Bài 1 đến 10/27

Chủ đề: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

Threaded View

  1. #10
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Triplec's Avatar
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    566
    Thanks
    1.803
    Thanked 1.799 Times in 418 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    [COLOR="SeaGreen"]
    Trích dẫn Trích dẫn của Lão K Xem bài viết
    Có thể LK may mắn, chưa hoặc không gặp những trường hợp thật xấu. Dù có chuyện gì, LK vẫn tin tưởng những điều tốt đẹp trong cuộc sống và không vì vài truòng hợp ngoại lệ, mình trở thành vô cảm, nhìn đời qua lớp kính màu đen.


    Có lẽ Triplec cũng là người may mắn như LK, chưa từng "thấy quan tài" nên Triplec chưa bao giờ phải "đổ lệ" hay hối hận vì những điều có thể coi là tốt nhỏ nhoi mà mình đã làm cho người khác. Sự thực thì Triplec cũng không hay phải so sánh nhưng giờ ngồi nghĩ lại Triplec vẫn thấy dường như mình nhận được nhiều hơn là cho và chính bởi những điều tốt đẹp đã nhận được từ người khác khiến Triplec không mất lòng tin vào con người và vào cuộc sống hôm nay.

    Hồi Triplec mới sang US học, có lần ngồi trong xe với một người bạn, ít tuổi hơn nhưng sang đó đã cả chục năm, học từ phổ thông sang PhD, nên cậu ấy được coi là có kinh nghiệm sống trên đất Mỹ đầy mình và bạn bè nếu có việc gì về cuộc sống trên đất Mỹ thường tìm lời khuyên ở cậu ấy. Trên đường đi Triplec thấy có người vẫy xin đi nhờ xe. Trời cũng mới cuối chiều, chưa tắt nắng, con đường cũng ngay cạnh khuôn viên trường nhưng ngày cuối tuần nên khá vắng vẻ. Khi Triplec kêu có người xin đi nhờ xe kìa thì cậu bạn nói, chị ơi, ở trên đất Mỹ này đừng bao giờ nghĩ tới chuyện dừng xe cho đi nhờ, có ngày mang họa vào thân! Triplec khi đó mới sang nên cũng thấy bất an và lo lắng. Nhưng rồi cuộc sống xung quanh diễn ra và Triplec thấy con người ta sống với nhau tốt lắm, từ bạn bè, thầy cô trong trường, người nhân viên thư viện hay một người cảnh sát trường đại học, những người theo đạo trong các nhà thờ quanh trường... Tất cả khiến Triplec an tâm lên nhiều và những năm cuối khóa học có thể thường xuyên hàng đêm đi bộ từ phòng làm việc của mình trên trường về nơi ở, khoảng gần 1 km bên ngoài khuôn viên của trường, mà không thấy sợ gì cho dù rất nhiều người bạn của Triplec vẫn cho rằng Triplec liều.

    Rồi có một tối khuya Triplec đi từ trường về nhà. Đi được quá nửa đường, gần tới nhà rồi Triplec thấy như có ngưòi gọi đằng sau. Quay nhìn lại Triplec thấy một người thanh niên da đen đang bước về phía mình và như đang gọi mình. Trời thì tối khuya, xung quanh không một bóng người. Theo một phản xạ tự nhiên, Triplec thấy run hết cả người và mặc dù cố bước thật nhanh nhưng hai chân cứ ríu lại và chẳng mấy chốc thì anh chàng da đen cũng đuổi kịp Triplec. Anh ta gọi: này cô, có phải cái này của cô không. Trilec quay lại, trong tay anh ta là cái điện thoại Nokia của Triplec. Triplec không nhớ đó là chiếc Nokia đời gì nhưng nó nhỏ, nắp gập, khá dầy và hơi thuôn thuôn nên rất trơn (À, đó là kiểu điện thoại mà nhân vật cô bác sĩ do Sandra Bullock đóng trong phim The Lake House đã dùng và khi xem phim thấy thế Triplec đã rất khoái, buồn cười!!!). Có lẽ vì vậy nên chiếc điện thoại đã rơi ra từ cái chỗ buột chỉ ở cái ngăn kẹ của cái túi vải Triplec mang bên mình. Câu chuyện với anh chàng da đen này khiến Triplec càng vững tin hơn mỗi khi "mình em lầm lụi trên đường về" (Nguyễn Bính) và sau đó Triplec có viết lại trong một bài luận về sự định kiến trong một khóa học về tâm lý giao tiếp.

    Tiếp đó, hè năm 2007 Triplec lấy một khóa học ngắn hạn bên Đức, tranh thủ sang Ba Lan thăm anh trai, chị dâu và cháu luôn. Một trong các thủ tục phải làm khi đó là xin visa đi Đức. Visa này cũng có giá trị đi tất các nước Châu Âu tham gia Thỏa thuận Schengen, trong đó có Ba Lan, nên Triplec không phải xin Visa đi Ba Lan nữa. Tuy nhiện, do chuyến bay từ Ba Lan về Mỹ của Triplec phải transit ở Luân-đôn và phải chuyển từ sân bay Gatwick sang sân bay Heathrow nên Triplec lại còn phải xin visa nhập cảnh nước Anh nữa. Cái chính sách quái quỷ của nước Anh làm Triplec khốn khổ (và tốn tiền) vì thực tế Triplec đâu có được thăm thú gì nước Anh, chỉ là ngồi trên xe buýt hàng không để họ đưa mình chuyển từ sân bay Gatwick sang sân bay Heathrow, chắc 30 phút!

    Quay lại với chuyện xin visa năm ấy, Triplec phải bay tới Houston để xin visa. Thực ra từ thành phố của Triplec tới Houston chỉ 4 giờ chạy xe nhưng khi đó Triplec chẳng chạy xe đường trường trên xa lộ một mình bao giờ nên không tự tin, quyết định đi máy bay cho lành. Hồ sơ thì đã gửi qua đường bưu điện từ trước đó tới lãnh sự quán Đức ở Houston. Triplec chưa tới Houston bao giờ và ở nhờ nhà một người bạn của bạn ở Houston. Việc lấy visa đi Đức khá dễ dàng. Lãnh sự quán Đức ở ngay trong thành phố Houston và chỉ việc đi xe buýt tới đó (đi xe buýt hay Subway/Metro thì Triplec thạo lắm!). Nhưng visa đi Anh thì không đươc dễ dàng như vậy. Lãnh sự quán Anh không nằm trong nội thành Houston mà đóng ở Sugar Land, một thành phố nhỏ bên cạnh Houston và Triplec phải thuê ô tô chạy tới đó. Điều này thì Triplec đã biết trước và đã thuê xe qua mạng trước đó. Tuy nhiên ngày đầu khi Triplec tới thì tòa nhà lãnh sự đóng cửa. Ngày hôm sau đến, đợi mãi mới có người mở cửa, vào hỏi thì hóa ra bộ phận lãnh sự quán đó không có thẩm quyền cấp visa đi UK mà phải tới lãnh sự quán ở San Francisco cơ. Thất vọng vô cùng và lòng đầy lo lắng vì ngày bay đi Đức đã tới nơi rồi Triplec lái xe từ Sugar Land về Houston. Có thể vì tâm trạng không tốt nên trên đường thoát từ đường cao tốc liên bang vào đường nội thị, với một tốc độ xe vẫn còn khá cao và đường thì uốn cong như hầu hêt các đường thoát khác, Triplec đã lao bánh trước sượt vào gờ chắn bên vệ phải đường. Xe đảo một hồi thì Triplec cũng dừng được xe. Nhìn bánh xe xẹp lép Triplec biết mình chẳng thể làm gì. Đến phân biệt cái cờ-lê với cái mỏ-lết Triplec còn không biết nói gì tới chuyện thay lốp xe ô tô. Mà thực ra lúc đấy Triplec cũng không hề biết cái xe đó có cả lốp phụ kèm theo vì nó ko treo ở bên ngoài như Triplec vẫn thường thấy.

    Lo lắng gọi cho một người bạn để kể chuyện và cũng để mong được trấn an về tâm lý thì bạn đang họp, chỉ kịp nói là anh sẽ gọi lại chứ cũng chưa kịp nghe và biết chuyện gì đang xẩy ra với Triplec (sau cuộc họp anh gọi lại cho Triplec nhiều lần nhưng vì giận và bướng nên Triplec không chịu nghe!). Đứng ra đường vẫy xe nhờ người giúp thì hết xe này tới xe khác cứ chạy qua. Trời thì cứ tối dần và nước mắt Triplec đã bắt đầu rơi. Cuối cùng thì có một cái xe tải nhỏ dừng lại. Một người đàn ông trung niên da đen bước ra. Vui vẻ và thân thiện, người đàn ông đấy hỏi han sự tình, kiểm tra xe và nhanh chóng ra phía sau xe, mở cửa sau (loại xe hatchback), lật tấm lót sàn xe lên và lấy ra một túi dụng cụ cơ khí cùng một cái lốp ô tô, nhỏ hơn chiếc đang lắp ở xe một chút và bắt tay vào thay lốp xe cho Triplec. Trước khi thay lốp xe thì anh ta cũng trấn an Triplec là anh ta trước là thợ cơ khí ô tô nên việc này rất đơn giản, không có gì phải lo lắng. Vì mệt và buồn nên Triplec cũng chẳng nói chuyện gì nhiều với người đàn ông ấy, cứ ngồi bệt bên vệ đường chờ anh ta sửa xe cho mình. Chừng sau 15 - 20 phút lốp xe đã thay xong và trời thì cũng đã tối. Triplec định trả tiền bồi dưỡng nhưng anh ta nhất định không nhận, chỉ hỏi địa chỉ nơi Triplec đang ở nhờ và nói sẽ đi kèm Triplec về nơi ở vì Triplec đã rẽ ngược đường. Anh ta cũng cẩn thận dặn Triplec là cái lốp xe này là lốp dự trữ, nhỏ hơn lốp chuẩn của xe nên sáng hôm sau cần đi ra hiệu để thay lốp trước khi đi trả xe để đảm bảo an toàn. Nói chung người đàn ông da đen đó là một người rất tốt, tốt và chu đáo vô cùng. Kèm Triplec đi về tới cổng khu nhà Triplec ở nhờ mới vượt xe lên vẫy tay chào tạm biệt. Mặc dù trong lòng còn nhiều lo lắng vì chuyện giấy tờ và giận hờn người bạn nhưng lòng tốt của người đàn ông da đen đã khiến Triplec thấy ấm lòng và được an ủi rất nhiều. Quả thực là nếu buổi chiều tối hôm đó Triplec không gặp người đàn ông tốt bụng ấy thì không biết điều gì sẽ xẩy ra với Triplec.

    Đấy là chuyện bên Mỹ. Ở Việt Nam Triplec cũng gặp người tốt nhiều lắm. Triplec cũng đã từng được trả lại tiền bỏ quên ở KS như bạn của LK. Mới đầu năm ngoái thôi Triplec có dịp đi công tác tại Sóc Trăng, nghỉ tại khách sạn Quê Hương 1 tuần. Buối tối cuối đợt công tác cô bé trong ban tổ chức đến thanh toán tiền công tác cho Triplec, tất cả để trong một chiếc phong bì. Triplec nhận xong cảm ơn cô bé và để luôn phong bì ở đầu giường vì đang ngồi lướt web trên giường, ngại đứng lên lấy ví ra để cất tiền. Sáng hôm sau dậy sắp đồ để chuẩn bị trả phòng Triplec vẫn nhớ là phải cất tiền trong phong bì vào ví và nhớ là đã cầm cái phong bì đó lên để lấy tiền ra cất đi. Trước khi kéo va ly ra khỏi phòng khách sạn Triplec còn nhìn khắp phòng một lượt và thấy cái phong bì trên gối nhưng tin chắc rằng đó chỉ là cái phong bì rỗng.

    Trên suốt chặng đường từ Sóc Trăng đi về Cần Thơ và trong chuyến bay Cần Thơ - Hà Nội Triplec cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ mải tán chuyện và vô tư... ngủ. Cho tới khi tới sân bay Nội Bài, lấy hành lý xong xuôi, đang đẩy ra ngoài đón taxi thì thấy cô bé lo việc hậu cần của đoàn có cuộc gọi tới. Nghe điện thoại xong cô bé quay ra hỏi mình có để quên tiền trong khách sạn ở Sóc Trăng không, khách sạn Quê Hương gọi ra nói trong phòng mình có một phong bì tiền. Triplec nói chắc là không nhưng vẫn mở túi và ví ra kiểm tra thì đúng là chẳng có khoản tiền công tác phí ở trong đó. Có lẽ là trong lúc sắp đồ Triplec đã định cất tiền vào vì nhưng vì lấy cái nọ vào, bỏ cái kia ra rồi lại quên nhưng trong bụng thì lại nghĩ đã cất tiền rồi!

    Vì cô bé trong đoàn là người làm thanh toán cho Triplec nên cô ấy nhớ chính xác số tiền có trong phong bì và khớp với khách sạn. Sau đó thì khách sạn Quê Hương nói Triplec cho số tài khoản để sang tuần ra ngân hàng gửi tiền cho Triplec (hôm đó là ngày cuối tuần, ngân hàng không làm việc). Thực sự là Triplec ấn tượng và cảm kích vô cùng vì sự trung thực và lòng tốt của các nhân viên khách sạn QH, đặc biệt là của cô bé nhân viên dọn phòng. Số tiền trong phong bì với nhiều người không lớn nhưng có lẽ nó bằng vài tháng lương của cô bé dọn phòng và phong bì của Triplec thì không dán kín!

    Tất cả những người tốt xung quanh, những điều tốt Triplec đã gặp hoặc chỉ là đọc trên báo hoặc nghe nói đến như chương trình từ thiện Áo ấm cho em do ca sĩ Hoàng Thùy Linh khởi xướng hay chương trình Bữa cơm có thịt của nhà báo Trần Đăng Tuấn cùng rất nhiều những câu chuyện về người tốt việc tốt khác khiến Triplec tin rằng còn nhiều người không vô cảm với những con người và cuộc sống xung quanh. Cho dù hàng ngày Triplec vẫn thấy trên báo, vẫn nghe kể về cái giá của việc làm nguời tốt nhưng cũng như LK Triplec nghĩ đó chỉ là những cá biệt trong xã hội. Sẽ không bao giờ hết người vô cảm cũng như sẽ không bao giờ hết lý do để khiến người ta trở lên vô cảm. Mỗi người đều có lý do cho các hành động của mình và Triplec không phê phán hay chỉ trích ai cả. Triplec cũng không phải là người chỉ biết nhìn cuộc sống qua một lăng kính mầu hồng. Cuộc sống là có được, có mất, có nụ cười và có nước mắt, có chân thành và có cả dối trá. Con người chúng ta sống cũng có cả lý trí và tình cảm nhưng đôi khi cần để lý trí sang một bên để cuộc sống của mình được nhẹ nhàng hơn. Triplec tin rằng với nhiều người khi làm điều tốt đều có lẽ không suy tính mình sẽ được gì, mất gì, chỉ là hành động như một lẽ tự nhiên. Triplec vẫn nhớ một câu chuyện được đọc khi còn bé, trong đó khi cậu con trai xin phép mẹ làm một điều gì đó cho bạn mà Triplec không nhớ rõ, người mẹ đã nói một câu mà Triplec nhớ mãi: Làm người tốt thì không cần phải xin phép!

    Gia đình chúng ta chắc sẽ không bao giờ phản đối khi ta làm người tốt.

    Triplec 7.4.2013

    Last edited by Triplec; 07-04-2013 at 04:31 PM.

  2. Có 10 thành viên cám ơn bài của Triplec:

    1100i (08-04-2013),Độc hành (10-04-2013),Boulevard (10-04-2013),Emanuel (08-04-2013),kehotro (08-04-2013),Lão K (08-04-2013),OA _ NỮ (09-04-2013),Phu sinh (09-04-2013),Thảo_ANA (08-04-2013),thuphong (07-04-2013)

Chủ đề tương tự

  1. Ngọc trong đá (Nhạc phim Ngọc trong đá)
    By Phương Lê in forum Nhạc Việt Online
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 06-05-2011, 06:55 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •