Nó nhận được 1 lá thư của 1 người bạn mới... Nó biết anh rất buồn vì những lời nói thẳng nói thật từ nó... Nó có phũ phàng quá không nhỉ? Nhưng con người nó là vậy, nó yêu và ghét, nó giận và hờn, nó buồn và vui và vượt lên cả đó là quan niệm của nó đối với tình yêu, gia đình có lẽ cũng có phần cứng nhắc theo 1 tiêu chí của riêng nó...
Nó đã phải rất chày cối khi sỗ sàng nói thẳng vào những người đàn ông có vợ muốn tiếp cận nó: "Tiêu chí của em là phi công già, vợ bỏ, vợ chết..."... Cộng thêm cái tiêu chí đó còn có biết bao những tiêu chí nhỏ? Nó là ai mà lại "cành cao tủ lệch" đến thế? Nó là ai mà tự cho mình cái quyền vẽ tiêu chuẩn cho người đàn ông của mình như vậy? Và nó là ai mà tự cho mình cái quyền cắt phụt những mối quan hệ mà mới chỉ là đang nhú lên, đang đâm chồi... Nó làm vậy rồi những người bạn tới với nó sẽ hiểu, nó không muốn ai mất thời gian cho nó, tốn công sức để nghĩ về nó và hơn cả là để người ta sáng suốt lựa chọn một con đường tình ái cho họ thay vì đi vào mê hồn trận...
Nó nói chuyện với bạn cũ khi anh quên mất cả ngày sinh nhật nó, nó nói : "Anh không phải lo. Hoa sinh nhật năm này em nhiều lắm, hoa đẹp lắm, không phải hoa ướp tủ lạnh như của ai đâu...". Cũng vẫn là những bông hồng đỏ thắm, to rực rỡ vào 1 ngày hè nắng chói chang rất khó kiếm nhưng những người bạn của nó vẫn tìm được những bông hoa mà nó ưng ý nhất. Vắng cô thì chợ vẫn đông, cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui...
Mới gặp lần thứ 3 thôi nhưng theo chân nó theo bạn bè, theo công việc anh đã vội "cảm nắng", "cảm gió" vì nó mất rồi... để rồi cả 1 ngày nó để lại cho anh 1 tâm trạng bứt rứt buồn... Nó cứ vào email là lại nhận được một vài dòng từ anh... Sáng nay nó nhận được 2 lá thư, 1 lá thư viết như nhật ký về nó, 1 lá thư xin lỗi vì gửi nhầm vì anh muốn "cất riêng" cho anh... Tuổi này liệu có còn nhầm nhọt như vậy không? Anh tự hỏi tại sao anh lại có cảm giác như nam châm đang bị hút như vậy, anh lang thang vô định và chờ đợi cả một buổi tối tin nhắn, cuộc gọi từ bạn mới...
Biết trả lời sao bây giờ vì mỗi người 1 tiêu chí để lựa chọn người yêu... Bạn gái bảo nó chị đừng vẽ ra tiêu chí như thế hãy sống bằng cảm nhận từ trái tim mình... Trái tim nó có còn rung động nổi không để cảm nhận ??? Đó là mới là điều mà nó lo sợ nhất... 1 năm qua, nó sống khép kín, nó ẩn mình trong cô đơn, trong công việc... Và giờ nó đang cố gắng để lại vui, lại cười đùa tếu táo và trở lại 1 cuộc sống "Là nó" thay vì bị hút bởi sức hút từ người khác...
1 buổi sáng đầu tinh mơ... nó gửi anh - bạn mới cũng như những ai đã vô tình "vấp" phải nó trong cuộc đời họ một lời chúc an lành, bình yên và họ và nó cứ đi... Cứ đi rồi sẽ tới, gái có công thì chồng chẳng phụ... Nhưng đúng như câu thơ mà nó . Nó tặng anh, bạn mới và cả những người bạn của nó bài thơ "Tôi đi tìm một nửa" của Đặng Quốc Vinh
"Tôi đang đi tìm một nửa của đời tôi
Nhưng cố tìm, tìm mãi mà không thấy
Người yêu ơi anh là ai vậy
Để một mình em lầm lũi đi tìm
Xé màn sương tôi lê bước trong đêm
Và ngơ ngẩn từng đôi tình nhân góc phố
Họ tươi cười quên chuyện đời đau khổ
Một nửa bên nhau quyên lấy một mãng đời
Tôi đi tìm một nửa của cuộc đời
Khi sớm bao lần yêu đương rồi phụt tắt
Một nửa cô đơn tâm hồn lay lắt
Không có anh tôi chắc sống một mình
Tôi đi tìm một nửa của mình
Trăm ngàn đàn ông nhưng tình yêu thì chỉ một
Khi gặp anh ngỡ cửa đã then cài chốt
Nhưng cuối cùng người ấy cũng ra đi
Tôi đi tìm một nửa, cố đi
Biết bao lần tôi cứ luôn lầm tưởng
Tình yêu bao la biết nơi nào là hướng
Một người yêu thành thật chỉ riêng mình
Tôi mãi đi tìm mãi đi tìm
Xa xôi ấy chắc anh thì cũng vậy
Cũng tại ta hai người đâu thấy
Xui ngược trên đời khốn khó để tìm nhau."
Vội vã tới, vội vã đi, ồ ạt như cơn gió rồi lại trở về với khung trời lặng lẽ, bình yên... cuộc đời sau những xáo trộn thì con người vẫn cứ cân bằng và tĩnh tại. Có tình yêu con người ta vui hơn, có hi vọng con người ta thấy phấn chấn và yêu đời hơn... nhưng không có thì con người ta vẫn cứ sống bởi xung quanh ta còn bao nỗi lo của cơm áo, gạo tiền, của con cái, bố mẹ .... Hãy sống vì mọi người - những người thân yêu của mình trước đi nhé... Còn vì mình... hãy cứ từ từ... rồi ván cũng sẽ đóng thuyền, rồi trâu cũng tìm được cọc thôi...