Trang 1 / 2 12 LastLast
Bài 1 đến 10/27

Chủ đề: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

Hybrid View

  1. #1
    Super Moderator PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    6.058
    Thanks
    3.717
    Thanked 3.039 Times in 1.244 Posts

    Default 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    12 điều có thể và không thể” đang tạo nên một cơn sốt trong cộng đồng mạng.

    Cuộc sống hiện đại hối hả khiến con người bị cuốn theo nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền và có xu hướng thờ ơ với những số phận xung quanh. Đề cập trực tiếp đến từng khía cạnh của sự vô cảm, “12 điều có thể và không thể” đang tạo nên một cơn sốt trong cộng đồng mạng.


    “12 điều có thể và không thể” khiến cư dân mạng "phát sốt"

    "12 điều có thể và không thể" sau khi được chia sẻ trên mạng xã hội Facebook vào ngày 5/3 đã nhanh chóng lan truyền và tính đến thời điểm này đã nhận được hơn 4000 lượt "like" cùng hàng trăm bình luận, chia sẻ.

    Bằng cách đưa ra hai tình huống và hai cách hành xử mang tính đối lập, tác giả đã nêu bật một lối sống vô cảm, thờ ơ, hời hợt của một bộ phận người Việt. Và điều khiến chúng ta không khỏi bàng hoàng là những tình huống trong đó không hiếm gặp xung quanh chúng ta, thậm chí còn được nhiều người xem là... hết sức bình thường.



    "12 điều có thể và không thể" nhận được hơn 4000 lượt like


    Dưới đây là bản liệt kê “12 điều có thể và không thể” gây sốt trên Facebook:

    “1. Người ta có thể dừng xe lại khá lâu chỉ để xem một vụ tai nạn nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dừng xe khi đồng hồ giao thông vẫn đang báo đèn đỏ ở những giây cuối cùng…

    2. Người ta có thể ngay lập tức kỷ luật và trừ lương nhân viên, thậm chí đuổi việc vì mắc lỗi gây thiệt hại không lớn lắm, nhưng lại thật khó làm thế với lãnh đạo cho dù có thiệt hại lớn hơn nhiều…

    3. Người ta có thể nhậu nhẹt với bạn bè hàng giờ, nhưng lại không đủ kiên nhẫn và sẽ phát cáu nếu một trang web không mở được sau 10 giây…

    4. Người ta có thể ngồi cả buổi với người yêu tâm sự mọi chuyện, rồi an ủi, sẻ chia… nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nghe bố nói trọn câu: Dạo này bố thấy hơi mệt, khó thở và tức ngực lắm, hôm nào con rảnh đưa bố đi khám nhé…

    5. Người ta có thể sẵn sàng “bo” cho một “chân dài” nào đó với số tiền không nhỏ, nhưng lại không thể cho bà lão ăn xin số tiền chỉ bằng 1/50 số tiền đó…

    6. Người ta có thể gọi điện tâm sự với người yêu hàng ngày đến mấy chục phút, nhưng gọi cho bố thì họa hoằn lắm, và thời gian thì chưa bằng 1/10 so với khi gọi cho người yêu…

    7. Người ta có thể mua cái váy tiền triệu và bao nhiêu đồ dùng đắt tiền nhưng không thể cho cô bé ôsin cái áo cũ đã lỗi mốt nhét trong góc tủ của mình…

    8. Người ta có thể nghếch chân lên tận mặt cậu bé đánh giày chỉ vì đã bỏ ra 5.000 đồng để cậu bé hì hụi dưới chân mình và họ không thể biết rằng cậu bé đang mừng thầm vì trưa nay không phải nhịn đói…

    9. Người ta có thể nhậu một bữa hết cả vài triệu, nhưng khi ra về, họ không quên mặc cả với bác xe ôm đến từng nghìn lẻ…

    10. Người ta có thể mua lại cả một cái nhà xuất bản, nhưng lại không thể mua một cuốn sách.

    11. Người ta có thể ngồi xe hơi sang trọng đến thăm làng trẻ mồ côi, nhưng họ lại không biết rằng bữa của các em trưa nay có những gì.

    12. Người ta có thể hô hào rất hoành tráng trên truyền hình về chuyện chống kỳ thị với những người có AIDS, nhưng họ lại không dám cầm tay động viên một bệnh nhân AIDS trong bệnh viện”.

    Ngoài việc đề cập đến căn bệnh vô cảm, “12 điều có thể và không thể” còn lên án một lối sống giả tạo và thực dụng. Người ta sẵn sàng lên mặt, xem thường những người có địa vị xã hội thấp kém mà không cần quan tâm đến việc họ đang phải cố gắng từng ngày mưu sinh. Người ta có thể khoác lên mình một lớp vỏ bọc hào nhoáng của sự giàu có và sang trọng, nhưng lại bỏ quên những giá trị nhân văn của cuộc sống. Mỗi một vấn đề được đề cập đến đều khiến chúng ta phải giật mình xem lại bản thân.

    "Liều thuốc đắng" cho sự vô cảm

    Chúng ta không thể phủ nhận rằng, những câu chuyện về sự vô cảm đang xuất hiện với mật độ khá nhiều trên các phương tiện truyền thông. Mới đây nhất là vụ tai nạn xảy ra vào ngày 13/2 trên đường Trần Hưng Đạo, thị trấn Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang. Vụ tai nạn khiến người đàn ông đi xe máy bị thương nặng, máu chảy lênh láng. Trong lúc những người xung quanh đứng bàn tán và chỉ trỏ thì một ông Tây không ngại ngần chạy đến giúp người bị nạn cầm máu rồi đưa đi bệnh viện.


    Người phụ nữ bị tai nạn được 2 người nước ngoài sơ cứu

    Trước đó, vào tháng 11/2012, một phụ nữ ngoài 25 tuổi bị tai nạn giao thông trên đường Phan Đình Phùng, phường 2, TP Đà Lạt, nằm bất tỉnh giữa đường. Và lúc ấy, không phải người Việt mà lại là hai người khách nước ngoài xông xáo lao vào sơ cứu cho nạn nhân trong lúc những người xung quanh còn mải đứng xem và bàn tán xôn xao.

    Những sự việc ấy cho thấy thực tế đắng lòng rằng, một bộ phận người Việt đang trở nên quá vô cảm. Trước những biến cố xảy ra xung quanh, miễn là nó không đụng chạm trực tiếp đến lợi ích cá nhân mình thì họ sẽ không thể hiện cảm xúc, sự quan tâm và càng không có chuyện ra tay giúp đỡ người bị nạn.

    Tất nhiên, ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái. Nhưng trong "thành lũy" của sự an toàn, họ đã gián tiếp làm mất đi tính “người” trong bản thân và tự tách mình khỏi cộng đồng.

    Dù chỉ ra những điểm tiêu cực, "12 điều có thể và không thể" được lan truyền một cách mạnh mẽ trên mạng xã hội lại giống như một liều “thuốc đắng dã tật”. Nó khiến cho những con người đang mải mê chạy theo các giá trị bề mặt, những giá trị vật chất đơn thuần phải giật mình, phải dừng lại trong giây lát để suy ngẫm.

    Hàng trăm bình luận bên dưới bài viết đã thể hiện nhiều ý kiến trái chiều. Thành viên Tuyen Vo tỏ thái độ đồng tình: “Biết làm sao được, đó là sự thật đang diễn ra hàng ngày trong xã hội của chúng ta. Dù có hơi “phũ” nhưng những điều này đều rất đúng và đáng suy ngẫm”.


    Bản thống kê "12 điều có thể và không thể" được cư dân mạng bàn tán xôn xao

    Thành viên Thế Bá thì phân tích một cách thực tế: “Một phần của "người ta" cũng đang tồn tại trong mình. Con người sống trên đời có mấy ai làm việc, kiếm tiền để giúp đỡ người khác, hầu hết kiếm tiền để thỏa mãn thú vui của mình thôi. Nhiều khi đọc mấy bài báo đại gia này mua sắm đồ trị giá bạc tỉ là lại có người 'ném đá' phê phán. Đọc mà không nhịn nổi cười, suy nghĩ đơn giản và chỉ biết lên án người khác, có mấy ai tự lên án mình”.

    Tuy nhiên, không thể gượng ép cho rằng "12 điều có thể và không thể" là đúng với tất cả mọi người. Nó là hiện trạng xã hội nhưng chỉ đúng với một bộ phận người Việt. Thành viên Nghiêm Xuân Sơn hài hước chia sẻ: “Chả đúng với mình cái nào cả: Mình không có gái nên những gì liên quan đến gái bỏ tuốt. Mình sợ nhất là máu nên chả bao giờ dừng lại xem tai nạn. Không có “xiền” nên chả dám mơ chân dài. Nhậu vỉa hè, đi xe máy. Đi đánh giày cực lễ phép: "Bác 'oánh' cho cháu đôi giày (đưa 2 tay)" đơn giản vì ông bác đánh giày gần nhà đã ngoài 50 rồi! Vụ AIDS thì miễn bàn, chả bao giờ hô hào khẩu hiệu đơn giản vì: mình mà gặp là mình chạy ngay (thật thà thừa nhận)”.

    Bài viết này khi được đăng tải đã nhận được hơn 4000 lượt like. Dù nhiều bạn thừa nhận như nhìn thấy một phần bản thân mình trong số đó nhưng vẫn tỏ thái độ cảm ơn vì bài viết hay và ý nghĩa. Mỗi lượt bấm "like" tưởng chừng như chỉ là một hành động nhỏ nhưng lại có thể đánh thức phần nào những trái tim đang dần trở nên chai sạn và vô cảm trong một xã hội sống gấp. Như thành viên Trang Nguyễn bình luận: “Đây là một bài viết đáng quý, nhưng chỉ dành cho những ai đạo đức vẫn còn thổn thức”.


    (VietNamNet)

  2. Có 13 thành viên cám ơn bài của TeacherABC:

    1100i (29-03-2013),Độc hành (03-04-2013),Boulevard (28-03-2013),Emanuel (28-03-2013),get_out_cs (18-03-2013),kehotro (31-03-2013),Lão K (19-03-2013),OA _ NỮ (28-03-2013),Phu sinh (19-03-2013),Thảo_ANA (19-03-2013),thuphong (04-04-2013),toitimtoi (28-03-2013),Triplec (30-03-2013)

  3. #2
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    OA NỮ cũng đã từng đi nhiều chốn nơi, nhưng cũng phải đau lòng cảm thấy mức độ vô cảm ở VN cao hơn ở những nơi khác.
    Hôm qua OA NỮ mới nói chuyện với em trai về một thành viên trong gia đình của mình, cuối cùng OA NỮ phải thốt lên." She ko có lòng trắc ẩn, ko có sự đồng cảm, tất cả những điều she làm đều xuất phát từ chữ " sĩ" chứ ko phải từ chữ chữ "tâm".
    Đến những loài vật như con chim hay con chó, một khi đồng loại nó bị thương nó cũng còn ở bên cạnh để cầu xin sự giúp đỡ, tại sao giữa người và người lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Không hiểu nổi.
    OA NỮ đọc những dòng CM trên của một số thành viên có câu Mình sợ nhất là máu nên chả bao giờ dừng lại xem tai nạn...Ko hiều họ nghĩ gì mà phát ngôn ra một câu phản cảm đến như vậy. Sao họ ko nghĩ nếu một ngày nào đó mình cũng bị tai nạn máu chảy lênh láng và đang cần sự giúp đỡ, và có ai đó đi ngang qua nói với họ một câu giống thế. "xin lỗi nha, tớ sợ máu lắm, bạn cứ nằm đó đi, đợi bao giờ máu chảy khô tớ sẽ giúp bạn", thì họ sẽ nghĩ sao

    Hay còn câu,Ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái. Sao họ ko thử đặt lên bàn cân một bên là lương tâm, còn bên kia là "mặt tích cực của sự vô cảm là oan toàn" thì họ sẽ hiểu được một điều. Còn đường an toàn nhất là là đặt để chữ TÂM ở trong đó
    Và còn một cm này nữa[B] Con người sống trên đời có mấy ai làm việc, kiếm tiền để giúp đỡ người khác, hầu hết kiếm tiền để thỏa mãn thú vui của mình thôi. Nghe cũng thậm vô lý, vậy giúp người cũng phân biệt giầu nghèo sao. Chắc họ chưa bao giờ học hiểu câu danh ngôn nối tiêng của NSTCS. Sống trên đời cần có một tấm lòng, dù chỉ để gió cuốn trôi
    Last edited by OA _ NỮ; 28-03-2013 at 02:34 AM.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  4. Có 12 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    1100i (29-03-2013),Độc hành (29-03-2013),Boulevard (28-03-2013),Emanuel (28-03-2013),kehotro (31-03-2013),Lão K (28-03-2013),Phu sinh (30-03-2013),TeacherABC (31-03-2013),Thảo_ANA (31-03-2013),thuphong (04-04-2013),toitimtoi (28-03-2013),Triplec (30-03-2013)

  5. #3
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Trích dẫn Trích dẫn của OA _ NỮ Xem bài viết
    OA NỮ cũng đã từng đi nhiều chốn nơi, nhưng cũng phải đau lòng cảm thấy mức độ vô cảm ở VN cao hơn ở những nơi khác.
    ..........
    Hay còn câu,Ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái. Sao họ ko....

    Chắc họ chưa bao giờ học hiểu câu danh ngôn nối tiêng của NSTCS. Sống trên đời cần có một tấm lòng, dù chỉ để gió cuốn trôi
    ON ơi ! “Sống trên đời cần có một tấm lòng…” đó là điều cần thiết. Nhưng vấn đề là "tấm lòng" đó được thể hiện như thế nào thôi.

    Bởi nhiều nguyên nhân, mỗi người thể hiện “tấm lòng” của mình một cách, tùy vào những hoàn cảnh khác nhau, và như thế thì chưa chắc người không hành động gì để giúp đỡ người hoạn nạn đã là người vô cảm.

    “Ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái.”

    Có thể vì ON không làm việc và sinh sống ở VN đã lâu nên không thể nào chấp nhận suy nghĩ có vẻ quá ích kỷ, hẹp hòi như thế. Nhưng chuyện “an toàn … và tránh được phiền toái” chính là rút tỉa kinh nghiệm từ nhiều chuyện oái oăm đã và đang xảy ra tại VN đấy, ON ơi !

    “Nói có sách, mách có chứng”, ĐH xin gửi sau đây một ít các link báo mạng với hình ảnh, chứng nhân đầy đủ để ON tham khảo. Anh chị em trong nước chẳng ai còn lạ gì những chuyện như thế này, nhưng với ON thì có thể rất hấp dẫn đấy.

    Riêng với ĐH, NẾU:

    -Giúp đỡ đưa người bị tai nạn giao thông đến bệnh viện cấp cứu, để rồi bản thân bị giữ lại bệnh viện để làm tường trình, bị buộc phải trả tiền điều trị cho nạn nhân, bị vu oan là đã gây ra tai nạn, bị vu lấy trộm tài sản của nạn nhân, bị người thân của nạn nhân hành hung v.v… :

    http://vietpress.vn/2012120409445922...on-mac-oan.htm

    -Cho tiền những người già, em bé ăn xin để rồi sau đó toàn bộ tiền đều sẽ vào túi những kẻ chăn dắt; hoặc giúp đỡ cho những kẻ tật nguyền, hoạn nạn đáng thương, để rồi đến cuối ngày, những kẻ đó lột xác, vi vu trên xe máy đắt tiền, uống rượu bia, chơi ma túy v.v… :

    http://www.baomoi.com/Theo-chan-nguo...39/3501718.epi
    http://danviet.vn/127997p1c24/sang-l...vo-di-nhau.htm
    http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/112...uc-bi-lua.html
    http://news.zing.vn/xa-hoi/dot-nhap-...y/a294930.html
    http://vtc.vn/321-353736/suc-khoe/su...ng-nhan-ai.htm


    - Trả của rơi cho người mất, lại bị Công An còng tay đưa về trụ sở đánh đập đến phải vào bệnh viện … :

    http://tuoitre.vn/Chinh-tri-xa-hoi/P...i-cua-roi.html
    http://www.baomoi.com/Bi-danh-vi-tra...8/10677696.epi


    -V.v … và v.v….

    THÌ
    ĐH cũng xin làm người vô cảm thôi.

  6. Có 9 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    1100i (29-03-2013),Emanuel (29-03-2013),kehotro (31-03-2013),Lão K (03-04-2013),OA _ NỮ (29-03-2013),Phu sinh (30-03-2013),TeacherABC (31-03-2013),Thảo_ANA (31-03-2013),thuphong (04-04-2013)

  7. #4
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Mừng ĐH đã trở lại DD. Hi vọng phép màu thời gian làm ĐH nguôi ngoai nỗi đau xa khuất người thân
    ĐH ơi, tất cả những thực trạng đó ở VN và TQ OA cũng đọc báo và đã từng chứng kiến một lần ở Nam Mỹ và một lần ở TQ rồi ĐH à.

    Một lần ở NM khi chứng kiến cảnh một xe tx cán chết người xong vẫn tiếp tục chạy mà mình bất lực ko làm gì được vì mình chính là người ngồi trên xe. Khi OA với người lên bắt người tài xế đó quay lại để cứu nạn nhân của he còn bị he dùng cùi chỏ hất cho bật ngửa và he còn doạ dẫm ko cho xuống xe nữa.

    Lần thứ hai OA đi ofline với hội Ái hữu V-H ở TQ. Nhân thể OA theo mấy người đi VLTT chơi. Trong nhóm có một người vì ko chịu nổi thời tiết nóng bức nên bị đột quỵ. She được đưa vào bv cấp cứu nhưng she phải đóng tiền hoặc có bảo hiểm thì mới được ở lại.
    Nghe nói vậy bạn bè she ai cũng lờ đi, OA lại ko quen biết she. Thấy vậy OA nói với bv coi túi sách của her thì chỉ thấy có PP và một ít tiền.
    OA quay sang bảo bạn bè she đóng góp mỗi người mấy trăm đô đóng viện phí cho hẻ rồi sau đó gọi phone cho người nhà she qua. Nhưng chẳng còn thấy một bóng hồng nào nữa. OA NỮ đành phải đặt cọc mấy nghìn đô cho một người dưng.

    ĐH có biết ko, câu chuyện diễn biễn sau đó giống như những bài báo kia vậy. Nhưng số OA NỮ luôn có quý nhân phù trợ nên thoát được một kiếp nạn
    Hai ngày ở bv để chăm sóc her và đợi người nhà she qua.
    Rồi thì chồng người đàn bà kia cũng tới. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hoa và cứ nghĩ OA ko hiểu. Sau đó người chồng quay sang hỏi OA túi của vợ đâu. OA trả lời he là bệnh viện họ giữ và có làm biên bản về toàn bộ tài sản theo yêu cầu của OA và OA có ký tên người làm chứng.
    He nghe xong yêu cầu bệnh viện trao trả lại tài sản cho vợ. Lúc hai vợ chồng he kiểm tra xong bệnh viện yêu cầu he ký tên thì hai vợ chồng thầm thì với nhau rồi ko chịu ký. Họ nói số tiền ở trong ví lúc vợ she trước khi bị đột quỵ có hơn 10. 000 US. Rồi họ làm toáng lên, khi thì vu vạ cho OA lấy, khi thì vu khống cho bv lấy.
    Ngay lúc đó OA đã hiểu họ diễn kịch cốt để khỏi phải trả tiền OA đã đóng viện phí cho họ nhưng OA vẫn lờ đi và tiếp tục hỏi họ trả lại tiền để mình quay về.
    Nhưng ko ngờ họ đã ko trả mà còn gọi bs đến để kêu bảo vệ bắt OA đã ăn cắp tiền của họ.
    Câu chuyện đó xảy ra vào thập niên chín mấy gì đó. TQ lúc đó đang ở thời kỳ bắt đầu mở cửa nên hãy còn nghèo. Các bs ở bệnh viện thừa biết chuyện gì xảy ra xong họ vẫn cứ bắt OA vì họ nghĩ nắm đầu kẻ có tóc thì sẽ chắc tay hơn.
    Họ giữ OA ở một trong căn phòng của bệnh viện có người canh ở ngoài. Lúc đó OA sợ lắm xong cố nhủ lòng phải giữ bình tĩnh.. OA nghĩ trong đầu ai có thể giúp được cho mình lúc này đây ngoài ban tổ chức ofline ở địa phương đó. OA liền gọi phone cho họ nhờ họ nói bảo đảm hộ, xong bv coi lời nói của họ cũng ko có cân lượng gì hết.
    OA thấy vậy chỉ còn cách yêu cầu người canh giữ mình đưa đi gặp hai vợ chồng kia để nói với họ OA ko cần họ trả lại mình tiền nữa, chỉ cần họ rút lại lời vu cáo là được. Cùng lắm là nếu họ thèm tiền đến thế, về đến CA OA đưa cho họ 10. 000 là xong.
    Nhưng khi gặp họ, họ nghe OA nói vậy liền đòi OA tháo cặp nhẫn đang đeo ở tay thì họ mới chịu tha cho OA.
    Cứ nghĩ đến cảnh tượng bị sẽ gjam giữ trong tù thì toàn thân mình như muốn xỉu. OA cố dùng những lời lẽ cảm động nhất để khơi dậy lương tâm của họ xong họ mặt họ vẫn lạnh lùng kiêu sa. OA đưa thẻ vs của mình ra nói với họ mình đã xài quá lố rồi ko còn tiền nữa, còn cặp nhẫn này chật lắm tháo ko ra.
    Nghe xong, người vợ vồ lấy tay OA nghiến ngấu tháo nhẫn ra cho bằng được. She bẻ suôi bẻ ngược ngón tay làm OA đau quá nước mắt cứ trào ra mà ko dám kêu. Người bảo vệ bv đứng cạnh đó thương tình nói với OA nên gọi cho người nhà gửi tiền đến để đỡ bị hành hạ.

    Tay OA NỮ run rẩy cầm cái phone ko nổi làm rơi xuống đất, khi nhặt lên OA tình cờ nhìn thấy số phone của một người bạn “lớn” hiện lên.( người bạn này OA đã từng viết về he thời còn MX).
    Khi he đưa cho OA số phone, he nói chỉ có mình OA là có số này của him. Đang nghĩ ko biết có nên gọi nhờ he giúp ko thì chợt thấy tiếng phone reo. Thì ra tay mình chạm đúng số phone he.
    Mừng quá OA NỮ vừa khóc vừa kể cho he nghe chuyện của mình. He gầm lên và nói “ Em cứ giữ chân đôi vợ chồng đó, sau 5 phút sẽ có người tới giải quyết”
    Chưa tới 5’, Cả bv chợt nhốn nháo. Một đám người vừa mặc thường phục và đồng phục công an TQ ào tới, trong đó có cả người biết nói tiếng Việt. Họ hỏi viện trưởng đâu và hỏi OA có phải hai người này ko. Sau đó họ gọi lại cho người bạn”lớn” báo xong nhiệm vụ và đưa phone cho OA nc với him.
    Khoảng nửa tiếng sau khi công an làm việc với đôi vợ chồng kia và viện trưởng. Ông vt đến xin lỗi OA NỮ, và hai người vu oan cho OA NỮ đến trước mặt OA quỳ gối xin tha.
    Sự việc xảy ra nhanh qua, OA cứ ngớ cả người ra ko biết nói gì thì một người CA nói với OA bằng tiếng Việt, và cả tiếng Hoa.
    He nói
    Họ đang bàn nhau thấy cô hiền và ngu quá, họ còn định giết cô, cướp của và lấy nội tạng đem bán nữa kìa. He vừa nói vừa nhìn ông viện trưởng.
    Rồi he quay sang chửi đôi vợ chồng kia thậm tệ và nói
    - Chúng mày mỗi đứa để lại một lá gan và một quả thận, sau đó vào tù …
    - Rồi he ra lệnh cho bs vt đưa hai người họ vào phòng phẫu thuật.
    - Hai người đó nằm xoài ra ôm lấy chân OA khóc lóc xin tha, người ca đã chửi họ trước kia liền đá và quật gậy vào người họ túi bụi mặc kệ họ kêu khóc thảm thiết.
    - OA NỮ thấy họ bị trừng phạt thế đủ nên xin tha cho họ.

    ĐH à. Sau này có người hỏi OA đã chừa cái thói “ôm rơm nặng bụng” chưa. OA vẫn hùng hồn nói
    Chừa chửa thì chưa….Hì hì
    -
    Last edited by OA _ NỮ; 29-03-2013 at 12:10 PM.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  8. Có 9 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    1100i (29-03-2013),Độc hành (29-03-2013),Emanuel (29-03-2013),Lão K (02-04-2013),Phu sinh (30-03-2013),TeacherABC (31-03-2013),Thảo_ANA (31-03-2013),thuphong (04-04-2013),Triplec (30-03-2013)

  9. #5
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Trích dẫn Trích dẫn của OA _ NỮ Xem bài viết
    ....
    ĐH ơi, tất cả những thực trạng đó ở VN và TQ OA cũng đọc báo và đã từng chứng kiến một lần ở Nam Mỹ và một lần ở TQ rồi ĐH à.
    ................................................
    -

    Thế thì ON cũng đã từng hứng chịu chuyện “làm ơn mắc oán” tương tự rồi. Vậy thì sao ON lại trách những người mà ON cho là vô cảm trên kia không biết lời bài hát nổi tiếng của NS họ Trịnh? ĐH cho rằng họ biết rất rõ và làm theo rất đúng đấy chứ!

    Sống trong đời sống cần có một tấm lòng,
    Để làm gì em biết không?
    Để gió cuốn đi,
    Để gió cuốn đi,...


    T.C.S


    ON thấy đấy. Cần có một tấm lòng, rồi để làm gì ?

    NS Trịnh Công Sơn nhắc đi nhắc lại đến 2 lần trong bài hát, là “để gió cuốn đi”, chứ ông không bảo phải thể hiện tấm lòng bằng cách nào khác. Chứng tỏ ông ấy biết rất rõ hành động cứu giúp người khác mà chỉ có một tấm lòng thôi thì chưa đủ. Còn cần nhiều thứ khác nữa :
    (theo nội dung các báo mạng mà mình đã dẫn trong CM trên)

    - Phải có nhiều thời gian rảnh rỗi để đưa nạn nhân đến bệnh viện; ở lại làm tường trình cho bệnh viện; trình diện mỗi khi bị Công An triệu tập, có khi phải ra hầu tòa vì bị thân nhân nạn nhân thưa kiện, và như thế không loại trừ chuyện có khi phải đi tù.

    - Phải có lời lẽ đủ sức thuyết phục vợ (hay chồng) mình khi bị tra hỏi: “Đi đâu giờ này mới ló mặt về ?”

    - Phải có tính nhẫn nhục , chịu đựng cao để không tức ói máu mà chết khi nghe lời thóa mạ, vu cáo của người nhà nạn nhân và lời trách móc, chê bai sự ngu dại, rước họa vào thân của mình từ những người thân.

    - Phải có sức khỏe như trâu để chịu bị nhiều người đấm đá tơi bời mà vẫn đủ sức lết về nhà chứ không về với ông bà.

    - Phải có đủ khả năng tài chính để trả viện phí cho nạn nhân và cho cả bản thân mình nếu lỡ bị đánh bầm dập và chi phí hầu tòa nếu lỡ bị kiện tụng v.v …

    Còn phải… gì nữa không nhỉ ? Ôi, vỡ đầu ra mất !

    Biết rộng, hiểu sâu, thâm thúy . Chả trách người ta tôn vinh NS Trịnh Công Sơn là bậc thiên tài.

  10. Có 7 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    1100i (29-03-2013),Emanuel (29-03-2013),kehotro (31-03-2013),OA _ NỮ (30-03-2013),Phu sinh (30-03-2013),TeacherABC (31-03-2013),thuphong (04-04-2013)

  11. #6
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    ON thấy đấy. Cần có một tấm lòng, rồi để làm gì ?

    - Để cho mình được yên lòng ĐH à.

    Có đôi khi những điều mình làm ko phải vì cho ai hay bất cứ điều kiện gì. Đơn giản chỉ vì mình có thể làm được những điều mình có thể làm được thôi. Vô oán, vô hối ĐH à

    OA NỮ hiều về vấn đề vô cảm trong xã hội VN hiện giờ như những điều ĐH đã nói. Vô cảm ở đây ko có nghĩa là vô lương tâm mà đó là một minh chứng khi cuộc sống quanh ta thay đổi thì lương tâm con người cũng cần phải đổi thay. Có phải thế ko nhỉ hả ĐH.
    Giống như định luật tương đối của NT vậy. Lương tâm của con người ko phải là vĩnh cửu xong cũng ko bao giờ bị biến mất. Nó luôn luôn uyển chuyển cho linh hồn và thể xác được cân bằng, để cho con người ko cảm thấy mặc cảm tội lỗi khi thấy mình “vô cảm”.

    Thôi thì “gặp thời thế thế thời phải thế”

    Nhưng đối với OA thì có lẽ. "Gặp thời thế, đau lòng nhập thế"
    Last edited by OA _ NỮ; 30-03-2013 at 07:56 AM.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  12. Có 7 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    1100i (02-04-2013),Độc hành (03-04-2013),Lão K (02-04-2013),Phu sinh (30-03-2013),TeacherABC (31-03-2013),thuphong (04-04-2013),Triplec (30-03-2013)

  13. #7
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    828
    Thanks
    4.832
    Thanked 2.769 Times in 576 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Trích dẫn Trích dẫn của Độc hành Xem bài viết
    ON ơi ! “Sống trên đời cần có một tấm lòng…” đó là điều cần thiết. Nhưng vấn đề là "tấm lòng" đó được thể hiện như thế nào thôi.

    Bởi nhiều nguyên nhân, mỗi người thể hiện “tấm lòng” của mình một cách, tùy vào những hoàn cảnh khác nhau, và như thế thì chưa chắc người không hành động gì để giúp đỡ người hoạn nạn đã là người vô cảm.

    “Ta không thể phủ nhận mặt tích cực của thái độ vô cảm là sẽ mang lại cho những người sở hữu chúng một sự an toàn nhất định và tránh được phiền toái.”

    Có thể vì ON không làm việc và sinh sống ở VN đã lâu nên không thể nào chấp nhận suy nghĩ có vẻ quá ích kỷ, hẹp hòi như thế. Nhưng chuyện “an toàn … và tránh được phiền toái” chính là rút tỉa kinh nghiệm từ nhiều chuyện oái oăm đã và đang xảy ra tại VN đấy, ON ơi !

    “Nói có sách, mách có chứng”, ĐH xin gửi sau đây một ít các link báo mạng với hình ảnh, chứng nhân đầy đủ để ON tham khảo. Anh chị em trong nước chẳng ai còn lạ gì những chuyện như thế này, nhưng với ON thì có thể rất hấp dẫn đấy.

    Riêng với ĐH, NẾU:

    -Giúp đỡ đưa người bị tai nạn giao thông đến bệnh viện cấp cứu, để rồi bản thân bị giữ lại bệnh viện để làm tường trình, bị buộc phải trả tiền điều trị cho nạn nhân, bị vu oan là đã gây ra tai nạn, bị vu lấy trộm tài sản của nạn nhân, bị người thân của nạn nhân hành hung v.v… :

    http://vietpress.vn/2012120409445922...on-mac-oan.htm
    LK rất vui khi gặp lại ĐH. Từ lâu, LK vẫn thích đọc những bài viết thật thâm thuý và kiến thức sâu rộng của anh.

    Thấy các bạn tranh luận đề tài này, LK cũng xin được đưa ra vài ý kiến của mình.

    LK thấy hình như không ai muốn trở thành vô cảm nhưng nếu giúp người thì sợ những điều phiền toái sẽ đến với mình, nên thôi, mình ... vô cảm cho yên thân.

    Tại sao mình sợ?
    Từ trước đến giờ có bao giờ mình giúp ai chưa? Và trong những người mình đã giúp, thí dụ 10 người, có bao nhiê người cám ơn mình, bao nhiêu người phản lại và gây ra những thiệt hại cho mình?
    Hay mấy bài báo này, mấy "kinh nghiệm sống" của phóng viên này làm mình sợ, nhắm mắt lại cho chắc ăn?

    Trở lại bài báo

    http://vietpress.vn/2012120409445922...on-mac-oan.htm

    "Gọi đến đường dây nóng Báo SGGP, ông H., chạy xe ôm, nhà ở xã Phong Phú, huyện Bình Chánh, TPHCM, giọng sụt sùi kể"

    "Ông S., giảng viên một trường đại học tại quận 5, cũng lâm vào tình cảnh trớ trêu, khốn đốn như vậy."

    LK thấy những tin tức về ông H chạy xe ôm, ông S giảng viên đại học,.. có vẽ rất mơ hồ và hình như người viết không nói đến chuyện công an lập biên bản và có truy tố ông H hay ông S không, có phân xử người nhà của các người bị thương khi họ đòi tiền người giúp không và cuối cùng thiệt hại của người giúp là bao nhiêu? Khi bị thưa kiện như vậy, các ông công an có dùng trình độ nghiệp vụ của mình để tìm ra sự thật không? Và còn nhiều, thật nhiều câu hỏi nữa, nếu mình "soi" vào bài báo.

    Như vậy bài báo này có được bao nhiêu phần trăm sự thật?
    Chuyện có xảy ra thật không hay anh phóng viên "nghe" người ta kể lại rồi thêm mắm, thêm muối vô cho có bài nộp hay tệ hơn nữa, ngồi tưởng tượng ra ông H, ông S?
    Những bài như vậy có nhiều người thích đọc và còn được cám ơn nữa vì nhờ ông phóng viên này mà mình khỏi phải gánh chịu những phiền phức do chuyện cứu người.
    Tuy nhiên những bài báo này làm cho người ta lúc nào cũng nghi kỵ nhau và trở thành ... vô cảm.

    Có một lần Oa kể chuyện đi đường thấy người bị nạn, Oa muốn dừng lại giúp nhưng mấy người bạn ngăn lại vì sợ bị trách nhiệm. Chuyện Oa kể cũng tương tự như bài báo trên, không phải chỉ xảy ra ở VN hay Canada. Bên này LK cũng được rất nhiều người "dạy" thấy tai nạn thì phải chạy thật xa, đừng có ở lại mà mang hoạ.
    Hình như những người đó coi thường trình độ của cảnh sát ở đây khi họ điều tra những dấu vết ở hiện trường để tìm ra sự thật.

    Bây giờ LK đặt vấn đề ngược lại, nếu mình là người bị thương.
    Tối hôm đó tai nạn xảy tới cho mình. Có thể mình bị một người nào đó đụng xong bỏ chạy mất, hoặc tự mình trượt té nằm một đống bên đường. Lúc đó có nhiều người qua lại nhưng họ bỏ đi vì đã được học khôn từ những bài báo. Có một vài người dừng lại giúp, đưa mình vào bệnh viện và nhờ đó mình qua khỏi.
    Sau đó, mình và người thân mình sẽ làm gì?

    1. Cám ơn người giúp và tin tưởng là cuộc sống vẫn còn những người tốt. Hy vọng sau này mình có cơ hội giúp lại người khác.

    2. Bắt người giúp mình phải trả tất cả mọi viện phí, nếu không gọi người nhà đập cho mấy "thằng ngu" đó một trận.

    LK muốn làm survey cùng các bạn trong NR.
    Nếu là người được giúp, ĐH sẽ làm điều 1 hay 2?
    Cùng câu hỏi với các bạn già như Oa, TP, PS, NN ..., các bạn sồn sồn như Ma, Dung, Thảo,.. hay những người trẻ như She, MT, Yêu,...
    LK tin là tất cả mọi người đều sẽ cám ơn người giúp mình (nếu ai làm điều 2 giơ tay lên post nha). Cuối cùng LK tự hỏi mình câu đó. Tên đại ma đầu LK sẽ cười hì hì trả lời: "Cái đó còn tuỳ, LK sẽ hí mắt ra, nếu thấy người giúp mình giống đại gia, LK sẽ ăn vạ, còn gặp tên nào làng nhàng thì tha cho nó "

    Như vậy trong 100 người chắc cũng có vài tên gian ác (như LK).
    Câu hỏi đặt ra là "Mình có thể vì một vài người xấu mà làm ngơ 98 người tốt không?"
    Cách ứng xử tuỳ theo sự suy nghĩ của mỗi người, giúp cũng đúng và làm ngơ ... cũng đúng luôn. Riêng LK, chắc giống Oa, LK sẽ dừng lại cho "cái tâm được yên" và tối ngủ ngon hơn.

    LK đọc nhiều bài viết của mấy anh phóng viên và đọc cho vui chứ tin thì phải xét lại (chỉ trừ Bou, nói gì LK cũng tin). Ở bên này, LK đã đọc hàng trăm bài viết về chuyện VK và "dạy" là về VN lúc nào cũng phải thật cẩn thận, ngó trước, dòm sau để khỏi mang hoạ vào thân.

    Về VN nhiều lần, có nhiều chuyện đáng nhớ. LK kể lại ba câu chuyện mắt thấy tai nghe, bảo đãm chính xác 100%, không thêm, không bớt.

    Chuyện thứ nhất năm 2005:

    Sáng hôm đó trên đường về quê ở Mỹ Tho, anh bạn rủ ghé qua cái quán hủ tíu gần Bình Chánh, hình như là Kim Tháp. Trời nóng, húp nước lèo nóng hơn, tay đổ mồ hôi khó chịu nên LK tháo cái đồng hồ bỏ trên bàn để ăn cho dễ. Trả tiền xong đi một đổi, LK coi giờ mới biết là bỏ quên ở quán. Anh bạn nói đi luôn đi, đồng hồ của mầy lên chuồng chim rồi. LK không chịu, kêu tài xế quay lại. Vừa vào quán chưa kịp hỏi thì bà chủ đã lấy ra đưa lại. Bà nói là người dọn bàn thấy đem đưa lại bà coi có ai mất thì trả lại. LK xin gặp chú dọn bàn để boa thì bả nói "Chiện nhỏ, quán tụi tui nghèo nhưng uy tín".

    Lên xe, LK cười cười thì anh bạn phang cho một câu "Tại đồng hồ mầy tã quá, cho ăn mày nó cũng không thèm lấy"

    Chuyện thứ hai năm 2007:

    Mỗi lần về bên nhà, LK thích hãng taxi Vinasun, xe mới đẹp và tài xế rất lễ phép. Mấy ông thầy dùi bên này có đủ trăm chuyện về taxi, lúc nào cũng nhắc là nên coi chừng xe chạy lòng vòng để lấy thêm tiền. Có một lần đi từ Minh Phụng ra Saigon, đường kẹt xe quá, anh tài xế phân bua "Chú ơi, ở đây kẹt quá nên con đi đường khác, hơi xa mà lẹ hơn, chú chịu không?"

    Hôm đó LK mang hai gói quà đến thăm anh Sáu với anh Chị Ba. Đến nhà anh Sáu giao gói quà, ngồi nói dóc cũng gần 1 tiếng, sau đó chạy qua chị Ba. Gần tới nhà mới sực nhớ quên gói quà, không biết bỏ quên trên taxi hay ở nhà anh Sáu. LK hỏi tài xế thì anh ta cho số điện thoại tổng đài để hỏi. Gọi điện thoại, họ hỏi số xe, tài xế thì mình không biết gì hết. Họ nói để lại số điện thoại, nếu có người tìm được thì họ sẽ báo đến lấy. Vào nhà thăm chị Ba thấy buồn buồn vì không có gì tặng. Món quà không đáng giá bao nhiêu, chỉ tiếc công mang về. Vừa lúc đó thì anh Sáu kêu báo cho biết có chú tài xế taxi mang gói quà bỏ quên trên xe lại trả. Chú ấy nói gói đồ ở băng sau, người khách thấy, đưa lại cho chú.

    Chuyện thứ ba, năm 2007:

    Chuyện này ly kỳ hơn nhiều. LK theo anh bạn bên này về Rạch Giá đi coi mắt vợ. Chàng ly dị, gặp nàng sau mấy lần về thăm nhà. Hai người hợp tính, tìm được một nửa kia nên kỳ này chàng về làm đám hỏi và lo giấy tờ bảo lãnh nàng sang. Chàng và LK ở khách sạn, mỗi người một phòng. Sáng hôm sau, theo chàng mang lễ vật sang nhà nàng cầu hôn. Đến lúc mang phong bì ra thì chàng la lên thất thanh vì không thấy nó đâu hết. Chàng kéo LK ra ngoài nói nhớ là bỏ vô túi quần sau nhung bây giờ không thấy. LK nói chắc bỏ quên hay rớt trong phòng rồi, thôi quay lại kiếm cầu may. Mấy người bên nhà nàng biết chuyện đòi đi theo ủng hộ tinh thần. Đến khách sạn trình bày câu chuyện với cô tiếp tân, cô ấy mời bà chủ ra nói chuyện. Bà hỏi cặn kẻ và nói anh bạn tả cái phong bì và số tiền trong đó. Anh bạn nói xong, bà mở tủ sắt mang ra phong bì, kêu anh bạn đếm lại coi có mất mát gì không. Bà ấy nói cô dọn phòng thấy phong bì rớt dưới đất, lượm lên đưa cho bà chủ cất, coi có ai tới tìm không. Anh bạn mừng quá, nhờ bà chủ gọi cô don phòng lên và hậu tạ 100 đô la. Cô dọn phòng nói " Chú cho nhiều quá, con không dám lấy đâu. Chú thương cho một hai trăm (ngàn) được gồi".

    Có thể LK may mắn, chưa hoặc không gặp những trường hợp thật xấu. Dù có chuyện gì, LK vẫn tin tưởng những điều tốt đẹp trong cuộc sống và không vì vài truòng hợp ngoại lệ, mình trở thành vô cảm, nhìn đời qua lớp kính màu đen.

    Khi trách người khác vô tình, nhìn lại bản thân, mình có vô cảm không?
    Và điều gì đã làm cho mình vô cảm???
    Last edited by Lão K; 03-04-2013 at 07:35 AM.

  14. Có 9 thành viên cám ơn bài của Lão K:

    1100i (03-04-2013),Độc hành (03-04-2013),Boulevard (03-04-2013),kehotro (08-04-2013),OA _ NỮ (03-04-2013),Phu sinh (03-04-2013),TeacherABC (04-04-2013),thuphong (04-04-2013),Triplec (07-04-2013)

  15. #8
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    1.702
    Thanks
    1.284
    Thanked 650 Times in 114 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Em kinh nghiệm sống so với các anh chị là quá ít. Đọc hết các comment mà băn khoăn quá, một mớ hỗn độn và mông lung. Giờ không biết nên nhìn đời và ứng xử với đời qua lăng kính nào đây. Trái tim thì có nhưng cũng méo mó đi phần nào trước thực cảnh xã hội, nhất là với những người đang sống tại VN.
    Ôi, Đất nước tôi - bốn ngàn năm lịch sử, Hà Nội của tôi - ngàn năm văn hiến vậy mà chưa bao giờ có cảm giác thật bình yên, thật hồn nhiên để sống, đôi khi muốn làm người tốt cũng không phải dễ.

    Anh Độc Hành cũng đúng
    Chị Oa Nữ không sai
    Tặng Lão K nghìn like
    Ai chỉ tôi cách sống?

  16. Có 6 thành viên cám ơn bài của 1100i:

    Độc hành (03-04-2013),Boulevard (10-04-2013),Lão K (03-04-2013),OA _ NỮ (04-04-2013),Phu sinh (03-04-2013),TeacherABC (04-04-2013)

  17. #9
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Trích dẫn Trích dẫn của 1100i Xem bài viết
    Em kinh nghiệm sống so với các anh chị là quá ít. Đọc hết các comment mà băn khoăn quá, một mớ hỗn độn và mông lung. Giờ không biết nên nhìn đời và ứng xử với đời qua lăng kính nào đây. Trái tim thì có nhưng cũng méo mó đi phần nào trước thực cảnh xã hội, nhất là với những người đang sống tại VN.
    Ôi, Đất nước tôi - bốn ngàn năm lịch sử, Hà Nội của tôi - ngàn năm văn hiến vậy mà chưa bao giờ có cảm giác thật bình yên, thật hồn nhiên để sống, đôi khi muốn làm người tốt cũng không phải dễ.

    Anh Độc Hành cũng đúng
    Chị Oa Nữ không sai
    Tặng Lão K nghìn like
    Ai chỉ tôi cách sống?
    i ơi, đừng nôn nóng
    Kẻo đầu nhức, mắt hoa
    Sống trong cõi người ta
    Nghĩ chi nhiều cho mệt ?
    Muốn sống thì…đừng chết
    Đơn giản vậy thôi mà !

  18. Có 5 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    1100i (08-04-2013),Boulevard (10-04-2013),kehotro (08-04-2013),Lão K (06-04-2013),Triplec (07-04-2013)

  19. #10
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: 12 điều không thể và có thể trong cuộc sống

    Trích dẫn Trích dẫn của Lão K Xem bài viết
    [COLOR="Green"]LK rất vui khi gặp lại ĐH. Từ lâu, LK vẫn thích đọc những bài viết thật thâm thuý và kiến thức sâu rộng của anh. ...
    Xin chào Lão K,

    ĐH rất cảm ơn Lão K vì lời khen tặng, nhưng thật tình ĐH cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình không được như lời khen. ĐH chỉ thấy ở mình duy nhất có một điều may ra có thể gọi là khá, đó là khi đưa lên DĐ điều gì cũng luôn hết sức tôn trọng người đọc bằng cách viết thật cẩn thận và dám nói thật những suy nghĩ trong lòng mình.

    Vâng. Nổ tung trời ở thế giới ảo, đánh bóng bản thân mình bằng đủ mọi cách thì rất dễ. Cái khó là dám nói thật lòng mình, nhất là khi chuyện nói thật đó có thể khiến cho mọi người xếp mình vào hàng thấp kém. Cụ thể ở đây là câu thuộc dạng “điều kiện cách”: NẾU…..THÌ ĐH xin chấp nhận làm người vô cảm.

    Cũng không có gì oan. Vì đã vô cảm thì làm sao người ta đánh giá cao mình được ! ĐH không biện bạch gì mà chỉ xin “tám” thêm đôi chuyện, xem như đáp ứng lời kêu gọi mọi người tham gia của Lão K .

    Dân gian VN có câu: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, mà sau này dựa vào đó có một dị bản khôi hài: “Chưa bị cạo đầu chưa thấy mát”. ĐH thì đã “thấy quan tài” rồi, hay nói theo cách khôi hài là “đã bị cạo đầu” rồi, nên luôn rất sợ.

    Tiếc là những cái ĐH thấy thì không lưu lại được bằng chứng gì nên phải đưa lên đây những bài báo đã được nhiều người đọc. Mà bài báo thì cho dù có đi đến chi tiết sâu như Lão K đề cập thì cũng chỉ là bài báo. Nó không thể là bằng chứng để kết tội hay giải tội. Bài báo chỉ để tham khảo. Người đọc buộc phải tự đánh giá những gì đáng tin hay đáng ngờ trong đó. Bởi có không ít những bài báo đưa tin chi tiết người này người nọ tuyên bố chắc như đinh đóng cột, rồi sau đó chính các người đó lại cải chính là không có ý như thế, chỉ tại các phóng viên hiểu sai !

    Về chuyện đang "tám”, ĐH cũng xin nói rõ thêm ở một vài chi tiết: Có khi thân nhân người bị nạn tố cáo mất tài sản là sự thật chứ không phải họ vu cáo. Bản thân ĐH đã chứng kiến một vụ tai nạn giao thông với trên chục nạn nhân. Xe cộ , ví, túi xách rải rác khắp trên đường. Có rất nhiều người xúm lại “nhặt giúp”. Thậm chí họ còn công khai lục túi nạn nhân lấy ví và phone “để xem địa chỉ nhà” và “gọi báo cho gia đình”. Khi Công An đến nơi thì chỉ còn lại xác xe và những tài sản không có giá trị. Một số người nhiệt tình giúp đỡ nhất lúc nảy bây giờ biến đâu mất. Những người còn ở lại ngẩn ngơ khi được Công An truy hỏi về tài sản của các nạn nhân.

    ĐH cũng đã chứng kiến một vụ tai nạn mà “nạn nhân” lại là kẻ cướp: Giả vờ gây tai nạn bằng cách lao vào xe rồi lăn ra nằm vạ. Lúc “người gây tai nạn” còn đang lo chăm sóc “nạn nhân” thì đồng bọn của “nạn nhân” xúm vào đánh hội đồng người đã “gây tai nạn” rồi cướp luôn xe chạy mất trong lúc người bị đánh còn chưa hoàn hồn.

    Và trước đây, vì công tác làm thống kê, phóng sự ngoài đường phố suốt ngày, nên rất nhiều lần ĐH gặp những “con người bất hạnh” bởi bệnh mãn tính. Khi thì bà bán bánh, lúc thì thằng bé bán khoai, bỗng dưng sùi bọt mép lăn ra đường, tay chân co giật. Vài cái bánh, mấy củ khoai rơi tung tóe. Người đi đường thấy tội nên góp mỗi người một ít tiền để giúp. Để rồi vài giờ sau, lại thấy cũng những “con người bất hạnh” đó nằm co giật với những củ khoai, chiếc bánh tung tóe trên đường nhưng ở một nơi khác. Và những đồng tiền nhân ái lại tiếp tục được nhét vào túi họ.

    Bắt chước Lão K, ĐH xin đặt ra một vài tình huống :

    - Ở VN , tình cờ thấy người bị nạn ở trên đường mà muốn tích cực giúp đỡ họ thì bạn phải làm sao với chiếc xe của mình đang đi ? Chắc là chẳng ai chạy đi tìm chỗ gửi xe rồi chạy bộ trở lại ? Vậy là phải bỏ mặc xe ở đó để lo cho nạn nhân ? Thế thì, nếu là xe con, nhẹ nhàng nhất là bạn có khả năng phải đi tìm mua lại bộ gương chiếu hậu, mà giá cả tùy theo đời và độ “xịn” của chiếc xe. Nặng hơn thì toàn bộ ví, túi xách, giấy tờ… trong xe sẽ không cánh mà bay. Nếu là xe 2 bánh, thì gần như chắc chắn bạn sẽ phải mua xe mới.

    - Ở VN, chạy xe trên đường mà có người lỡ đường vẫy tay xin đi nhờ, bạn có đồng ý cho người đó lên xe không ? Nếu có và nếu bạn là nam, người đi nhờ là một phụ nữ, bạn có khả năng nhận một trận đòn ghen khủng khiếp của “người chồng” và đồng bọn, sau đó buộc phải chi một khoản tiền kha khá để bồi thường danh dự nếu không muốn đương sự làm lớn chuyện. Còn nếu người quá giang là một thanh niên, thì có khả năng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của bạn; xác bạn bị vùi bên đường và tài sản của bạn đi theo người khách quá giang đó.

    - Ở VN, khi thấy người ta đánh nhau, bạn có nhào vô can thiệp không ? Nếu có thì mời bạn đọc tin này bởi có khả năng vợ con của bạn phải chít khăn tang:
    http://phunutoday.vn/xa-hoi/doi-song...nh-vo-2212124/

    hoặc tin này:
    http://www.tinmoi.vn/doat-mang-anh-x...011257340.html

    Dính vào những chuyện như thế này, đâu phải một mình bạn chịu, mà cả cha mẹ, vợ (chồng), con cái của bạn sẽ phải cùng gánh hậu quả đấy.

    ĐH có thể “tám” rất nhiều chuyện đại loại như thế. Nhưng thôi, bài báo chỉ là bài báo. Nhiều quá sẽ dễ chán.


    ĐH hoàn toàn đồng ý với những gì Lão K đã viết, nhất là những câu hỏi như: "Mình có thể vì một vài người xấu mà làm ngơ 98 người tốt không?" Một số câu hỏi Lão K đưa ra tự nó đã có câu trả lời. Nhưng vấn đề (ở VN) không chỉ có thế.

    Từ đầu, chúng ta chỉ mới nhìn vấn đề ở sự vô cảm đối với nạn nhân ta gặp trên đường, nhưng ta chưa nhìn lại sự vô cảm của ta đối với gia đình, với cha mẹ đang trông ngóng vì chưa thấy ta về, với vợ (chồng) lo âu đợi chờ bên mâm cơm , với đứa con đang lơ ngơ trước sân trường chờ ta đến rước , với công việc ta cần phải làm và duy trì để kiếm sống….
    Chấp nhận mất bao nhiêu thời giờ, tiền của, sức khỏe, công việc… cho một nạn nhân không quen (mà chưa chắc đó đã là nạn nhân thật sự) để tránh cho ta tiếng vô cảm, mà quên đi hoặc coi nhẹ trách nhiệm vô cùng nặng nề của ta đối với bao nhiêu người thân yêu trong gia đình thì phải gọi đó là gì cho xứng ?

    Không đơn giản như những con chữ đọc trong bài, ĐH cho rằng chỉ khi bản thân mỗi người lâm vào hoàn cảnh trớ trêu đó và nhìn thấy gương mặt thất thần, ánh mắt âu lo, trĩu nặng của những người thân yêu thì mới thấy sự giằng xé, hối tiếc trong lòng mình khủng khiếp đến mức nào.

    Bởi thế, khi gặp những vụ việc mà có nạn nhân cần giúp đỡ ngoài đường phố, ĐH sẽ báo ngay đến số 113 hay 115. Chỉ thế thôi, và ĐH vui lòng chấp nhận dù mình có bị xếp vào loại người vô cảm.

    Tuy nhiên, ĐH vẫn cầu mong cho những người tốt bụng đừng ai phải “thấy quan tài” để rồi “đổ lệ” , cho người người cư xử với nhau tràn đầy lòng nhân ái, như vậy cuộc sống sẽ tươi đẹp và đáng sống hơn. Đừng ai như ĐH - con chim đã trúng tên nên cứ thấy cành cong là khiếp sợ.

    Thân.
    Last edited by Độc hành; 04-04-2013 at 12:23 AM.

  20. Có 8 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    1100i (05-04-2013),Boulevard (10-04-2013),kehotro (08-04-2013),Lão K (03-04-2013),OA _ NỮ (04-04-2013),Phu sinh (03-04-2013),TeacherABC (04-04-2013),thuphong (04-04-2013)

Trang 1 / 2 12 LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Ngọc trong đá (Nhạc phim Ngọc trong đá)
    By Phương Lê in forum Nhạc Việt Online
    Trả lời: 1
    Bài cuối: 06-05-2011, 06:55 PM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •