Trang 1 / 3 123 LastLast
Bài 1 đến 10/22

Chủ đề: Hermes's blog

  1. #1
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Hermes's blog

    "Kafka ạ, trong đời mỗi con người, đều có một điểm không-đường-trở-lui. Và trong một số rất ít trường hợp, lại có một điểm không thể tiến thêm chút nào nữa. Và một khi ta tới điểm đó, ta chỉ còn một nước là lặng lẽ chấp nhận sự việc. Như thế mới tiếp tục sống được." - Kafka bên bờ biển.

    Viết cho tôi, cho những gì đã qua và đang dừng lại...
    Last edited by hermesivy; 26-07-2014 at 02:22 AM.

  2. Có 7 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Boulevard (14-08-2014),Cùi Bắp (28-07-2014),Nhudadauyeu (06-08-2014),Phu sinh (26-07-2014),SunWild (10-09-2014),thuphong (26-07-2014),Triplec (25-08-2014)

  3. #2
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Hermes's blog

    Những câu chuyện không đầu, không cuối!

    “Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh có một kiểu bất hạnh riêng.” - Đồi gió hú

    Hai đứa bạn từ hồi nối khố, chơi với nhau không phải bởi chỉ san sẽ niềm vui mà còn vì luôn giúp nhau giữ lại những khoảng lặng trong cuộc sống.
    Mười bốn năm trôi qua! Hai đứa giữ lại cho mình 2 người đàn ông, hai mối tình học trò... Những tưởng thời gian là phương thuốc chữa tốt nhất cho mọi mối quan hệ, cho sự hàn gắng và thấu hiểu và lưu giữ những yêu thương. Vậy mà...

    Chớp mắt đi qua, lần gặp đầu tiên sau 10 năm. Câu chuyện về của 2 đứa con gái giờ đã có gia đình xoay quanh những thất vọng, những thăng trầm trong đời sống vợ chồng, về một mối tình vụng trộm bị phát giác... Nỗi đau không chỉ dừng lại khi cái tình cảm nhất thời đi qua, mà nằm ở những rạn nứt trong suy nghĩ, trong cách sống của 2 con người và đọng lại ở đôi mắt trong veo của đứa trẻ... Quyết tâm giữ lại 1 gia đình trọn vẹn cho con và yên lòng trước nghĩa cữ tha thứ của người đàn ông ấy, nó trở về theo đúng nghĩa từ quây đầu...

    Bốn năm sau đó, nó nhận được 1 cuộc gọi từ tôi! Một câu hỏi được lặp lại từ một hướng khác: "Tao đã để người thứ 3 bước vào cuộc sống gia đình tao! Điều tao có thể làm được bây giờ là gì?" Cái ray rức của 1 người từng phạm lỗi, nỗi sợ cho 1 câu chuyện lại bị phát giác, nó khuyên tôi từ bõ... Vì dù thế nào, tình cảm ta đặt vào đó là thứ tình cảm không lối thoát và cũng vì với đàn ông chuyện ngoại tình chỉ như lon nước mát, chỉ đủ xoa dịu cảm xúc nhất thời. Phần được giữ lại lại không dành cho ta...

    Ba tháng sau, hai đứa tôi gặp nhau ở 1 quán nhỏ. Câu chuyện vẫn xoay quanh chủ đề gia đình của 2 đứa... Nhưng cái không ngờ đến là bất hạnh đang đè nặng lên 2 đứa tôi.
    Bạn tôi! Từ đứa con gái xinh xắn, giỏi giang trong học vấn và thành đạt trong sự nghiệp, trở thành người phụ nữ thất bại trong hôn nhân: bị chồng coi khinh, sĩ vả và đánh đập... Nỗi đau ấy nằm lại trong ngấn mắt, trong cái suy nghĩ cam chịu vì con và trong cả nỗi sợ khi phải đưa ra cái quyết định sau cùng! Hoảng sợ khi không tìm được cách giải quyết êm thắm và việc mất đi đứa con do sự đỗ vỡ bắt nguồn từ mẹ...
    Tôi! 8 tháng sau khi sinh con là trầm cảm,... là những dằn vặt về một người phụ nữ không đủ bản lĩnh trước cuộc sống, không đủ khéo léo để vun vén gìn giữ gia đình. 2 năm sau khi sinh con, tôi có bắt đầu có sự chuẩn bị cho việc ly hôn... Và ý định đó bị đẩy lùi lại vì căn bệnh mà con gặp phải... Căn bệnh đó mở ra một dấu chấm hỏi cho dự định của tôi, cho chút tình cảm tôi gửi lại nơi chồng, cho khoảng cách ngày càng xa bởi bản chất con người, hướng suy nghĩ và cách hành xử khác nhau được hiện rõ. Và do bên cạnh tôi có anh! Người giúp tôi đứng lên, đối mặt với con người với thử thách, cùng việc phải chấp nhận sự đau đớn mà con tôi phải gánh chịu...

    Câu chuyện của chúng tôi, không có bắt đầu và kết thúc lại nằm lơ lửng ở đâu đó...

    P/S: Khi cuộc sống và cả người nữa cướp đi của chúng tôi nụ cười, niềm hy vọng và cả những năm tháng đã qua đi. Chúng tôi mang trả người sự cứng rắn của hành động cùng lời cám ơn cho những bài học mà người và cuộc sống dạy chúng tôi...
    Last edited by hermesivy; 26-07-2014 at 02:59 AM.

  4. Có 6 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Boulevard (14-08-2014),Cùi Bắp (28-07-2014),Nhudadauyeu (06-08-2014),Phu sinh (26-07-2014),thuphong (26-07-2014),Triplec (25-08-2014)

  5. #3
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Hermes's blog

    Cho những đêm không yên lành

    3:AM July 25, 2014

    Giật mình thức giấc trong đêm vì tiếng con khóc! Bỏ lại sau lưng những giấc mơ dệt nên về những chuyến hành trình dài, những điểm đến thơ mộng, những con người cùng tôi đồng hành và muốn được đồng hành với nhau...

    Quay về lại với thực trạng, với công cuộc hành xác mà con đang phải đứng đó, tự đương đầu và gánh chịu 1 mình... Vẫn hay tự hỏi lại chính mình, rồi đau đớn nhận ra rằng: khi tạo ra con, con mang đến cho mẹ niềm hạnh phúc vô bờ... Con là nguồn an ủi, là niềm tin, là động lực giúp mẹ mạnh mẽ đương đầu và vượt qua được rất nhiều thử thách, nhưng liệu những gì mẹ làm được cho con đã đủ hay chưa? Điều con cần, một cơ thể khoẻ mạnh, mẹ mãi mãi không cho con được!!! Đau lòng tiếp nối những đau lòng, nước mắt vẫn âm thầm rơi làm ướt áo con... Dù tự dặn lòng phải cứng rắn để làm được nhiều thứ cho con hơn nữa, nhưng sao khó quá! Mỗi lần phạt con vì 1 tật xấu mà con chưa bỏ được lại tự trách mình đẩy con đến hoàn cảnh này nhiều hơn...
    Biết đến khi nào, chặng đường này mẹ cùng con mới có thể đi qua??? Và đến khi nào thì nỗi đau này không đè nặng lên da thịt, lên thân xác, lên tinh thần của con, lên nỗi lòng của mẹ...

    Sao có những quãng đường buộc ta phải bước qua, ta đau đớn nhận ra mình muốn gục ngã... Nhưng vẫn phải bước tiếp, vì cuộc sống bảo ta không được dừng lại... Có những khi cần lắm 1 điểm tựa, 1 bờ vai, 1 cái nắm tay để ta thấy mình không đơn độc nhưng khoảnh khắc trôi qua, khoảng không gian trống trãi và lạnh lẽo ấy chỉ thấy mình ta đứng đó, lặng lẽ khóc, cười cho những gì sắp tới...

    Nỗi nhớ quây quắt về những cái ôm, về một làn hơi ấm về một người ta muốn cùng đồng hành qua những con đường khó khăn liệu có làm ta trụ lại cho đến cuối cùng của những con đường độc hành!
    Chợt bàng hoàn nhận ra, dư vị còn lại của tình yêu sao đắng cay đến thế?

  6. Có 6 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Boulevard (14-08-2014),Cùi Bắp (31-07-2014),Nhudadauyeu (06-08-2014),Phu sinh (29-07-2014),thuphong (29-07-2014),Triplec (25-08-2014)

  7. #4
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    1:30 Aug 12, 2014

    Có những điều xảy ra trong cuộc sống, không phân định rõ ràng nào cho việc đúng hay sai. Chỉ là khi ta nhìn vào đó ta thấy được lòng người nông sâu bao nhiêu! Và với những điều tốt đẹp mà ta luôn nghi nhớ, ta tự hỏi đâu là mưu cầu, tính toán vương vãi ở đâu và có bao nhiêu điều là thật lòng?

    Chua xót nhận ra rằng, thà ta cứ vô tư, trong sáng và ngay thẳng như ngày nào, ta sẽ không biết đến nghi ngờ biết đến những so đo tính toán thiệt hơn luôn rình rập quanh ta...

    Có một bài học mà ta vẫn mãi tiếp tục học:
    Hãy biết chấp nhận thực tế, không có điều gì là ngẫu nhiên. Mỗi con người sinh ra, mỗi sự việc diễn ra đều có lý do của nó!...

    Ta ngồi đây, đợi hồi kết cho 1 chương dài trong cuộc sống của ta, hay chính ta sẽ chủ động viết tiếp lên điều đó! Quyết định, bao giờ cũng là phần khó khăn nhất!
    Last edited by hermesivy; 12-08-2014 at 10:44 AM.

  8. Có 6 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Boulevard (14-08-2014),Cùi Bắp (13-08-2014),Nhudadauyeu (13-08-2014),Phu sinh (14-08-2014),thuphong (12-08-2014),Triplec (25-08-2014)

  9. #5
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    Aug 11, 2014

    Vẫn cảm giác như lần đầu đưa con đến phòng phẫu thuật: vẫn lo lắng, bất an trong lòng. Nước mắt cho lần thứ 3 đã không rơi ra ngoài, mà chảy ngược vào trong. Nhìn con hiên ngang đi vào, cười đùa chạy giỡn trong phòng đợi... con muốn mẹ bước theo, con muốn mẹ cùng chơi đùa... cảm giác sao mà xót xa đến vậy! Nếu nơi đây là công viên, nếu nơi đây là trường học, nếu nơi đây là đường đời... ít ra mẹ có thể chỉ bảo, dạy và chia sẽ với con về những gì mẹ biết, về vốn sống ít ỏi mà mẹ có được. Nhưng khi con ở tại thời điểm này, trong hoàn cảnh này tất cả những điều mẹ có thể làm được là đứng đó bất lực nhìn con trải qua tháng ngày đau đớn dai dẳng và thật sự không biết đâu là điểm dừng... lúc nào sẽ là đoạn cuối của cuộc hành trình mình con gánh chịu, mình con đơn độc vượt qua!
    Khi tiếng khóc nhỏ dần, khi giọt nước mắt đọng lại trên mi mắt con không được mẹ lau khô, khi đôi chân con thôi cử động và con lịm dần vì thuốc mê... Mình con nằm lại đó trơ trọi chống đỡ cho mọi thứ diễn ra cào cấu, giằng xéo cơ thể bé nhỏ của con trai mẹ!

    BẤT LỰC!!!

    Là sao để mẹ chia sẻ được nỗi đau này với con? Làm cách nào để con hiểu và cố gắng chống chọi qua những ngày dài như hôm nay? Liệu nụ cười mẹ mang đến đã đủ làm tan đi cái đau đớn và mệt mõi nơi con?

    Mẹ mắc kẹt ở đó. Nơi giữa 2 thế giới không thể nào hoà chung làm một, một thế giới bên ngoài: ồn ào vội vã. Và bên trong ô cửa sổ: nơi có tiếng cười, tiếng khóc, nơi giọng hát con ngân nga theo nhịp bài hát... Cũng chính nơi ấy mẹ đứng đó, nhìn con héo hon theo từng ngày cùng với niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng quãng đường mà mẹ và con cùng nhau sánh bước có thể dài thêm được một đoạn.

    Làm cách nào kéo con ra khỏi nơi đây, làm cách nào để dừng lại...

  10. Có 6 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Boulevard (14-08-2014),Cùi Bắp (21-08-2014),Nhudadauyeu (15-08-2014),Phu sinh (16-08-2014),thuphong (15-08-2014),Triplec (25-08-2014)

  11. #6
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    Viết hay quá. Ngôn từ phông phú, sự suy tư trải dài.... Chào mừng Hermesivy lập nhà ở Niềm riêng nhé <3
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  12. Có 2 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Cùi Bắp (21-08-2014),Phu sinh (16-08-2014)

  13. #7
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    Aug 19, 2014

    Cám ơn anh vì dù biết rằng em trẻ con thế nào, ương bướng ra sao, cứng đầu đến mấy vẫn yêu thương em! Ở cạnh em trong hoàn cảnh hiện tại, cho thời điểm mà em đang đứng lại không hề là một điều dễ dàng... Nhưng anh vẫn đã luôn ở đó, cho em một điểm tựa, một vòng tay một khoảng không để em tìm về khi em chao đảo trước con người, trước hoàn cảnh. Xoa dịu đôi vai trẻ con run lên vì lo sợ vẩn vơ, níu giữ em lại với cuộc sống bằng những cái ôm, xiếc chặt tay em để em biết là mình vẫn đang tồn tại và trao cho em những nụ hôn để em thấy mình vẫn được yêu thương!

    Sinh nhật đầu tiên trôi qua bên cạnh anh sẽ là bình thường với tất cả mọi người, nhưng với em thật sự rất đổi ngọt ngào! Bộ phim đầu tiên của hai đứa mình không mang nhiều tiếng cười như cuộc sống hiện tại của cả anh và em nhưng dư vị mà nó để lại là sâu đậm! "Hãy để thời gian làm thước đo cho mọi thứ anh nhé!" Để mỗi ngày em lại nhận ra tình cảm anh dành cho em dịu dàng thế nào, sâu lắng ra sao? Và cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh lớn lên từng ngày!
    Cám ơn cuộc sống đã nối em và anh lại bằng một chữ DUYÊN! Để mỗi sớm mai khi thức dậy, em lại thấy có thêm ngày mới để yêu thương.

  14. Có 4 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Cùi Bắp (10-09-2014),Nhudadauyeu (27-08-2014),Phu sinh (26-08-2014),thuphong (05-09-2014)

  15. #8
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    Aug 28, 2014

    Trong biết bao nhiêu thứ hỗn loạn vẫn đang trôi qua hằng ngày ở quanh em, ánh mắt anh là điều mà em lưu lại được cho riêng mình! Ánh mắt đó giúp em bình tâm trở lại, hít hà theo nhịp của cuộc sống và sống biết khi nào phải đương đầu, lúc nào cần chấp nhận hoàn cảnh... Dù biết khoảng cách từ đôi mắt đến trái tim là rất gần, nhưng cái cô bé ngốc nghếch trong em cũng đã không ít lần vẫn buộc anh phải dùng đến lời nói, hành động và cả cử chỉ nữa để truyền đạt những điều mà anh muốn em hiểu... Có khó lắm không anh khi yêu một người phụ nữ chưa trưởng thành như em?

    Khoảng thời gian yêu anh, có anh bên cạnh, trong từng ngày trôi qua em lại thấy mình học thêm được những điều mới, hướng tầm mắt ra xa hơn ở một chân trời khác: Nơi cất giữ những mơ ước, những khao khát và cả con người mà em dấu đi bấy lâu nay! Quảng đường mà anh và em đang sánh bước, em vẫn hiểu đó chỉ là một đoạn nhỏ trên con đường dài mà anh và em sẽ đi qua. Nhưng cám ơn anh vì đã sánh bước bên em, dìu em qua những khoảng lặng tối tăm này. Sưởi ấm tim em trong chuỗi ngày lạnh lẽo mà em đang trải qua, giúp em bỏ ngoài tai những điều vụn vặt vẫn hay làm em khóc...

    Sinh nhật lần đầu tiên của anh từ ngày quen em! Không có hoa, không bánh, không nến, không trao cho anh được một vòng tay, một cái hôn... và ngay đến lời chúc mừng mà em dành cho anh cũng không trọn vẹn. Em chỉ có 3 lời hứa của ông thần đèn mà không biết khi nào anh sẽ sử dụng!
    Còn với em, ba điều ước mà em mong anh có được là một cuộc sống không có tồn tại những tổn thương chỉ có sự vui vẻ, với tiếng cười, tiếng nói của những người anh thương yêu. Hai là thêm một tuổi con người lại già đi một chút (nếu thẳng thắng mà nói là sẽ già đi rất nhiều), nên em mong anh có được một sức khỏe thật tốt cho những tháng ngày sắp tới! Cuối cùng như chiếc thùng rượu cũ, năm tháng chỉ bao phủ được lớp vỏ bên ngoài, phần tốt đẹp nhất, có giá trị và đáng trân trọng nhất vẫn được lưu giữ, bảo quản cẩn thận bên trong nguyên vẹn và đượm hương thơm. Em mong anh cũng như chiếc thùng rượu ấy! Dù có vất vả với cuộc sống, với con người anh vẫn giữ lại được trọn vẹn ước mơ, những mong muốn và đạt được nó theo cách vẹn toàn nhất!

    Sinh nhật vui vẻ nhé anh!
    Last edited by hermesivy; 29-08-2014 at 02:36 AM.

  16. Có 3 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Cùi Bắp (10-09-2014),Phu sinh (29-08-2014),thuphong (05-09-2014)

  17. #9
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    10:00 PM Sep 7, 2014

    Cái dáng người phụ nữ ấy xiêu vẹo chạy theo chiếc băng ca đi về phía thang máy khi vai vẫn oằng đi vì sức nặng của chiếc túi phải mang theo. Mỗi bước chân, tiếng ly tách, tiếng bình sữa va vào nhau đều đặn như nhịp đếm... không biết chị ấy còn có đủ nước mắt, đủ sức khóc thương nữa hay không?

    Con trai mẹ vào viện tròn 3 tháng, cũng bằng đúng chừng ấy thời gian mẹ gặp, mẹ lướt qua thời gian khó khăn nhất của gia đình ấy. Thằng bé ấy khi phát bệnh chắc nhỏ hơn tuổi con trai mẹ bây giờ. Ung thư máu dòng tủy ở tuổi đó đã là điều hiếm gặp và rất khó trong điều trị - đã vậy lại còn mang theo dòng M7, dòng khó khăn và điều trị nặng nề nhất. Dù vậy, ba, mẹ của con vẫn theo con, theo được bác sĩ đến ngày cuối cùng khi con hoàn tất bốn đợt trị liệu và bước ra khỏi quá trình điều trị. Dòng tủy - không có thời gian duy trì - điều ba, mẹ của con có thể làm sau điều trị là tái khám định kỳ đi để theo dõi tình hình sức khỏe của con... Đến thời điểm này khi con tròn 3 tuổi, bệnh con tái phát đã được 5 tháng và cũng không có thuốc hay phương thức nào có thể giúp con điều trị bệnh tiếp tục. Điều bác sĩ và gia đình có thể làm giúp con là cung cấp những thứ mà cơ thể con mất đi, không sản sinh ra được và tìm mọi cách giãm sự đau đớn lại cho con... Từ lần đầu tiên mẹ gặp con đến thời điểm này con như hai người khác nhau đứng trước mặt mẹ! Cái lần đầu tiên ấy, con ngồi trên băng ghế xanh trước phòng bác sĩ, con cười nói và ăn tối cùng bà và ba, mẹ của con. Nhìn con rất hiền! Con đi lại dọc hành lang, mọi người gặp con đều hỏi thăm tình hình sức khỏe của con, câu trả lời luôn là nụ cười buồn buồn trên khuôn mặt con, tiếng thở dài của bà, là những lời nói tiếp chuyện của ba, mẹ của con với mọi người...

    Cái cuộc sống diễn ra ở bệnh viện này đến giờ mẹ vẫn không thể đo lường hay ước lượng được. Số lần mẹ tất tả chạy lướt qua con ngày một dày thêm. Và đến tối nay, khi mọi người đứng trước cửa phòng bệnh chờ đợi và lặng nhìn con thêm một lần nữa, mẹ cũng đứng bất động ngay đó nhìn chiếc băng ca lướt qua mẹ. Mẹ thấy con và thấy thế giới quanh mẹ sụp đỗ cùng con... Con ốm yếu, mỏng manh và trắng ngần như tờ giấy. Mắt con mở to tròn xoe nhìn vào vô định như đang hoảng sợ kiếm tìm và rồi thật sự mệt mõi vì không tìm thấy điều con cần. Tiếng thở của con ngắt quãng từng chút một... mệt mõi chờ đợi sự giúp đỡ. Con ơi! Con vẫn chưa kịp học, chưa kịp hiểu và chưa kịp sống cho cuộc đời của mình mà! Sao con lại để trang giấy ấy chỉ biết về nỗi đau, về sự chịu đựng cho những tháng ngày ngắn ngũi mà con đã trải qua? Sao không phải là những màu sắc khác... vì dù có lấm lem, có xấu xí hay hồng tươi, thì mọi thứ vẫn được lấp đầy!...
    Con là đứa nhỏ nhất, và trụ lại lâu nhất trong tất cả các đứa trẻ tái phát cùng đợt với con! Nhưng liệu đó có phải là niềm hạnh phúc, là niềm vui và có đáng hay không cho những điều con đã và đang gánh chịu? Mẹ của con, người phụ nữ ấy, chị sẽ ra sao khi có thể là hôm nay hay ngày mai, bàn tay nhỏ xíu ấy không thể nắm được tay chị...? Khi cả cái chuỗi thời gian đằng đẳng trôi qua, cái hình ảnh cuối cùng chị giữ lại là nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà!

    Và mẹ! Mẹ lại tự hỏi mình đang làm gì với con trai bé nhỏ của mẹ?

    Đến hôm nay, con gần được 28 tháng! Vậy mà chỉ mỗi yêu cầu nhỏ nhoi: "Mẹ ơi, con muốn đi" mẹ không làm được cho con! Vì chiếc máy điếm dịch truyền cần điện, vì sàn nhà là nơi nhiều vi trùng, vì con đang vào thuốc, vì sợ con nhiễm khuẩn... Có cả chục cái lý do để đưa ra để biến cho cái điều mong muốn được đi dạo một vòng dọc hành lang đó không thể thực hiện! Tất cả những điều mà mọi người đang và cố làm rồi cũng chỉ là để con trai mẹ chịu đựng tất cả nỗi đau ấy một mình! Liệu những điều mẹ nghe thấy, mẹ tìm hiểu có thật sự là đúng hay không? Lời bác sĩ, các kết quả nghiên cứu đưa cho quá trình điều trị mà mẹ đang để con một mình chống đỡ này có hiệu quả hay không, không một ai biết được, không một ai có thể khẳng định hay trả lời! Chỉ có điều rõ ràng nhất, con trai mẹ con đang đau đớn chịu đựng cho tháng ngày này. Thời gian là bao lâu? Đau đớn là bao nhiêu? Chịu đựng đến khi nào, đến mức nào? Ai sẽ thay mẹ trả lời câu hỏi đó cho con???

    Trong cái đêm dài mà mẹ đang ngồi than khóc này, tiếng con cười trong cơn ngủ mê càng làm nước mắt mẹ rơi mãi không ngừng được nữa! Lần đầu tiên kể từ ngày mẹ được sinh ra, mẹ ân hận về điều mình đã làm. Mẹ ân hận khi mang con đến thế giới này, để con gánh chịu nỗi đau này... mẹ thật sự rất ân hận. Xin lỗi con trai, mẹ thật sự xin lỗi con...!
    Last edited by hermesivy; 10-09-2014 at 01:08 AM.

  18. Có 3 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Cùi Bắp (10-09-2014),Phu sinh (08-09-2014),thuphong (08-09-2014)

  19. #10
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Jul 2014
    Bài viết
    18
    Thanks
    5
    Thanked 59 Times in 18 Posts

    Default Re: Hermes's blog

    Jan 29, 2015

    Có những tuần rất dài như tuần vừa qua và cũng đã có rất nhiều ngày nặng nề như ngày hôm nay!
    Mỗi lần con nhập viện, quỹ thời gian của mẹ sẽ lại lần nữa biến đổi không ngừng nghĩ. Lần nhập viện này, do tác dụng phụ của thuốc gây lở cho con, bác sĩ đã chỉ định dùng kháng sinh dạng truyền để đánh bao vây giúp con nhanh chóng ổn định chuẩn bị tiếp tục điều trị. 8 liều kháng sinh được chia đều cho 4 cử trong ngày, mỗi cử cách nhau 6 giờ. Thời gian này với mẹ, giấc ngủ ngon là một điều gì đó thật xa xỉ. Mẹ cũng không nhớ nổi mình được ngủ bao nhiêu giờ trong một đêm, hay số lần mẹ thức dậy ẳm con trên tay vì con đau nhức, vì con khóc hay thời gian mẹ nằm đó, lặng lẽ nhìn thuốc từng giọt, từng giọt chảy qua bầu truyền vào cơ thể con, hay cái giấc ngủ chập chờn đến với mẹ khi canh thuốc cho con... Có lẽ mẹ thật sự đã già lắm rồi, vì mẹ không đếm nổi đã trãi qua bao nhiêu tuần như thế trôi qua kể từ ngày con phát bệnh đến giờ. Mà cũng có lẽ vì quá già mà mẹ lại hay nhớ đến những chuyện vặt vãnh không đâu con trai ạ! Vì mẹ vẫn nhớ như in sự mệt mõi khi ngồi đợi trước cửa phòng bệnh: Là khi đôi mắt chỉ muốn được khép lại, đôi tay theo thói quen lại gọi cho ba con để mong được chia sẽ, giúp đỡ nhưng đôi tai lại nhận được những lời trách móc, khó chịu và là khi sóng mũi thấy cay cay vì hờn, vì tủi... vì cảm thấy bất công và thương thay cho bản thân mình.
    Những tháng ngày đã qua, mẹ sống trong quay cuồng của cuộc sống, của những dòng suy nghĩ. Là những lúc mẹ trốn chạy thực tế, làm việc một cách điên cuồng chỉ mong có thể đừng suy nghĩ. Là khoảng thời gian bình yên trôi qua cùng với con trong đầy ắp những nụ hôn, những cái ôm và những giọt nước mắt! Giờ đây, dường như thêm lần nữa mẹ đang đứng bên bờ vực của sự chịu đựng. Nỗi đau mà mỗi ngày con gánh chịu cứ rây rứt, chà xát vào lòng mẹ. Mẹ thấy mình nhỏ bé bất lực trở lại, và cảm giác đau đớn hơn cả lần đầu tiên khi bác sĩ trao đổi với mẹ về tình trạng bệnh của con. Nỗi đau chưa bao giờ vơi đó lại được bồi thêm mỗi ngày bởi chuỗi thời gian ba và mẹ ở cạnh nhau. Nó được đánh dấu bằng những cái liếc mắt, những câu nói cố ý và có chủ đích đay nghiến tinh thần của mẹ... Đến bây giờ, sau gần ấy thời gian, chưa một lần mẹ nhận được sự an ủi, động viên từ người đàn ông của cuộc đời mẹ. Và mãi cho đến tối nay, một người khác làm cho mẹ hiểu rằng: Cho tất cả những đau đớn của con, cho căn bệnh mà con mắc phải, mẹ chính là nguyên nhân...

    Dù cho vô tình hay cố ý, lời nói phát ra không suy nghĩ để làm đau đớn, tổn thương người khác sẽ không dễ gì tan biến mất. Cái kết của câu chuyện kéo dài 15 năm bắt đầu được hình thành! Bao nhiêu nước mắt sẽ tiếp tục rơi? Ai sẽ lại là người bị tổn thương nhiều hơn nữa?

    Mẹ mệt mõi chờ đợi và đón nhận tương lai!
    Last edited by hermesivy; 02-02-2015 at 10:57 PM.

  20. Có 3 thành viên cám ơn bài của hermesivy:

    Cùi Bắp (30-01-2015),Lão K (07-02-2015),Phu sinh (03-02-2015)

Trang 1 / 3 123 LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Blog của bé XX
    By bexauxi in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 11
    Bài cuối: 19-07-2010, 11:10 AM
  2. NCC's Blog
    By nhacungcap in forum Gemini (Song Tử) & Cancer (Bắc Giải)
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 16-07-2010, 12:30 PM
  3. NK' blog
    By hương rừng in forum Virgo (Xử Nữ) & Capricorn (Nam Dương)
    Trả lời: 86
    Bài cuối: 27-04-2010, 01:05 PM
  4. Tịnh's blog
    By Tịnh in forum Gemini (Song Tử) & Cancer (Bắc Giải)
    Trả lời: 197
    Bài cuối: 23-04-2010, 08:08 AM
  5. Giông tố - KAT' Blog
    By Ý Nhi in forum Leo (Hải Sư) & Sagittarius (Nhân Mã)
    Trả lời: 9
    Bài cuối: 25-12-2009, 02:35 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •