Nói với anh!
Chẳng biết phải nói thế nào với anh
Ngàn vạn lời cũng dường như không đủ
Anh đã đánh thức trái tim em đang yên ngủ
Đang mỏi mòn trong chậu nước đá lạnh căm.
Anh đã phá vỡ mảnh tâm hồn lặng câm
Để đêm về em âm thầm thổn thức
Vậy mà trước anh chẳng khi nào nói thực
Em đã yêu...
Hạnh phúc giản đơn trong đỏ ối ráng chiều
Anh và em trước dòng sông lặng lẽ
Một ngày đông cánh hoa đào run thật khẽ
Hay run rẩy trái tim mình, em chợt nhận ra anh!
Em dễ vỡ và yếu đuối mong manh
Giữa bộn bề đắng cay - dĩ vãng
Và anh đến như mặt trời bừng sáng
Soi rọi tâm hồn tăm tối riêng em.
Anh đã nói sẽ hàn gắn trái tim em
Xua tan bóng đêm và xóa mờ đi kí ức
Chôn chặt đau thương, xây mộ bia cho quá khứ
Cho em một bến bờ một chỗ dựa bình yên
Anh bao dung tình em chẳng vẹn nguyên
Yêu chiều em những thất thường mưa nắng
Em bướng bỉnh em hững hờ xa vắng
Vẫn nồng ấm ánh mắt nhìn
Lời nói vẫn thiết tha...
Em biết rằng anh chưa thể nguôi ngoai
Anh hoài nghi
Lẩn khuất trong em một bóng hình xưa cũ
Vậy mà anh lại vỗ về em trong vòng tay ấp ủ
Khi thoáng tiếng thở dài em kìm nén giấu anh.
Nhưng anh có hay chăng
Chỉ là em lo sợ hạnh phúc mong manh
Đường đời thì dài còn thời gian mình bên nhau quá ngắn
Mà nước mắt em đã cạn
Ko đủ khóc cho một lần tan vỡ nữa đâu anh!
Chẳng biết phải nói thế nào với anh
Tại em cao ngạo hay em vụng về ngớ ngẩn
Để nói anh nghe một câu rất thật
Rằng nhớ anh đến cháy lòng mỗi lúc xa nhau...
Trách ......ai???
Trách cơn mưa đầu mùa chợt đến quá nhanh
Để anh phải đưa tôi về lối ấy
Trách gốc cây già nua biết mấy
Để tôi với anh nương náu cùng nhau
Trách thời gian hôm ấy chẳng trôi mau
Để anh có phút giây cầm tay tôi tình tứ
Để anh ôm lấy tôi như nắm giữ
Những khoảnh khắc ngọt ngào
vừa mới chớm trên môi…
Trách tại sao anh lại nói yêu tôi.
Khi thật lòng tim anh đã trao về một người con gái khác
Trách cuộc đời sao nhẫn tâm độc ác
Để tôi gặp anh.
Trách chuyện tình yêu sao quá đỗi mong manh
Đến với tôi lững lờ... như trò chơi đuổi bắt
Khi yêu anh là lúc tôi đánh mất
Bao ước mơ hồng trong ký ức của riêng tôi
Trách sao không trở lại, thời gian ơi.
Để tôi mãi là tôi như thuở trước…
Để tình yêu mà tôi hằng mong ước
Không khổ đau nhiều, không ngấn lệ trong tim.
Tôi trách tôi sao cứ mãi đi tìm
Ở nơi anh một tình yêu gian dối
Trách con tim dại khờ nông nổi
Đớn đau nhiều... nên mãi trách không thôi.
cái blog này ấn tượng quá nhỉ. nhưng ko biét người lạ có thể tham gia ko vậy chủ nhân blog
Có thể
Không thể nào đến ngay được với Anh
Cho dù Em yêu Anh nhiều đến mấy
Trong lòng Em lúc nào Em cũng thấy
Bóng hình Anh ngự trị trong tim mình.
Hà Nội mùa Đông này, gió Bắc lại tới
Một mình Em bơ vơ căn phòng vắng
Một mình Em với nỗi buồn chầm lặng
Gió thổi lành lạnh làm sóng mũi cay cay.
Gió Bắc ơi xin đừng đến Đông này
Không ai bên cạnh sẽ lạnh lắm Gió ơi
Sẽ muốn ai, một vòng tay xiết chặt
Nụ hôn nồng dài tận đến hôm sau.
Có lẽ Em chẳng về được bên Anh
Không phải do ngăn sông, cách núi
Không phải do tình yêu Em tắt vụn
Mà vì Em, một sức sống mong manh.
Vì những điều âm thầm trong ký ức
Vì những điều Anh không thể hiểu được
Dù tim Anh vẫn cháy bỏng yêu thương
Có thể Em vẫn xa Anh mãi mãi…