Last edited by Lão K; 06-09-2012 at 03:32 AM.
get_out_cs (06-09-2012),langthang (06-09-2012),loyal (07-09-2012),MinhThy (06-09-2012),NHAT NGUYET (06-09-2012),OA _ NỮ (06-09-2012),thuphong (06-09-2012),Triplec (06-09-2012)
Còn gái non nào mà chọc hả tổng quản? vừa mới vào cổng lò dò trinh sát, mama đã phán cái ầm "coi chừng cái người thâm thủ vừa mới tái xuất giang hồ đó" thì còn làm ăn nước nôi gì được nữa ! Chưa bắt đền tổng quản là may rồi
Ngày xưa, có 2 kẻ trộm thân thủ cao cường, biến hóa khôn lường mà LT phải e dè. Lúc nào LT cũng phải đề cao cảnh giác, trồng thêm cây, lắp thêm rào để bảo vệ tam cung lục viện mà còn bị 2 lão ấy quấy phá liên tục. Đó là 2 hầu dấu nhân LNĐ (NTĐ) và 3H (Parksonghiep)! LT đầu đội trời, chân đạp đất, không hề biết sợ ai nhưng phải kiêng dè hai lão ấy
Last edited by langthang; 06-09-2012 at 10:30 PM.
Bầu thơ, túi rượu, câu ca
Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà
get_out_cs (06-09-2012),Lão K (07-09-2012),loyal (07-09-2012),NHAT NGUYET (06-09-2012),OA _ NỮ (06-09-2012),thuphong (06-09-2012)
get_out_cs (07-09-2012),kehotro (08-09-2012),MinhThy (07-09-2012)
Jakarta – Đôi điều cảm nhận
Đến Jakarta sau 2 giờ ngồi trên máy bay, 2 tiếng transit ở Singapore, 1 giờ đợi nhập cảnh… cảm giác đầu tiên của tôi là Jakarta nhiều xe hơi thật. Người đón cho biết, ở Indonesia phương tiện đi lại 80% là xe hơi. Cho nên dù đường sá khá rộng rãi, các xe vẫn nối đuôi nhau lăn chầm chậm…
Nhà hàng ở sân gôn trên đường từ Sân bay về trung tâm là nơi đầu tiên tôi trải nghiệm việc kiểm tra an ninh nghiêm ngặt mà tôi đã được nghe trước đó. Xe phải dừng ở cổng vào để các nhân viên an ninh mở cửa ngó vào trong, rà mìn rồi mới được đi tiếp, cứ như đang sống trong thời chiến… bom có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Ở nhà hàng này, tôi cũng thử món ăn Indonesisa được cảnh báo là khó ăn. Mặc dù người đón đã cố gắng chọn món dễ ăn nhất là Migoren (Mì xào) và Nisegoren (cơm chiên), tôi vẫn cảm thấy thật khó nuốt trôi, trừ món Mì xào có hương vị khá gần với món hủ tiếu xào ở VN…
Tiếng Indonesi được giải thích là khá dể nói với cú pháp như tiếng Việt, ví dụ như Satu là Một, Lagi là Nữa, muốn nói “Một cái nữa” thì sẽ nói là:
- Satu lagi
Hoặc, Cơnha là no, Beloom là chưa, muốn hỏi “No chưa?’ thì sẽ nói:
- Cơnha beloom?
Người Indonesia không giỏi tiếng Anh, mà tiếng Indonesisa lại dễ nói nên người nước ngoài đến Indonesia thường nhanh chóng học tiếng và sử dụng trong giao tiếp….
Khách sạn Harris tôi ở nằm trong chuỗi khách sạn đều có tên Harris chỉ khác phần ghi thêm. Khách sạn khá lớn, phòng rộng và đẹp, giá 65USD/1 đêm, không bao gồm bữa sáng. Cũng không đắt lắm.
Người Indo cũng khá thân thiện, dường như phụ nữ đẹp hơn đàn ông với mắt to, mũi cao, ăn mặt kín đáo nên trông rất dịu dàng. Chẳng trách một ông sếp của tôi, có mấy năm công tác ở Indo, cảm thấy rất gắn bó với đất nước này, dù thức ăn và trị an vẫn đang là vấn đề nan giải…
Ở khách sạn Premelia – nơi tôi được mời ăn tối ngày hôm sau, việc kiểm tra an ninh nghiêm ngặt như ở sân bay khi có cả máy soi hành lý đặt trước cửa. Đây là khách sạn 5 sao của Indo, nên bày trí khá lộng lẫy. Nhân viên mặc trang phục truyền thống, váy áo thướt tha, xinh như những đóa hàm tiếu e ấp… gây ấn tượng mạnh với tôi.
Chợt nghĩ, Jakarta, nơi đẹp thì đẹp có khi hơn SG, nhưng nơi bẩn, như những hàng quá lề đường, thì bẩn hơn SG nhiều. Tôi đã bắt gặp những quán bên đường che chắn tạm bợ bằng những tấm bạt bám đầy bụi, thức ăn được để trên những khay đen đen vàng vàng ghét bẩn, khách ăn thì ngồi đứng nhồm nhoàm nhai nuốt…
Đặc biệt, cây cỏ ở đây không xanh, cứ như thiếu sức sống, bầu trời thì từ sáng đến chiều chỉ có một màu xám xịt dù chưa phải là mùa mưa.
Có thể dễ dàng nhận ra những phụ nữ theo đạo Hồi ở đây bằng chiếc khăn trùm đầu, nhưng những cô gái không trùm đầu cũng có thể có những người theo đạo hồi trong số đó, vì ở Đạo Hồi, con gái đến 18 tuổi có quyền được lựa chọn, trùm khăn hoặc không trùm khăn. Tuy nhiên sau khi lập gia đình, việc trùm khăn là bắt buộc.
Khi đến thăm nhà máy đối tác, tôi được biết những nhân viên theo đạo hồi được bố trí nơi để cầu kinh và được phép cầu kinh theo lễ nghi của đạo. Một ngày họ thực hiện cầu kinh 5 lần gồm, sáng (2), trưa (1), chiều tối (2), mỗi lần từ 5-15 phút tùy người. Quả là nhiêu khê, có vậy mới thấy những người theo đạo hồi sùng đạo thế nào.
Cô bạn đối tác đã qua Việt Nam một hai lần, khi được hỏi có gặp khó khăn gì ở VN không, đã trả lời:
- Thích VN nhưng vấn đề ăn uống thì phải cẩn trọng, vì có thể ăn nhầm thịt heo – loài vật mà Đạo Hồi cho là dơ bẩn không ăn…
Thế thì cũng uổng phí nhỉ? Vì thịt heo làm được những món rất ngon.
….
3 ngày ở Jakarta chắc chắn là không đủ để hiểu hết về Indonesia, nên đây chỉ là một vài cảm nhận của tôi khi lần đầu đặt chân đến đất nước cùng trong khu vực mà văn hóa và tập tục ăn uống gần như khác biệt…
get_out_cs (07-09-2012),kehotro (08-09-2012),Lão K (08-09-2012)
get_out_cs (07-09-2012),kehotro (08-09-2012),Lão K (08-09-2012),OA _ NỮ (07-09-2012)
Bạn của tôi
Vậy là cuối cùng bạn cũng mua 70-200, sau khi quẳng cho mình lời cằn nhằn:
- Cậu đào cái hố vôi rồi xui tớ nhảy, phỏng hết cả chân...
Mình cười trừ... sau khi đọc cái giá, nhẩm tính, vậy là bạn phải nhịn ăn cỡ 500 tô phở 24... Ờ mà cũng nhịn bớt đi còn giữ dáng...
70-200, ống tele được cho là tiện dụng cho các tay súng bắn tỉa, với màu sắc đẹp và xoá phông tuyệt vời...
Chẳng biết bạn có háo hức nhiều như mình không, mặc dù ống của bạn nhưng mình lại cảm thấy vui thật sự khi bạn mua nó... Và giờ đây mình chống cằm ngồi bên màn hình vi tính chờ xem hình bạn chụp...
Mình thích xem hình bạn chụp, bất kể là gì... Vài bông hoa dại đẫm sương, mấy nhành hoa cuối mùa, dăm khung hình ưu tư của cô người mẫu nào đó... Hơn thế mình thích đọc những tiêu đề bạn đặt cho ảnh... Những tiêu đề rất thơ, tràn đầy cảm xúc đủ cho mình thả hồn vào lang thang...
Nhiều khi mình tự hỏi, làm sao đằng sau vẻ phong trần đó lại là một tâm hồn sâu lắng đến vậy, sâu lắng trong từng bức ảnh, từng commment bạn gõ phím viết ra?
Thêm ống mới cũng có nghĩa là hành trang lãng tử của bạn đã nặng thêm chút nữa... Bước chân phong trần sẽ còn rong ruổi lâu hơn...
Mình không mong gì nhiều, chỉ mong bạn mãi chân cứng đá mềm để giữ lại thực nhiều khoảnh khắc đẹp của cuộc sống này qua ống để cho mình và nhiều bạn bè nữa thưởng lãm mỗi ngày...
Đừng cười mình vì mình bỗng dưng thành fan của bạn nhé!
get_out_cs (07-09-2012),kehotro (08-09-2012),Lão K (08-09-2012),MinhThy (07-09-2012)