Những câu chuyện không đầu, không cuối!
“Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh có một kiểu bất hạnh riêng.” - Đồi gió hú
Hai đứa bạn từ hồi nối khố, chơi với nhau không phải bởi chỉ san sẽ niềm vui mà còn vì luôn giúp nhau giữ lại những khoảng lặng trong cuộc sống.
Mười bốn năm trôi qua! Hai đứa giữ lại cho mình 2 người đàn ông, hai mối tình học trò... Những tưởng thời gian là phương thuốc chữa tốt nhất cho mọi mối quan hệ, cho sự hàn gắng và thấu hiểu và lưu giữ những yêu thương. Vậy mà...
Chớp mắt đi qua, lần gặp đầu tiên sau 10 năm. Câu chuyện về của 2 đứa con gái giờ đã có gia đình xoay quanh những thất vọng, những thăng trầm trong đời sống vợ chồng, về một mối tình vụng trộm bị phát giác... Nỗi đau không chỉ dừng lại khi cái tình cảm nhất thời đi qua, mà nằm ở những rạn nứt trong suy nghĩ, trong cách sống của 2 con người và đọng lại ở đôi mắt trong veo của đứa trẻ... Quyết tâm giữ lại 1 gia đình trọn vẹn cho con và yên lòng trước nghĩa cữ tha thứ của người đàn ông ấy, nó trở về theo đúng nghĩa từ quây đầu...
Bốn năm sau đó, nó nhận được 1 cuộc gọi từ tôi! Một câu hỏi được lặp lại từ một hướng khác: "Tao đã để người thứ 3 bước vào cuộc sống gia đình tao! Điều tao có thể làm được bây giờ là gì?" Cái ray rức của 1 người từng phạm lỗi, nỗi sợ cho 1 câu chuyện lại bị phát giác, nó khuyên tôi từ bõ... Vì dù thế nào, tình cảm ta đặt vào đó là thứ tình cảm không lối thoát và cũng vì với đàn ông chuyện ngoại tình chỉ như lon nước mát, chỉ đủ xoa dịu cảm xúc nhất thời. Phần được giữ lại lại không dành cho ta...
Ba tháng sau, hai đứa tôi gặp nhau ở 1 quán nhỏ. Câu chuyện vẫn xoay quanh chủ đề gia đình của 2 đứa... Nhưng cái không ngờ đến là bất hạnh đang đè nặng lên 2 đứa tôi.
Bạn tôi! Từ đứa con gái xinh xắn, giỏi giang trong học vấn và thành đạt trong sự nghiệp, trở thành người phụ nữ thất bại trong hôn nhân: bị chồng coi khinh, sĩ vả và đánh đập... Nỗi đau ấy nằm lại trong ngấn mắt, trong cái suy nghĩ cam chịu vì con và trong cả nỗi sợ khi phải đưa ra cái quyết định sau cùng! Hoảng sợ khi không tìm được cách giải quyết êm thắm và việc mất đi đứa con do sự đỗ vỡ bắt nguồn từ mẹ...
Tôi! 8 tháng sau khi sinh con là trầm cảm,... là những dằn vặt về một người phụ nữ không đủ bản lĩnh trước cuộc sống, không đủ khéo léo để vun vén gìn giữ gia đình. 2 năm sau khi sinh con, tôi có bắt đầu có sự chuẩn bị cho việc ly hôn... Và ý định đó bị đẩy lùi lại vì căn bệnh mà con gặp phải... Căn bệnh đó mở ra một dấu chấm hỏi cho dự định của tôi, cho chút tình cảm tôi gửi lại nơi chồng, cho khoảng cách ngày càng xa bởi bản chất con người, hướng suy nghĩ và cách hành xử khác nhau được hiện rõ. Và do bên cạnh tôi có anh! Người giúp tôi đứng lên, đối mặt với con người với thử thách, cùng việc phải chấp nhận sự đau đớn mà con tôi phải gánh chịu...
Câu chuyện của chúng tôi, không có bắt đầu và kết thúc lại nằm lơ lửng ở đâu đó...
P/S: Khi cuộc sống và cả người nữa cướp đi của chúng tôi nụ cười, niềm hy vọng và cả những năm tháng đã qua đi. Chúng tôi mang trả người sự cứng rắn của hành động cùng lời cám ơn cho những bài học mà người và cuộc sống dạy chúng tôi...