Chỉ là đơn giản muốn được gọi hai tiếng: Anh à...
Nhưng sao lại khó nói đến vậy!
Chỉ là đơn giản muốn được gọi hai tiếng: Anh à...
Nhưng sao lại khó nói đến vậy!
Không biết gì nhiều về Hermesivy và bé, chỉ biết rằng bé bị bệnh gì đó rất nặng... Âu đó là số phận phải gánh chịu, phải chi được anh ấy chia gánh thì nhẹ biết mấy Hermesivy nhỉ, nhưng... Thôi thì đành gánh được lúc nào sức còn gánh được thì hay lúc ấy, con là con của cả 2 mà!!!
.
Chúc bạn có niềm tin, sức mạnh và sự may mắn để vượt qua tất cả những khó khăn nhọc nhằn này. Mong những ngày tươi sáng hơn sẽ đến với 2 mẹ con.
Sẽ còn có ngày mai
Rơi vào lưới tình, ví như chú cá bị mắt vào lưới nhỏ. Nổi đau tựa như một miếng mồi ngon làm ta khao khát được sở hữu, được yêu và được nếm trải. Cố kháng cự, cố vùng vẫy cũng chỉ là tự làm bản thân đau đớn, trầy trụa nhiều đi. Càng xa đà vào đó, thì lại càng không có lối ra!
Tệ thật - rất tệ.
Phu sinh (04-05-2015)
Jan 27, 2015
Cho những khoảng lặng đã quá dài!
Tận đáy lòng, mình vẫn luôn muốn chỉ có duy nhất một cuộc hôn nhân này - một cuộc sống gia đình trọn vẹn!
Bao năm tháng tuổi xuân đã trôi qua, những tình cảm đã trao đi, kỷ niệm thành thứ cảm giác thân thuộc như một thói quen hằng ngày... Nếu thật sự phải vứt bỏ liệu đó có thật sự là điều dễ thực hiện, dễ quyết định hay không?
Đã có rất nhiều những thời điểm khó khăn mà vợ chồng mình cùng nhau vượt qua, cùng nhau chống đỡ. Khi loay hoay đứng ở những ngã rẽ, những cung đường gồ ghề mình đã từng rất mừng vì anh - chồng em - vẫn luôn ở bên cạnh nhau sát cánh cùng nhau bước qua khoảng thời gian đó... Khi dừng lại ở những quãng đường ít gập ghềnh hơn, mình vẫn nhớ về nó như một phần ký ức rất đẹp! Rồi khi những đổi thay trong tâm tưởng, trong tính cách, trong con người, trong lối sống diễn ra mình lại hay nhớ về những kỷ niệm đã qua... Mình mong được trở lại khúc sông đó, nơi có những vất vả những cực nhọc, những giọt nước mắt rơi trong lặng lẽ nhưng với mình nó êm đềm và dễ chịu biết bao. Cũng không ít lần mình từng nghĩ: cuộc sống trong gian khổ mới dễ sống làm sao!
Cho đến khi mình thật sự trưởng thành, mình mới thấy mình đã ngây thơ và vụng dại biết là bao! Ở cái lăng kính của mình, mọi sai phạm đều có lý do để biện minh, để được tha thứ. Mình tin là mỗi con người đều có mặt tốt và lòng tốt thì luôn được hồi đáp... Để rồi tự nhận ra mình đã không đủ sâu sắc, không đủ trải nghiệm để thấy được những lời cảnh báo, nhận ra được bản chất thật sự của vấn đề bộc phát qua những điều rất nhỏ được sâu chuỗi lại hằng ngày! Bây giờ, khi mâu thuẩn đã được gắng kết lại với nhau thành khối. Khi cuộc hôn nhân của mình vỡ tan. Khi các mảnh vỡ không thể hàn gắng vì lòng tự cao, vì lối suy nghĩ khác biệt, vì lỗi lầm đã xãy ra hay vì những vết thương mà cả hai đang ra sức chịu đựng... càng làm mình muốn từ bỏ vô cùng... Và có lẽ đó cũng không phải là suy nghĩ của riêng mình!
Vạn sự đều có điểm bắt đầu và kết thúc! Từ suy nghĩ đến lời nói, từ ánh nhìn đến hành động, từ sự biểu cảm của anh cho từng giờ trôi qua cùng nhau... đang giết dần, giết mòn tâm trí và cuộc sống trong tôi. Cái kết của câu chuyện, của cuộc hôn nhân này đang say ngủ trong vòng tay tôi. Liệu tình yêu mẹ dành cho con có đủ lớn để giúp mẹ tiếp tục đứng lại, chịu đựng và giữ gìn cho con một mái nhà có đủ cả ba và mẹ. Liệu những nụ hôn, những vòng tay ôm xiết, vỗ về của con dành cho mẹ có đủ để xoa dịu những tủi hờn ngày qua ngày chồng chất lên nhau... Lời thì thầm mà con nói với mẹ mỗi đêm: "Con nhớ mẹ đó!" có đủ sức mạnh hàn gắn tình cảm và lòng người lại với nhau?
Last edited by hermesivy; 09-05-2015 at 10:04 PM.
Phu sinh (09-05-2015)
For: 16 May, 2014
Cho một ngày hè rực rỡ nắng vàng!
Khi cái nắng tháng năm vàng ngập mọi con đường ta qua. Lúc hơi thở cuồng nhiệt của những ngày mới yêu nóng hổi như cơn gió của ngày hè năm ấy thổi qua làm rối tung mọi cảm giác, đảo lộn mọi trật tự, mọi nhịp sống thường nhật đã kéo dài từ rất lâu!
Em vẫn cảm giác mọi thứ vừa mới diễn ra ngày hôm qua... Trong giấc trưa oi nồng, anh và em như hai con cá nhỏ lười biếng nép mình vào bóng râm để trốn nắng. Cùng ngồi bên nhau nhìn thời gian chầm chậm trôi qua, kể cho nhau nghe những câu chuyện vô thưởng - vô phạt về cuộc sống, về con người, về những tháng ngày trước đó...
Với em lúc ấy, được gần bên anh cảm giác dễ chịu như khi uống một hớp bia mát lạnh giữa ngày nắng... Đó là khi vị ngọt lắng đọng lại sau chút đắng chát, chút cay nồng ban đầu!
Em nhớ mình không ngừng lập lại câu hỏi: Vì sao là em?
Cho đến tận lúc ấy, mọi thứ diễn ra cùng anh luôn đầy bất ngờ, và quá nhanh.
Và em thì như đứa trẻ con, lạ lẫm - hiếu kỳ nhìn về phía anh.
Từ phút đầu tiên đên mãi tận sau nay em vẫn luôn không hiểu mọi thứ tại sao lại bắt đầu và vì sao vẫn tiếp tục...
Điều duy nhất mà chỉ có em tường tận là cảm giác của em khi có anh kề bên.
Bên anh, em quay về lại với phần tính cách, một phần con người mà em đã xếp lại cất vào một góc nhỏ.
Bên anh, em vui vẻ như chú chim non ríu rít hát ca và hạnh phúc khi được trở về là mình. Khi ấy hạnh phúc đơn giản chỉ là những điều đang diễn ra.
Tựa vai anh khi đó em luôn tự hỏi mình:
Khi ánh nắng kia dịu lại, khi chúng ta cùng tỉnh cơn say mọi thứ rồi sẽ về đâu?
Tựa vai anh, là đúng hay sai, tương lai là phần không quá quan trọng.
Tựa vai anh một phần thế giới khác được mở ra...
Để rồi sau bao thăng trầm đã và đang diễn ra, bờ vai ấy đã luôn làm điểm tựa giúp em vững vàng chịu đựng những đòn roi khắc nghiệt từ cuộc sống và cả con người. Cám ơn anh người đã luôn bên cạnh, yêu thương và động viên em trong những ngày tháng u tối này! Vì đã cho em hiểu thế nào là điểm tựa và đã giúp em biết cách tìm về điểm tựa của mình.
Cho những tháng ngày sắp đến, khi tương lai là phần không thể định đoạt. Dù có thế nào, ký ức về buổi trưa hè rực rỡ nắng vàng đó sẽ sưởi ấm và soi rõ con đường của anh - của em.
Bài hát mà em đã luôn khe khẻ hát trong cả quảng đường dài. Là kỷ niệm cho lần đầu tiên em và anh có một chuyến đi. Và cũng là lần duy nhất em và anh có đủ thời gian dành cho nhau không lo lắng, không suy nghĩ!
Mặt đường bốc lên, cái nóng mùa hè
Chỉ có anh và em, đại lộ vắng vẻ
Ngày hè rất xanh, cây trái mùa hè
Chỉ có anh và em xa thành phố.
Tựa vai anh, tóc xòa tung bay trong gió ngày hè.
Tựa vai anh, muốn được bên anh như đứa trẻ thơ
Ngày hè ươm nắng, ồn ào trên vai người nhuộm cháy.
Người yêu hỡi, anh đã cho em một ngày hè rực rỡ.
Ngoảnh đầu phía sau, qua những chặng đường
Thành phố ơi chờ ta, những ngày hối hả
Nhìn về phía xa, qua những tầng trời
Hạnh phúc là chi?
Những gì đang kề sát.
Tựa vai anh, sẽ còn bên anh đi đến cùng trời.
Tựa vai anh, những gì thân yêu ta giữ bền lâu
Từng cột cây số, lùi dần sau lưng cùng thành phố.
Người yêu hỡi, anh đã cho em một ngày hè rực rỡ
Ngày cuối tuần rực rỡ - Đỗ Bảo
Last edited by hermesivy; 16-05-2015 at 11:35 PM.
June 17, 2015
Yes, i love to be love by you!
Em đi qua mùa mưa này cùng khoảng trống không anh... Em quay quắt kiếm tìm một làn hơi ấm, một tiếng nói quen thuộc vẫn cố làm em cười khi ngấn mắt em rưng rưng và một vòng tay xoa dịu mọi nỗi đau, mọi khó khăn trong em. Lúc nỗi cô đơn nhấn chìm em trong cái lạnh từ nơi đáy lòng, khi dầm mình trong ấy em lại tự hỏi mình: Liệu tình yêu đó có phải chỉ là một giấc mơ và anh chỉ là bóng người trong tâm tưởng của riêng em?
Là người thứ 3, dù thế nào chăng nữa lỗi sai luôn ở phần em. Và có phải do phần lỗi quá lớn đó, em sẽ không được quyền than khóc, hờn giận con người hay cuộc sống và cả cung đường nhập nhằng mà em đã chọn và đang bước tiếp này sao? Yêu trong thinh lặng, em như con thiêu thân ngắm nhìn ánh đèn với nỗi khát khao về thứ ánh sáng huyền diệu! Là không tự lườn trước được rằng thứ ánh sáng ấy dù có phát ra từ đời thực hay cháy sáng trong cuộc sống ảo thì nó vẫn không khi nào là của em. Vì đó sẽ là thứ em không thể chạm đến, không thể sở hữu!
Là người đang tự tay hủy hoại chính gia đình mình, mấy ai sẽ hiểu tường tận những nguyên do, những khúc mắt từ bên trong. Hay mọi thứ cuối cùng có phải chỉ là bao biện cho những sai phạm mà thôi? Đã luôn tự nhủ với bản thân: Cuộc sống là của mình. Dù hạnh phúc hay khổ đau chỉ có bản thân là người hiểu rõ. Đừng vì thỏa mãn cho cánh sống hay suy nghĩ của người khác rồi tự biến mình thành con rối. Để cả việc đứng, ngồi, nói, cười cũng tuân thủ theo người... Đến thời điểm nay, khi mọi thứ diễn ra đang cố vùi dập và chèn ép đến ngạt thở thì sao em vẫn mãi tuân thủ theo người trong nước mắt của chính mình?
Em đổi thay! Con đường mà em đang bước đi buộc em phải thay đổi. Em không còn có thể tính toán hay dự định bất cứ chuyện gì cho bản thân, cho tương lai của chính em... Mỗi sớm mai, khi em chạm tay mở ô cửa sổ đó, khoảnh khắc nhìn cuộc sống hối hả trôi dưới chân mình, em thấy mọi thứ sao trở nên ngắn ngủi quá! Thời gian trôi quá nhanh, mọi thứ đến rồi đi mà không đọng lại được chút gì! Chứng kiến quá nhiều mất mát và đau thương, sao nước mắt em dù đã cố nhưng sao lau mãi vẫn không khô. Dù lắm lúc em nghĩ mình không còn đủ sức để xót thương nhưng sao vẫn thấy tim mình thắt lại... Để rồi em lại thấy mình điên cuồng tìm cách níu giữ mọi thứ. Em cố níu từng phút giây trôi qua, cố gắng cười đùa vui vẻ như thể đó là lần sau cùng em có thể cười, có thể nói, có thể trao gửi yêu thương...!
Cuộc sống này, cái vòng xoay lẫn quẫn không biết đến khi nào mới ngưng nghĩ này làm em kiệt sức. Em mệt mõi nhưng lại không dám buông tay. Đau đớn nhưng lại không dám than khóc với bất kỳ ai. Đi trong đêm đen, khi mắt không nhìn thấy, khi tai không nghe được, khi tiếng thở dài cũng phải biết ngắt quãng từng chút một thì hơi ấm từ tay anh vẫn nắm chặt lấy tay em giúp em biết rằng em đã không đơn độc bước trong vùng tối đó.
Hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng nhiều. Và không nên quá kỳ vọng vào mọi thứ đã luôn là bài học em va vấp trong suốt thời gian qua. Vậy thì liệu bao lâu nữa em sẽ tỉnh lại sau giấc mơ dài này?
Last edited by hermesivy; 20-06-2015 at 04:10 AM.
November 26, 2015
Ngày của những bấn loạn.
Sau những câu nói, sau những lời to tiếng... những ánh nhìn dò xét, giận dữ và thương hại… mẹ còn lại nụ cười, còn vòng tay bé xíu cố ôm trọn, vỗ về đôi vai vẫn run lên từng cơn sau những tiếng nấc vì nghẹn lời... Ít ra, mẹ vẫn đang cố dành lại cái quyền được khóc cho bản thân...
Dù vẫn biết bản tính con người là rất khó để thay đổi. Nhưng sao vẫn cứ đau lòng khi nghe các biến thể của lời nói phát ra từ miệng mình thành 1 thứ hồ đồ đến bất ngờ… Cuối cùng: tuổi tác, kinh nghiệm trải đời là đây sao? Sự thương yêu bấy lâu chỉ nằm ở trên bờ môi ấy? Tất cả những tình cảm chân thành từ tấm lòng mà tôi trao đi đã tan biến không chút vết tích? Những lúc như vậy chỉ có thể tự an ủi bản thân: "Đành vậy. Miệng người làm sao đoán được!"
Mỗi bước chân qua sao chông chênh đến vậy? Vẫn tự nhủ luôn có ánh sáng ở phía cuối đường hầm nhưng lồng ngực mình sao vẫn quặn thắt từng cơn? Liệu nước mắt rơi xuống có dội rửa được cơn đau của con tim, có cuốn trôi đi nỗi buồn không… Là thiên đàng hay địa ngục cuối cùng chỉ khác nhau ở cách nhìn... Ngoan nhé tôi ơi, đừng khóc nữa. Những giọt nước quý báu ấy nên để dành lại cho những điều và những người xứng đáng với nó.
Trước khi con chào đời, mẹ vẫn luôn nguyện cầu: Sinh linh bé bỏng mà mẹ mang đến với thế giới này có thể đường hoàn sống giúp ích được cho người, cho đời... Khi năm tháng đi qua, mẹ chỉ cầu mong con có một cuộc sống khỏe mạnh và vui vẻ... Và nếu có ngày mai…, mẹ sẽ dạy con bài học lớn mà hôm nay mẹ được nhận: "Con chỉ có một cuộc đời để sống. Đừng phí hoài cuộc đời ấy vì lẽ sống hay hoài bảo của người khác. Luôn học hỏi không ngừng cho bản thân và hãy luôn sống tốt nhất cho chính con. Có trở thành Lưu Bị hay Tào Tháo con cũng chỉ có chừng ấy năm tháng để sống. Đừng vì mong muốn của người khác mà phí hoài giấc mơ của đời mình. Là đúng hay sai không nằm ở miệng đời mà ở chính nụ cười xuất phát từ tâm con..."
Cuộc sống bao gồm quá khứ, hiện tại và tương lai. Vậy có ai hiểu rằng tương lai của quá khứ đang diễn ra ở hiện tại... Con người cũng chỉ là sinh vật bình thường, phải luôn học hỏi để lớn lên mỗi ngày. Những thay đổi trước mắt là do những bài học được đúc kết từ quá khứ buộc bản thân phải kiên cường và mạnh mẽ. 15 năm đã qua mẹ giữ lại được gì? Câu hỏi rất ngây thơ từ người dạy cho mẹ những bài học ấy: "Nhỏ bây giờ khác quá so với những ngày xưa. Có cái thể loại nào khi một người phụ nữ yếu đuối lại lì lợm như vậy không?"
Nghi ngờ, mãi mãi là nghi ngờ... Có ai sẽ được mẹ tường tận giải thích...
Sau bao nhiêu năm thì mẹ học được hãy luôn độc lập trong công việc vì công sức và tâm huyết bỏ ra mãi không đáng giá bằng tiền. Thêm bao nhiêu cố gắng nữa thì nhận ra rằng, cảm giác phải chịu trách nhiệm vì là người cản đường hay vì thất bại của người khác không dễ chịu chút nào (dù ngay chính thời điểm ấy mẹ đã thầm nói "HÔN NHÂN - GIA ĐÌNH" buộc bất cứ ai cũng phải lớn lên, chính chắn và trách nhiệm với không chỉ cho riêng mình!?!) Đến khi được làm mẹ, bài học về sự hy sinh mở ra... Những mệt mõi trên con đường ấy không phải vì trách nhiệm của một người mẹ mà là vì những chê bai, dè bỉu từ chính những người không dùng quá 2h/ 1ngày để thật sự hiểu được điều con muốn hay chỉ để chơi đùa cùng con. Mẹ bắt đầu học cáng đáng và tự lập... Đến thời điểm mà có hay không việc thêm một người nữa trong cuộc sống 2 mẹ con cũng không còn quan trọng thì ba con vẫn đang phiêu lưu trong hành trình mơ về tương lai vui vẻ trong tâm trí của riêng mình. Con dạy cho mẹ sự kiên nhẫn, làm thế nào để bước đi chậm rãi mà phải thật vững vàng... Và khi những cơn đau quấn lấy cơ thể con, mẹ học được sự im lặng. Là đúng hay sai, có lý hay không có còn quan trọng...? Hơn thua liệu có cần hay không khi tương lai được bao phủ bởi một lớp màng sương dày đặc mà không ai có thể đo lường...
Ngày mai, khi cuộc sống tiếp tục thay đổi. Mẹ tiếp tục học về sự nhẫn nhịn. Chiến tranh với mẹ, người luôn bị thua ngay từ đầu liệu có còn là chiến đấu. Chửi một người chỉ im lặng ngồi nghe cảm giác có thỏa mãn không? Cách giải quyết vấn đề đôi khi nằm ở chỗ không quyết định gì cả!
Con đường một khi đã xác định phải độc hành thì nên như 3 con khỉ đó, đích đến mới là mục tiêu. Là vui sướng hay đau khổ và có đáng để làm vậy hay không cũng chỉ mỗi mình ta hiểu.
Kỷ niệm về những ngày đã qua.
December 14, 2014
Đêm… không phải lúc nào cũng mang đến cảm giác yên tĩnh!
Khi chỉ có mình ta đối mặt với mọi điều đã qua. Vui sướng hay đau khổ. Sợ hãi cho chính bản thân phải đắm mình trong thứ cảm giác cô độc và lạc lõng cho khoảng thời gian đã qua. Hay tận hưởng dư vị còn lại của niềm vui và hạnh phúc đã đạt được.
Cuộc đời lạ thật! Quá ngắn nhưng cũng thật rất dài. Nhắm mắt lại là xong hết một kiếp người. Đau đớn và muộn phiền trãi qua rồi cũng sẽ tan biến vào tâm trí người ở lại. Nước mắt dường như cũng chỉ là công cụ để thỏa cơn giận, bày tỏ sự uất nghẹn cho những điều đang đến. Vậy tại sao, sau tất thảy mọi dự liệu, mọi sự chuẩn bị thì tim vẫn không ngừng thổn thức và nước mắt vẫn không ngừng rơi…
Ai từng đi qua những tháng ngày kiếm tìm ánh sáng, đặt trọn niềm tin và hy vọng về những điều tốt đẹp luôn đến cho mọi cố gắng sẽ hiểu cảm giác rơi vô định vào đêm tối đáng sợ biết bao!
Nên cười, vẫn phải nên cười để bước tiếp dù mai kia có điều gì xãy đến. Đã rơi vào hoàn cảnh trớ trêu chỉ còn cách nhận lấy và trêu đùa lại với chính nó mà thôi. Cuối cùng rồi cũng chỉ có một cuộc đời để sống!
Last edited by hermesivy; 22-01-2016 at 03:32 PM.
Tấm hình trên là bé con của H đấy à?