DY đã từng có cảm giác như anh. Đôi lúc chỉ ước là mình dám làm, dám kết thúc cs của mình để cho gđ đỡ khổ, đỡ đau lòng khi mình ko mang lại niềm vui cho gđ, nhưng nếu chỉ có 1 thân 1 mình chắc DY đã dám làm, nhưng cứ mỗi lần có ý định đó thì DY lại nhìn đến con, nghĩ đến mẹ già, DY lại ko thể, DY đâu thể vô trách nhiệm đến vậy, mình ko thể sống vì mình thì cũng phải vì gđ mình, trách nhiệm của mình lớn lao lắm, phải cố gắng, và rồi tjan qua, mọi buồn đau sẽ lắng dần, sẽ thích nghi dần với cs, sẽ rút ra đc cho mình những bài học.
Có thể tjan này với CB rất mệt mỏi, nhiều ưu tư, nhưng cứ trải lòng, đừng cố dấu, cố chịu đựng, sẽ khó giải tỏa và khi đó mình cứ ức chế , sẽ luẩn quẩn mãi trong những ưu tư này, ko có lối thoát...Dẫu sao chia sẻ cũng giúp ta nhẹ lòng, biết đâu ta sẽ có những lời khuyên hữu ích....
Chúc anh sẽ không còn những giây phút chán nản thế này nữa nhé
------------------------------------------------------------------------
Trong đôi mắt em, anh là tất cả ...!!!
Ah... Hôm trước thấy nói mất tưởng nói chơi, giờ mới biết là bị trộm! Hic... chia buồn với em nha!
Mối tình đầu của tôi
Tôi và em học chung với nhau từ lớp 7. Ngày đó, với tôi, em cũng như bao người khác. Mọi việc cứ như thế đến năm chúng tôi cùng lên lớp 10. Nghĩa là với tôi em cũng chỉ là bạn như bao ngưới khác cho đến một hôm (hình như người ta luôn bắt đầu một câu chuyện nào đó bằng một hôm thì phải) một hôm cũng như bao ngày bình thường khác nhưng tôi lại chợt nhận ra rằng sau 3 năm học chung tức là tương đương với hơn 800 ngày học chung với nhau, với chiều cao của hai đứa luôn luôn gần bằng nhau nhưng tôi lại phải ngồi sau em từ 2 đến 3 dãy bàn. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất ấm ức. Ấm ức đến mức tôi đã dành trọn 1 đêm (dĩ nhiên đã trừ thời gian ngủ ra) để tìm nguyên nhân của việc phi lý ấy. Sau khi đưa ra rất nhiều lý do nhưng hầu như không có lý do nào là thuyết phục được chính mình thì tôi chợt nhận ra (vâng, lại là chợt nhận ra) vẫn chưa quá muộn tôi vẫn còn cơ hội để sửa chữa cái sự trùng hợp đáng ghét ấy.
Ngay hôm sau tôi đã viện ra hàng loạt lý do nào là: quá thấp so với những người ngồi trước, mắt cận nhưng không có tiền mua kính, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chói mắt.... nên không nhìn thấy bảng, để yêu cầu cô chủ nhiệm cho tôi được lên ngồi cùng bàn với em. Dĩ nhiên là cô chủ nhiệm phải chấp nhận cái yêu cầu đó của tôi ngay vì cô đâu muốn cả lớp bị hạ điểm thi đua vì tôi học kém chứ. Mọi việc không chỉ dừng lại ở đó, kể từ đó về sau, bất cứ khi nào, đi đâu, làm gì tôi cũng nhất định phải dành 1 chỗ bên cạnh em và ơn trời, tôi luôn luôn toại nguyện.
Thời gian thấm thoát trôi qua (cứ như chuyện cổ tích vậy) chúng tôi cùng lên lớp 12 rồi cùng lên Sài Gòn thi Đại học lúc chia tay tôi mới chợt nhớ ra một điều là sau bao nhiêu năm tôi luôn tự tìm cho mình một chỗ ngồi bên cạnh em mà tôi là không biết rằng tôi không có lấy 1 cái "vé đứng" trong trái tim em chứ đừng nói chi đến 1 chỗ ngồi. Chúng tôi xa nhau từ đó...
Ba năm sau, tôi tình cờ gặp lại em trong lúc đang loay hoay tìm một chỗ ngồi trong căn tin trường Đại học. Gặp lại em tôi như tìm thấy được một vật gì rất quí giá mà mình đã đánh mất từ lâu. Cảm giác vui mừng khôn tả... Tôi cho rằng đây chính là do ông trời đã sắp đặt để cho tôi cơ hội tìm lấy một chỗ ngồi trong trái tim em.
Đoạn kế tiếp thế nào thì post sau sẽ kể, hôm nay phải làm việc tiếp chứ cứ blog thế này không khéo mai lại được đề bạt lên làm Giám đốc mất!
và đây là em chụp ngày 12/07/1997, đúng 13 năm. giờ đã là gái 1 hay 2 con gì đó.
::CHƯA KÝ::
Đón đọc những mối tình kế tiếp của CB
Oa Nữ cũng có nhiều mối tình tuổi thơ, nên ko biết mối tình nào là mối tình đầu. Lần về VN vừa rôi, gặp lại đám bạn học, chúng nó kể ra mới nhớ và...biết
Mới tình tuổi thơ của ON là thày giáo nà, nhà sư nà, linh mục nà...Ôi thôi phong phú lắm cơ...
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Bên MX, chị kể về mối tình của chị với nhà sư. tên là H, chị tả đoạn he trở chị trên chiến xe HD, bị mấy thanh niên chọc ghẹo. thế là chị tức quá nói...
-Thày cho bọn họ ngửi khói đi.
Thế là cuộc đua xe bắt đầu. ON ngồi sau xe thày, giữ áo dài nâu xồng của thày để khỏi bay phấp phới, lâu lâu lại đưa áo của thày lên vẫy bọn lau nhau kia. Suốt dọc đường Lò Đúc, HN, Tiếng đua xe gầm rú...
Lần về VN vừa rồi, đám bạn học nhắc lại...Họ nói.
Em ơi Em....Mày ơi mày....Mụ ơi mụ...Gây ra nhiều tội lỗi thế...Nhà sư mà vẫn ko tha. Hồi đó có 17t...Biết gì đâu là tội lỗi...Yêu chỉ biết yêu thôi.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera