Đã lâu lắm rồi tôi không được xem anh thi đấu,6 năm rồi thì phải. Cũng từng ấy năm tôi sống trong niềm tiếc nhớ những pha bóng đẹp như pha lê của anh. Tôi cũng chờ đợi từng ấy năm ngày anh trở lại.
Một ngày hè tháng 7, ngày đó tôi được biết Barca có một cầu thủ mới, một tiền vệ mang áo số 10. Trong đầu tôi tự hỏi làm sao một tiền vệ lại được phép khoác trên mình số áo của Romario. Đến Ronaldo cũng chưa bao giờ được khoác. Và ngay trong buổi đầu phỏng vấn ra mắt CLB, tôi đã thấy một chàng trai Brazil với khuôn mặt khắc khổ, một DonKihote của bóng đá thế giới. Bài phát biểu của anh giúp tôi hiểu đây là cầu thủ có thể vực Barca đứng dậy sau khi Ronaldo ra đi.
Làng túc cầu thế giới từ nay đã được chiêm ngưỡng một thứ bóng đá đẹp mắt, một tinh hoa bóng đá nhân loại. Rivaldo, chiếc chân trái của thầy phù thủy, những bước chạy mê hồn. Chân anh vòng kiềng, nhưng trái bóng vào chân anh như có ma thuật, làm ngất ngây bao trái tim cule, Những ngày tươi đẹp ở Barca cùng với- những người Hà Lan bay-Patrick Kluivert, anh em nhà De Boer, LUIS Enricque đã đưa anh đến với những đỉnh cao của bóng đá thế giới. Đó là những chiếc cúp vô địch Laliga,cúp nhà vua TBN, danh hiệu quả bóng vàng châu Âu 1999, vô địch WC2002. Chỉ còn thiếu chiếc cúp C1 danh giá. Nói đến đây sao khóe mắt mình hơi cay. Một nỗi buồn xâu xé trái tim tôi. Cái mốc 100năm lịch sử của Barca bắt đầu những ngày tháng đen tối. Ngày đó Luis VanGan đưa Barca kỉ niệm 100 năm thành lập với chiếc cúp vô địch Laliga. Nhưng đối với ông trùm của Barca đó là ko đủ. Cũng như Morinho của Chelsea, VanGan đã phải ra đi. Dường như đó là điềm báo cho những người Catalan, đám mây đen sẽ phủ kín thánh địa NouCam và ru ngủ trái tim của những người hâm mộ. Mong chờ, mong chờ một cuộc hồi sinh, một cuộc hồi sinh sao mà kéo dài quá.
Ngày Rivaldo ra đi, trái tim tôi tan nát. Ai sẽ thay thế anh dân dắt người khổng lồ qua khỏi cơn khủng hoảng. Một vị thế ở TBN đã mất, đấu trường châu Âu các đối thủ ko còn quá e dè Barca nữa, CLB giàu nhất thế giới cũng ko còn.
Rivaldo,Rivaldo.Cái tên thân thương này ko còn được hét lên mỗi khi xem Barca thi đấu nữa. Anh chuyển đến Milan, trái tim tôi vẫn mãi yêu mến anh. Nhưng đau xót xiết bao, sau hai năm ở Milan anh đã phải thốt lên:
“Hai năm ở Milan đã giết chết giấc mơ tôi”
Anh đã thốt lên điều cay đắng ấy ngày anh rời Rossenorri. Ngày anh tới là nụ cười. Ngày anh đi là nước mắt. Ngày anh tới là người hùng của World Cup. Ngày anh đi là người thừa của thành Milan.
Rivaldo, bi kịch đến với anh từ ngày hôm ấy
Một huyền thoại nữa của bong đá thế giới lại đã ra đi. Anh ko còn được chơi bong đỉnh cao nữa rồi. Rivaldo, anh biết chăng, trong trái tim những cule, những người yêu anh vẫn dõi theo những bước anh đi, Vẫn buồn cho anh, vẫn cay đắng cho anh.
Anh sang Olympiakos, anh tỏa sáng trong màu áo ấy, nhưng anh như cánh én nhỏ không làm nên mùa xuân. Anh không thể nâng đỡ một Olympiakos tầm thường lên bến bờ chiến thắng như anh đã nâng đỡ Barcelona vào những thập niên 90 thế kỷ trước. Và tôi nhớ đến một chương trong cuốn tự truyện của anh : thế giới anh hùng của những kẻ khốn khổ. Ngày anh ở Barcelona, anh là người hùng. Nhưng trong trái tim và cuộc sống của anh là một kẻ khốn khổ. Giờ đây, anh đích thực là một kẻ khốn khổ. Cái chân trái ấy, cú lật bàn đèn ấy, những pha đi bóng ấy có sa sút đâu. Vậy mà anh bỗng chốc bị lãng quên giữa bản đồ bóng đá thế giới.
Chỉ còn những fan hâm mộ anh một thời là nhớ anh mà thôi
Bán kết cup C1 năm ngoái, chứng kiến trận đấu giữa MU và Barca. Nỗi nhớ anh trở nên da diết, nhớ cú lật bàn đèn, cú sút phạt của anh. Càng nhớ anh bao nhiêu, càng thấy những C.Ronaldo, những Henry so với anh mới mờ nhạt làm sao. Nhìn những bước chạy khắc khổ của anh trong 2 trận đấu với MU năm đó, những cố gắng tột cùng, những bàn thắng thăng hoa trong nỗ lực, nhìn cả ánh mắt tuyệt vọng của anh nữa, dường như tôi đã khóc. Một trong số rất ít lần trong đời tôi biết khóc. Khi viết những dòng này, tôi dường như có lại được những cảm giác năm ấy. Lại có một cảm giác bồi hồi về anh, Rivaldo! Ngày ấy, anh đẹp sáng rực, đẹp lắm…
Rivaldo, hành trình của một tinh hoa huyền thoại, đẹp như một ngôi sao trên bầu trời, cháy rực trong hành trình của một lưu tinh, và vụt tắt mãi mãi. Rivaldo, đó là anh ư?
Rivaldo giờ nhận mưc lương của một triệu phú, trong màu áo một CLB nhà giàu mới nổi của Uzebekixtan. Anh ở đó, no đủ trong vật chất nhưng chắc buồn lắm. Và tôi ước gì một ngày được thấy anh một lần nữa.
Dù tôi biết rằng, đó sẽ mãi mãi là điều không thể.
Rivaldo, đó phải chăng là kết thúc cho anh, kết thúc hành trình của một tinh hoa huyền thoại. Cháy sáng mãnh liệt mà vụt tắt trong lặng lẽ