham thấu miền hư không tịch lặng mà như là sự lảnh nhận thật xuyên suốt một cõi từ tâm đến vật trong suốt long lanh và hiền hòa êm dịu đến không ngờ. Đôi khi niềm riêng mang vẫn thầm lặng nhưng sự hạnh phúc ấy quả thật đã lớn lao với ta khôn tả lúc biết là người chưa hề mất đi trái tim quí giá ấy với suối ngàn tình yêu bất tận mãi muôn đời. Một nét thơ xanh trong...những xúc cảm mảnh liệt tinh tế...bao tình cảm thiết tha sâu lắng với người...với đời vẫn tiềm tàng khi ngọn bút trào dâng. Để dù cho đời sống có nhiều lúc gieo neo khốn đốn, hay hụt hẫng chới với ta cũng còn thấy cuộc đời này sao vẫn còn nghĩa sống chan hòa bàng bạc khắp nơi. Như vũ khúc dân ca dào dạt tình nhung nhớ một miền đất thuở xưa nên mái tóc người giờ đây dù đã phai màu nơi đất khách biền biệt xa quê vẫn thắm thiết một tình hoài vọng cố hương. Hay là bản giao hưởng độc đáo giữa người và thiên địa vạn vật khi cô liêu tận cùng trong khoảnh khắc tan loãng với mênh mông vô hạn của thinh không vời vợi lặng im.

Rồi đâu đây như lấp lánh ánh sáng tỏa lan của lần hội ngộ, ta quả thật đã gặp lại anh. Biết nơi anh tuy vẫn nhọc nhằn mòn mỏi trong vòng quay đời sống nhưng ngọn lửa hồng âm ỉ thấu hiểu cõi trần ai vẫn chưa hề vơi cạn trong tim. Dấu ấn đó đã bao lần khiến tâm hồn ai chất ngất dâng cao khi tận hưởng những giây phút bên vần thơ rơi rụng giữa ngàn sao của anh thật huyền ẩn lung linh. Đơn sơ mà sâu thẳm quyện lẫn biết bao cái nỗi niềm tha thiết nơi ta khi thưởng thức được cái đẹp, cái tuyệt vời thanh thoát làm ngây ngất lay động lòng người không tả xiết. Mộc mạc như hơi thở quê hương vẫn thơm ngát cái hồn nhiên dung dị một tài hoa còn cam đành khụất lấp bụi mờ. Ôi, lòng ai xúc động vô ngần khi tìm thấy một niềm thanh thản nhẹ nhàng lướt qua bao nỗi thăng trầm của nhân sinh thế sự lắng đọng một tâm tình vươn thẳng vào hư không tịch lặng của ngàn thu im tiếng. Có thể để hồn mình tan lẫn hòa quyện vào cõi mênh mông tuyệt mù đó hẳn anh phải tột cùng trong nỗi cô liêu đến mức giới hạn nghiệt ngã nhất mà con người ta phải trải qua! Ta như lênh đênh trong niềm ngây ngất ấy thật lạ lùng quá mà không dễ dàng hiểu thấu cho đặng. Nhưng ta vẫn hằng cam lòng như thế bởi nơi hồn ta luôn khoắc khoải cảm nhận cái tuyệt dịu trong hương vị đằm thắm thiết tha của sự tiềm ẩn nét đẹp tâm linh người.

Và ta biết rằng khi còn thấy anh là ta còn một niềm hạnh phúc... dù là xa hay ở thật gần. Một niềm vui tuy nhỏ nhoi mà cứ làm rộn ràng cuộc sống, như cuộc trò chuyện năm xưa, anh vẫn như bên ta ngày ấy như lạ như quen mà vẫn đầm ấm chan hòa thật thân thiết làm sao! Đôi mắt anh như cười nói cùng ta những điều sâu thẳm mà ta chỉ biết tiếp nhận để rồi trân trọng dấu yêu cho đến hết cuộc đời. Và dù cho thời gian vẫn thản nhịên vô tình trôi tuột đi theo vòng quay đời sống thì khỏanh khắc này bỗng thành vỉnh viển trong trí nhớ nhỏ nhoi ta mãi thôi. Ta tưởng chừng vừa mới chia tay anh hôm qua, mà không hình như vừa mới đây thôi nên cảm giác trong ta vẫn còn đọng lại niềm lưu luyến trong giọt nước mắt rơi xuống chân ai còn ngậm ngùi nơi đất. Ta khóc nhưng ta nghẹn ngào hạnh phúc vì nỗi niềm chất ngất cứ dâng trọn trong hồn bao sự băn khoăn xao xuyến về ai đó thật thân quen mà cũng thật cách xa đến kinh ngạc lạ lùng. Hai hướng đời tuy hai nẻo ngược xuôi nhưng trong ta vẫn bao phen thầm nghĩ có đáng kể gì nếu trong lòng vẫn mang một trái tim trong sáng, hiền lành và chân thực. Và đó là điều kỳ diệu mà ta luôn thấy ở anh từ ấy cho đến mãi tận bây giờ. Một tiếng chim, một cành hoa, một con người... hay mỗi một đường nét quê hương đều in dấu trong từng nét thơ anh với rung động tha thiết sâu lắng khôn cùng. Một tình yêu sung mãn và phong phú như muốn bật tung để vươn trải mênh mông êm ái ôm trọn một cõi nhân sinh quá nhiều hệ lụy vào cái bao la thăm thẳm của hư không.

Quả thật là anh. Thật choáng ngợp nơi thăm thẳm tâm hồn, ta bao lần tự nhủ trong nỗi xúc động, sao vẫn còn lặng thầm miên man với ngút ngàn xa khuất trong không gian và trong cả thời gian. Mà nay ta còn lại chợt thấy hồn mình đến lạ lùng, hoang vu man mác trong ánh nhìn của muôn ngàn vì sao trên trời đêm lấp lánh của quê hương. Một sự gì thật là kỳ diệu ở nơi sâu khuất trong ta cứ cuốn hút mảnh liệt, thắm thiết cực độ rồi như hòa quyện tan biến vào chốn hư không với cùng tận mênh mang. Có lẽ nào, anh đã mãi không bao giờ khuất bóng bên đời mà vẫn sẽ như quanh đây bao dấu xưa thân thiết chìm sâu với chính ta trong một chút thinh không hư ảo phù du. Ta bâng khuâng, một nỗi niềm dâng cao như là sự ngùi ngùi thoảng qua trong cái mát lạnh nhẹ tênh của đêm trường u tịch huyền ảo chỉ muốn vây phủ níu kéo hồn ai phiêu lãng phút giây. Ta cảm nhận lòng ta thoảng nhẹ sự dịu êm chất ngất trong loang loáng ngàn sao từ cõi xa xăm ngun ngút tràn xuống hòa lẫn xác thân ta vào chỗ không cùng miên man...

Là anh sao, người thân quen xa lạ cùng ta. Hỡi khu rừng hoang sơ bí ẩn dù có bao lần trầm mặc lặng im hay nổi sôi dâng trào, thì cũng đã lắng đọng dịu êm âm thầm khi thổi nắng tinh tuyền và gió thanh tân suốt cõi hồn ta từ buổi thơ ngây đến lúc bạc đầu! Và lẽ gì mà một tình yêu vô thủy vô chung lại không thể tái sinh trong cái ta ẩn kín vẫn hằng ấp ủ với niềm thắm thiết quyện lẫn bao nỗi riêng chung, để rồi sẽ tan biến vào trong từng hơi thở cuộc sống nơi miền nhân gian này vậy.

bachvan