Có chớ, có LK đây, chẳng những thế mà còn hơn vậy nữa. Nhưng LK không dám nhận mình là người đàn ông tốt, chỉ dám thành thật khai báo mình là thành viên kỳ cựu của "Hội thờ bà" thôi.
Nhớ lại ngày xưa, lúc mới quen nhau, LK thường
Vô chùa cầu Phật trên trời
Sao cho con lấy được người con thương
Rồi sau đó:
Từ khi lấy vợ buồn hiu
Từ khi lấy vợ đủ điều đắng cay
Lau nhà rửa chén hằng ngày
Giử con giặt giủ làm hoài ... cũng quen
Chuyện gì LK cũng có thể làm được chỉ có chuyện bếp núc thì chịu, nấu ăn không ai nuốt nỗi. Do đó nếu hôm nào nàng mệt, réo LK vào bếp thì kéo nhau ra tiệm cho tiện. Lúc nào nặng túi, ăn chổ sang một chút. Còn bửa nào sát kỳ lương thì gặm bánh mì ... cũng xong.
Nói giỡn cho vui chứ LK nghĩ nếu hai người cùng đi làm thì công chuyện trong nhà chia nhau cũng là chuyện thường. Ở nhà LK, một người nấu ăn thì người kia rửa chén. Mới đầu đứng rửa, nước mắt lưng tròng vì trước khi về nhà vợ, ở với má, có bao giờ mình phải rửa chén đâu. Vậy mà bây giờ ... . Nhưng rửa riết rồi cũng ... quen và hôm nào được miễn rửa chén thì lại ... nhớ.
Trường hợp một người đi làm, người kia nội trợ thì cơm nước trong nhà, lo cho chồng con cũng là chuyện ... thường luôn.
LK có đọc một bài thơ, thấy đàn ông VN cũng được lắm chứ
Môt thương đôi má của nàng,
Xoa toàn mỹ phẫm anh tàn tháng lương.
Hai thương giọng ngọt như đường,
Nàng xin môt tiếng vua nhường mất ngôi.
Ba thương đo đỏ đôi môi,
Anh không chạm đươc sợ trôi son nàng.
Bốn thương mười ngón thiên đàng,
Móng nàng lạ lắm, lúc vàng lúc xanh.
Năm thương đôi măt long lanh,
Liếc tình cọp cũng biến thành nai tơ.
Sáu thương cái nết ngây thơ,
Quen nàng môt tháng anh khờ ba năm.
Bảy thương cái mặt chằm dzằm,
Đòi mua môt cái áo đầm mới dzui.
Tám thương mái tóc buông xuôi,
Làm anh điêu đứng bởi mùi dzầu thơm.
Chín thương nàng biêt nấu cơm,
Ba năm môt món anh ròm như ma
(Sưu tầm)