Bài 1 đến 10/27

Chủ đề: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

Hybrid View

  1. #1
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Trích dẫn Trích dẫn của Lão K Xem bài viết
    [COLOR="Green"]LK rất vui khi gặp lại ĐH. Từ lâu, LK vẫn thích đọc những bài viết thật thâm thuý và kiến thức sâu rộng của anh. ...
    Xin chào Lão K,

    ĐH rất cảm ơn Lão K vì lời khen tặng, nhưng thật tình ĐH cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình không được như lời khen. ĐH chỉ thấy ở mình duy nhất có một điều may ra có thể gọi là khá, đó là khi đưa lên DĐ điều gì cũng luôn hết sức tôn trọng người đọc bằng cách viết thật cẩn thận và dám nói thật những suy nghĩ trong lòng mình.

    Vâng. Nổ tung trời ở thế giới ảo, đánh bóng bản thân mình bằng đủ mọi cách thì rất dễ. Cái khó là dám nói thật lòng mình, nhất là khi chuyện nói thật đó có thể khiến cho mọi người xếp mình vào hàng thấp kém. Cụ thể ở đây là câu thuộc dạng “điều kiện cách”: NẾU…..THÌ ĐH xin chấp nhận làm người vô cảm.

    Cũng không có gì oan. Vì đã vô cảm thì làm sao người ta đánh giá cao mình được ! ĐH không biện bạch gì mà chỉ xin “tám” thêm đôi chuyện, xem như đáp ứng lời kêu gọi mọi người tham gia của Lão K .

    Dân gian VN có câu: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, mà sau này dựa vào đó có một dị bản khôi hài: “Chưa bị cạo đầu chưa thấy mát”. ĐH thì đã “thấy quan tài” rồi, hay nói theo cách khôi hài là “đã bị cạo đầu” rồi, nên luôn rất sợ.

    Tiếc là những cái ĐH thấy thì không lưu lại được bằng chứng gì nên phải đưa lên đây những bài báo đã được nhiều người đọc. Mà bài báo thì cho dù có đi đến chi tiết sâu như Lão K đề cập thì cũng chỉ là bài báo. Nó không thể là bằng chứng để kết tội hay giải tội. Bài báo chỉ để tham khảo. Người đọc buộc phải tự đánh giá những gì đáng tin hay đáng ngờ trong đó. Bởi có không ít những bài báo đưa tin chi tiết người này người nọ tuyên bố chắc như đinh đóng cột, rồi sau đó chính các người đó lại cải chính là không có ý như thế, chỉ tại các phóng viên hiểu sai !

    Về chuyện đang "tám”, ĐH cũng xin nói rõ thêm ở một vài chi tiết: Có khi thân nhân người bị nạn tố cáo mất tài sản là sự thật chứ không phải họ vu cáo. Bản thân ĐH đã chứng kiến một vụ tai nạn giao thông với trên chục nạn nhân. Xe cộ , ví, túi xách rải rác khắp trên đường. Có rất nhiều người xúm lại “nhặt giúp”. Thậm chí họ còn công khai lục túi nạn nhân lấy ví và phone “để xem địa chỉ nhà” và “gọi báo cho gia đình”. Khi Công An đến nơi thì chỉ còn lại xác xe và những tài sản không có giá trị. Một số người nhiệt tình giúp đỡ nhất lúc nảy bây giờ biến đâu mất. Những người còn ở lại ngẩn ngơ khi được Công An truy hỏi về tài sản của các nạn nhân.

    ĐH cũng đã chứng kiến một vụ tai nạn mà “nạn nhân” lại là kẻ cướp: Giả vờ gây tai nạn bằng cách lao vào xe rồi lăn ra nằm vạ. Lúc “người gây tai nạn” còn đang lo chăm sóc “nạn nhân” thì đồng bọn của “nạn nhân” xúm vào đánh hội đồng người đã “gây tai nạn” rồi cướp luôn xe chạy mất trong lúc người bị đánh còn chưa hoàn hồn.

    Và trước đây, vì công tác làm thống kê, phóng sự ngoài đường phố suốt ngày, nên rất nhiều lần ĐH gặp những “con người bất hạnh” bởi bệnh mãn tính. Khi thì bà bán bánh, lúc thì thằng bé bán khoai, bỗng dưng sùi bọt mép lăn ra đường, tay chân co giật. Vài cái bánh, mấy củ khoai rơi tung tóe. Người đi đường thấy tội nên góp mỗi người một ít tiền để giúp. Để rồi vài giờ sau, lại thấy cũng những “con người bất hạnh” đó nằm co giật với những củ khoai, chiếc bánh tung tóe trên đường nhưng ở một nơi khác. Và những đồng tiền nhân ái lại tiếp tục được nhét vào túi họ.

    Bắt chước Lão K, ĐH xin đặt ra một vài tình huống :

    - Ở VN , tình cờ thấy người bị nạn ở trên đường mà muốn tích cực giúp đỡ họ thì bạn phải làm sao với chiếc xe của mình đang đi ? Chắc là chẳng ai chạy đi tìm chỗ gửi xe rồi chạy bộ trở lại ? Vậy là phải bỏ mặc xe ở đó để lo cho nạn nhân ? Thế thì, nếu là xe con, nhẹ nhàng nhất là bạn có khả năng phải đi tìm mua lại bộ gương chiếu hậu, mà giá cả tùy theo đời và độ “xịn” của chiếc xe. Nặng hơn thì toàn bộ ví, túi xách, giấy tờ… trong xe sẽ không cánh mà bay. Nếu là xe 2 bánh, thì gần như chắc chắn bạn sẽ phải mua xe mới.

    - Ở VN, chạy xe trên đường mà có người lỡ đường vẫy tay xin đi nhờ, bạn có đồng ý cho người đó lên xe không ? Nếu có và nếu bạn là nam, người đi nhờ là một phụ nữ, bạn có khả năng nhận một trận đòn ghen khủng khiếp của “người chồng” và đồng bọn, sau đó buộc phải chi một khoản tiền kha khá để bồi thường danh dự nếu không muốn đương sự làm lớn chuyện. Còn nếu người quá giang là một thanh niên, thì có khả năng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của bạn; xác bạn bị vùi bên đường và tài sản của bạn đi theo người khách quá giang đó.

    - Ở VN, khi thấy người ta đánh nhau, bạn có nhào vô can thiệp không ? Nếu có thì mời bạn đọc tin này bởi có khả năng vợ con của bạn phải chít khăn tang:
    http://phunutoday.vn/xa-hoi/doi-song...nh-vo-2212124/

    hoặc tin này:
    http://www.tinmoi.vn/doat-mang-anh-x...011257340.html

    Dính vào những chuyện như thế này, đâu phải một mình bạn chịu, mà cả cha mẹ, vợ (chồng), con cái của bạn sẽ phải cùng gánh hậu quả đấy.

    ĐH có thể “tám” rất nhiều chuyện đại loại như thế. Nhưng thôi, bài báo chỉ là bài báo. Nhiều quá sẽ dễ chán.


    ĐH hoàn toàn đồng ý với những gì Lão K đã viết, nhất là những câu hỏi như: "Mình có thể vì một vài người xấu mà làm ngơ 98 người tốt không?" Một số câu hỏi Lão K đưa ra tự nó đã có câu trả lời. Nhưng vấn đề (ở VN) không chỉ có thế.

    Từ đầu, chúng ta chỉ mới nhìn vấn đề ở sự vô cảm đối với nạn nhân ta gặp trên đường, nhưng ta chưa nhìn lại sự vô cảm của ta đối với gia đình, với cha mẹ đang trông ngóng vì chưa thấy ta về, với vợ (chồng) lo âu đợi chờ bên mâm cơm , với đứa con đang lơ ngơ trước sân trường chờ ta đến rước , với công việc ta cần phải làm và duy trì để kiếm sống….
    Chấp nhận mất bao nhiêu thời giờ, tiền của, sức khỏe, công việc… cho một nạn nhân không quen (mà chưa chắc đó đã là nạn nhân thật sự) để tránh cho ta tiếng vô cảm, mà quên đi hoặc coi nhẹ trách nhiệm vô cùng nặng nề của ta đối với bao nhiêu người thân yêu trong gia đình thì phải gọi đó là gì cho xứng ?

    Không đơn giản như những con chữ đọc trong bài, ĐH cho rằng chỉ khi bản thân mỗi người lâm vào hoàn cảnh trớ trêu đó và nhìn thấy gương mặt thất thần, ánh mắt âu lo, trĩu nặng của những người thân yêu thì mới thấy sự giằng xé, hối tiếc trong lòng mình khủng khiếp đến mức nào.

    Bởi thế, khi gặp những vụ việc mà có nạn nhân cần giúp đỡ ngoài đường phố, ĐH sẽ báo ngay đến số 113 hay 115. Chỉ thế thôi, và ĐH vui lòng chấp nhận dù mình có bị xếp vào loại người vô cảm.

    Tuy nhiên, ĐH vẫn cầu mong cho những người tốt bụng đừng ai phải “thấy quan tài” để rồi “đổ lệ” , cho người người cư xử với nhau tràn đầy lòng nhân ái, như vậy cuộc sống sẽ tươi đẹp và đáng sống hơn. Đừng ai như ĐH - con chim đã trúng tên nên cứ thấy cành cong là khiếp sợ.

    Thân.
    Last edited by Độc hành; 04-04-2013 at 12:23 AM.

  2. Có 8 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    1100i (05-04-2013),Boulevard (10-04-2013),kehotro (08-04-2013),Lão K (03-04-2013),OA _ NỮ (04-04-2013),Phu sinh (03-04-2013),TeacherABC (04-04-2013),thuphong (04-04-2013)

Chủ đề tương tự

  1. Ngọc trong đá (Nhạc phim Ngọc trong đá)
    By Phương Lê in forum Nhạc Việt Online
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 06-05-2011, 06:55 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •