Bình Nguyên (11-06-2012),Lão K (05-06-2012),phale (04-06-2012),Phu sinh (04-06-2012)
.
Minh Thy xinh gái và dễ thương lắm.
Khi có tuổi trẻ ngưòi ta có thể bất cần nhiều thứ, cười ngạo nhiều thứ nhưng khi nàng thời gian chạm móng vuốt vào ta khi đó mới thực sự thấm thía câu lực bất tòng tâm. Khi trước chị hay cười cô bạn lúc nào trong túi xách cũng trữ đủ loại thuốc vậy mà bây giờ mình cũng phải làm bạn với thuốc.
K phải người ta cố sống lâu mà người ta đang cố sống khoẻ mạnh để k phải phiền đến bất cứ ai.
Đau một giây đi một khoảng khắc là điều mà tất cả mọi người đều mong ước.
Last edited by thuphong; 04-06-2012 at 07:35 PM.
Sẽ còn có ngày mai
WC Phale dựng nhà ở NR. Hi vọng ngôi nhà của em xây trên nền bê tông cốt sắt vững vàng mãi nơi này để cùng bạn bè anh chị em vào tám chuyện cùng nhau.
Hình như thấy cô nàng thời gian đang lấp lcòn gìó bụm miệng cười đêu đểu… Già thiệt rồi …
Bàn đến tuổi già, đúng là lực bất tòng tâm. Ông trời thường ko công bằng nhiều thứ, nhưng riêng quy luật sinh - lão - bệnh - tử thì ông chẳng bao giờ bỏ sót một ai.
OA ST trên mạng câu chuyện cảm động này.
Câu chuyện của một chiếc lá già.
Có một chiếc lá vàng ở trên cành. Lá ở trên cành thì chẳng có gì là lạ, có điều cái lá đó đã già và có vẻ như sự có mặt của nó làm những chiếc lá xanh còn lại khó chịu.
Úi chà!...Nhìn trước nhìn sau, cái lá vàng chẳng có gì là hữu dụng. Ở trên cành, nó ăn bớt phần dinh dưỡng của cái cây vốn đã hom hem. Hơn nữa, nó lại gàn dở và rách rưới khiến những chiếc lá xung quanh càng xấu hổ.
Khi gió qua vườn, lá xanh ồ lên sung sướng. Không vui sao được khi chúng lại sắp được khiêu vũ cùng nhau. Cái lá già như không thèm đếm xỉa đến điều đó, nó lè nhè:
Cô gió ơi, tôi chóng mặt quá, tôi già rồi, không tham gia vào trò chơi của cô được.
Gió cuối đầu biết lỗi, lắc mình nhẹ nhàng bay qua khu vườn.
Khỏi phải nói những chiếc lá xanh tiếc như thế nào. Xưa nay chúng tỏ ra lịch sự đàng hoàng, nhưng lúc ấy, chúng thấy chẳng cần đóng kịch với cái lá già kia nữa. Chúng tranh nhau nhiếc móc bậc tiền bối của mình như sợ mất phần.Chợt, một cái mầm non khóc thét lên. Mẹ nó vỗ về:
- Ôi, con ngoan, nín đi nào, các bác lá già làm con sợ phãi không?
Cái lá già chợt hiễu rằng nó không phãi đang trong cơn ác mộng. Nước mắt của nó đã cạn nhưng vẫn còn một giọt cuối cùng mang theo những cay đắng trào ra khỏi mắt. Lá thả mình vào khoảng không. Nó kịp nhận ra mình rơi xuống sân một nhà dưỡng lão. Hôm nay là chủ nhật. Trong sân có một cụ già ngồi thẫn thờ. Trời gần sụp tối như dường như các con của cụ vẫn chưa đến. Cái lá nhìn quanh, hình như nó thấy cô đơn.
ST.
OA NỮ đọc câu chuyện trên nhiều lần, mỗi lần đọc xong lại cảm thấy ngậm ngùi về tuổi già bị kỳ thị nó tủi thân như thế nào. OA lại liên tưởng đến đời thường mỗi khi bạn bè OA than vãn khi bị đối sử như vậy. OA chỉ biết đành an ủi họ.
- Ko có lá vàng làm sao tô điểm cho mùa thu được đẹp lông lẫy. Ko có tiếng lá khô rơi xào xạc sao lay động được những hồn thơ nghiêng ngả...
- Tuổi già bị kì thị hay được tôn trọng là do mình...Hãy là chiếc lá vàng chứ đừng để úa. Hãy là chiếc lá khô chứ đừng để rách...Hãy là....
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Bình Nguyên (11-06-2012),Boulevard (05-06-2012),Lão K (05-06-2012),MinhThy (05-06-2012),Nhím con (06-06-2012),phale (05-06-2012),Phu sinh (05-06-2012),thachanhtim (10-06-2012),Triplec (05-06-2012)
Hề hề, có một số thứ rất muốn thích nhưng vẫn ko thể thích bởi vì đừng như LK, cái gì cũng sợ, rốt cuộc không dám làm gì hết.
"Buồn ơi ta xin chào mi"
Ăn kiêng thì chỉ có thể sống lâu một chút...Chứ còn để tận hưởng những thứ ko cần kiêng thì phải xét lại. Vì những thứ ko cần kiêng tồn tại được phải nhờ những thứ ko được kiêng. Hì hì.
Last edited by OA _ NỮ; 05-06-2012 at 10:07 PM.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Bình Nguyên (11-06-2012),get_out_cs (07-06-2012),Lão K (06-06-2012),MinhThy (05-06-2012),Nhím con (06-06-2012),phale (07-06-2012),Phu sinh (06-06-2012),thuphong (06-06-2012)
Người lớn tuổi luôn là người đáng được kính trọng. Em thường thấy rất buồn mỗi lần đọc đâu đó về việc ông bà, cha mẹ bị con cháu đối xử ngược đãi, những khi như thế em lại nghĩ đến người bà của em đã mất, không hiểu khi còn có ông bà,cha mẹ bên cạnh tại sao họ lại không biết trân trọng. Họ cũng đã từng qua một thời trẻ như chúng ta và rồi chúng ta cũng sẽ một thời như họ. Em chỉ thích gọi là người lớn tuổi bởi họ chỉ lớn tuổi thôi chứ đâu có già, tâm hồn vẫn trẻ trung lắm, như ông ngoại em, ông rất thích đi du lịch đây đó.
Chị ON, câu chuyện của chị vẽ một khung cảnh ảm đảm quá, em đọc cũng chạnh lòng... Guồng quay cuộc sống mặc nhiên quay, và những người già cứ thế âm thầm lặng lẽ khỏi guồng quay ấy mà giới trẻ nhiều khi mải mê nhìn về phía trước không thấy ông bà, cha mẹ mình đang lẻ loi...
Nhưng em thì chỉ ước già mà được như chị ON... vẫn phơi phới tâm hồn, hừng hực mạch huyết... niềm vui sống như cuộn trào từng ngày... Không như em đôi khi như con dế tự kỷ, ôm nỗi sầu rên rỉ riêng mình...
Tâm đắc câu này của chị "Hãy là lá vàng nhưng không úa, khô nhưng không rách..."...
p/s: Ngôi nhà nhỏ của em luôn rộng cửa, luôn sẵn rượu trà... rất vui đón anh chị, bạn bè ghé vào 8.. 9..10 chuyện trên trời dưới đất để cho 24 giờ mỗi ngày đều là những giờ vui vẻ đáng nhớ...
Chị cũng cảm thấy buồn cho nhân tình thế thái khi bắt gặp đâu đó cảnh người già bị ngược đãi...
Giữ được cho tâm hồn trẻ trung mãi cũng cần phải có bản lĩnh đấy Minhthy.
Mà nè... mai mốt chị già... Minhthy nhớ đừng lãng quên chị PL nha...
"Người đẹp chỉ làm người ta lưu luyến trong một khoảng khắc, nhưng người có tâm hồn đẹp luôn làm người ta nhớ đến suốt đời", có lẽ là thế thật. Nhưng tiếc là, vẻ đẹp tâm hồn đang bị vẻ đẹp hình thể lấn át, khi mà bây giờ các anh chàng khi tám chuyện toàn hỏi đại loại "cô ta xinh không? chân dài không..."...
Nói đến đây mới nhớ, hôm qua ngồi cùng anh bạn có con trai đang tuổi dựng vợ. Anh ấy bảo:
- Người ta nghiên cứu rằng, con cái thường thừa hưởng trí thông minh từ mẹ, còn hình thể thì từ cha... thế mà xưa giờ người ta toàn làm ngược...
Minhthy, nghe em nói nói cười cười như vậy là chị thấy vui rồi...cứ 888 thoải mái nhé. Em hồn nhiên rồi em sẽ bình yên... ha Minhthy...
Chị TP, đọc cm của chị em nhớ Ba em. Ba em thường bảo:
- Đời Ba chỉ có 2 ước nguyện: 1. Ba có bao nhiêu đứa con thì khoẻ mạnh khôn lớn bấy nhiêu đứa. 2. Khi Ba già, đến hạn kỳ ra đi thì được đi trong tích tắc...
Có những ước nguyện giản dị ẩn chứa tấm lòng và thái độ sống trong đó chị nhỉ?
Lại nhớ một người hay bảo khi đề cập đến tuổi già:
- Được già là một điều may mắn. Có rất nhiều người muốn già mà không được...
Nếu bây giờ được trẻ bên cạnh bạn bè đang già, không chừng lại trở thành lạc lõng...
Ước nguyện của ông cụ thật sáng suốt. Được nhìn các con khôn lớn là cái hạnh phúc lớn nhất của cha mẹ.
Đối với con cái, LK chỉ có một điều mong ước là các con sống thật lương thiện, lúc nào cũng nhìn thẳng về phía trước, không phải ngoái lại sau lưng để trông chừng. Tiền tài, danh vọng có đó rồi mất đó, không có cái đức thì rất khó giữ được.
LK có dịp đọc cuốn sách "The Joy of Living and Dying in Peace" (Sống hạnh phúc, chết bình yên) thật hay của đức Đạt Lai Lạt Ma. Trong vòng "Sinh lão bệnh tử", mình chỉ cầu mong bỏ được giai đoạn 3, về bến thứ tư thật thanh thản.