Nguyệt...
(Sheiran)
Chương I
Quán Cây Bàng chiều thứ Bảy rôm rả hơn mọi ngày, bộ tứ 3HL quây quần bên chiếc bàn nhỏ với lò nướng nghi ngút khói, vui vẻ nâng ly. 3HL là ghép vui theo chữ cái đầu tên của bốn người trong nhóm.
Huy đùa:
- Hôm nay Hiền mới lãnh lương kìa, có karaoke “gác tay” gì cho vui không?
Hiền cười mỉm:
- Dzụ này bỏ lâu rồi nha!
- Tại thấy mày dạo này đột nhiên “tâm trạng” quá nên giỡn dzậy mà.
- Thì thỉnh thoảng “Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt, chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim”… vậy thôi…
Lam “tố” thêm:
- Vậy nhân chuyện “quay về kỷ niệm xưa” này, hay bữa nay mình “thiệt” luôn đi, độc thân vui tính mà lo gì.
Cả đám cười xoà. Hùng phân bua:
- Mình hông tham gia nha, hai bà rồi, tu!
Hiền, Huy, Lam đồng thanh:
- Biết òj.
Cuộc nhậu cứ thế kéo dài từ 18h tới 21h. Đến hẹn, Hùng về trước. Ba người còn lại bỗng tần ngần nơi cửa quán. Hiền mở lời:
- Thôi mình… KTV đi ha…
* * *
Lâu ngày gặp lại khách cũ, má mì Như Ý vồn vã lên tận phòng chào khách. Vừa vào phòng, cô sà ngay đến cạnh Hiền, giọng ngọt ngào lả lơi nghề nghiệp:
- Sao dzậy kung, có nàng nào trói chân mà lâu quá hông nhớ gì đến chị Như Ý hết à!
Hiền đùa:
- Giờ thấy em ngồi đây là biết em lúc nào cũng nhớ đến chị rồi phải hông?
Như ý đánh khẽ vào vai Hiền:
- Chị biết mà, dẫu có quên chị nhưng còn mấy đứa em dễ thương của chị, hông lẽ hông nhớ được người nào để quay trở lại.
Lam, Huy mỉm cười, vỗ tay lên bàn, vờ đồng tình:
- Thì bởi…
Như ý đon đả:
- Ba em đợi chút chị kêu mấy em nó đem bia lên nha, hôm nay sẽ có hai hoa khôi ngồi rót bia cho bạn của Hiền, yên tâm, còn Hiền là chị Như Ý ưu tiên nha, có một bé hôm nay mới đi làm ngày đầu, để em làm quen nha.
Dứt lời, Như ý nhanh nhẹn ra ngoài. Lam, Huy đưa mắt nhìn Hiền, dài giọng:
- Ngày đầu đoá nha anh Hiền!
Hiền lắc đầu, cười khẽ:
- Thì ngày đầu gặp nhau là ngày đầu.
Hiền thoáng dịu lòng, một cảm giác nhẹ nhàng lan toả. Anh cắc cớ:
- Em có “tưởng” xem anh tên gì không?
Hà cười:
- Anh là khách VIP mà, em chưa kịp tưởng thì “má” đã cho em biết anh tên Hiền rồi.
Hiền phì cười. Anh và mấy người bạn thân thỉnh thoảng đi “karaoke gác tay”, nhưng có lẽ không giống với người khác, không chủ ý tìm thú vui của phần “con”, chỉ đi tìm chút gì của phần “người” đôi lúc lơ đãng nơi đâu đó. Những con người xa lạ gặp nhau, nói chuyện phiếm, hát hò, tào lao với nhau, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày hay những mối quan hệ thường ngày. Nên thường nhóm Hiền chỉ chọn bé nào trò chuyện vui vẻ, hài hước, khi trở lại hay thích ngồi với người cũ. Ờ, thì tào lao cũng là một thế giới riêng vậy.
Huy với Lam hát hò nãy giờ, quay sang trêu Hiền:
- Bạn Hiền ơi, người ấy tên gì?
- Giới thiệu với hai bạn, bạn mình tên Nguyệt.
Hai cô bé ngồi cạnh Huy và Lam che miệng cười khúc khích.
Hà dịu dàng:
- Nhóm anh lạ ghê, toàn hát nhạc “sến” không à.
Hiền nhìn “Nguyệt”:
- Nghe “má” nói ngày đầu em đi làm?
- Dạ, phòng này cũng là phòng đầu tiên.
- Vậy sao em biết nhóm anh “lạ”?
- Tại lúc mới vào “má” có nói sơ sơ, “má” nói khách vào đây thường thích nhạc sôi động, thích nhảy nhót.
- Ừm.m…
Hiền định hỏi thêm vài điều về “Nguyệt”, mà thôi, đã vào mấy chỗ này, không thích nghe “hoàn cảnh” thì đừng hỏi đến “hoàn cảnh”, biết nhiều cũng không để làm gì, đôi khi chỉ làm mình nhức đầu, đi xả stress mà nhức đầu thì không hợp logic lắm.
* * *
Như ý đưa nhóm ra tận cửa quán, vuốt nhẹ cánh tay Hiền, giả lả :
- Bé Hà có làm gì phật ý em không kung? Bé đó chị chưa có thời gian huấn luyện, chưa biết thế nào.
Hiền vờ đẩy đưa:
- Đã gặp chị Như Ý mà không “như ý” nữa thì em đi gặp chị khác rồi, tới đây chi nữa.
Như Ý phá lên cười khanh khách, vẻ hài lòng lẫn tự tin rạng ngời trên nét mặt.