Trằn trọc mãi cả đêm nên 6g sáng đã bò dậy để chuẩn bị đi báo cáo tốt nghiệp luận văn. Gọi điện thoại nhắc từng thầy để các thầy không tới muộn. 7g sáng có mặt ở Trường ĐH Khoa học xã hội Nhân văn HN, nơi đã in bao kỷ niệm của thời sinh viên. Hì hụi tự dán cái tên mình thế vào tên người bạn báo cáo hôm trước. 7g30 cô bé gia sư người đã giúp nó làm slide chiếu phần trình bầy đã tới. Cô bé ôm tới 2 cái máy cho chắc. Tới 8g15 sư phụ nó mới tới khi mà toàn bộ hội đồng đều đã có mặt.
Ấy vậy mà khi hội đồng đọc các quyết định thì máy chiếu đơ... sợ gần chết...rốt cuộc thì đúng tới lúc cần nói thì máy hết đơ... ke ke
Bao nhiêu công lực của sự tự tin đã giúp nó thuyết trình và trả lời từng câu hỏi của các thầy cô trong hội đồng. Thực lạ vì 2 thầy phản biện thì khen nó hết lời và nói luận văn của nó xứng đáng làm cơ sở để làm tiến sĩ chứ không phải nghiên cứu sinh... Những tưởng mọi cái êm thì tới lượt sư phụ - thầy hướng dẫn nó... Oạch... Ai đời thầy lại chẳng bảo vệ gì trò, phê trò kịch liệt khiến cả hội đồng nghẹn thở vì bất ngờ... Nó chẳng bất ngờ mấy, vì nó đã biết tính sư phụ của nó và biết cái cách ăn nói khiến người khác phải tối tăm mặt mũi là như thế lào... Nên với nó chỉ là muỗi đốt gỗ vì quen nghe mắng roài... Rốt cuộc thì cũng trót lọt và bạn nó - trưởng khoa ra bắt tay mừng cho nó. Cô bạn vốn là học trò của người vợ của một người bạn thân thiết với nó làm ở khoa sau đại học, người đã giúp nó làm hồ sơ cấp tốc đi học ngày nào cũng tới tặng nó 1 bó hoa với nụ cười rạng rỡ chia sẻ. Và vẫn không thể thiếu Thảo - cô bạn chí cốt luôn bên nó trong các cuộc tác nghiệp và hành nghề, mặc dù bạn đang ở giai đoạn... cho con bú.
9g30 kết thúc phần báo cáo và trả lời chờ hội đồng chấm điểm, nó mở máy điện thoại bao nhiêu cuôc gọi nhỡ, trong đó có số máy của Ex. Gọi lại thì con gái đang trên đường vào bệnh viện cấp cứu, ex lại đang công tác ở Hải Dương nên nhờ anh trai cả của Ex tới đón con. Nó gọi cho con gái, con gái ngạc nhiên kêu : "Mẹ đang bảo vệ luận văn cơ mà. Mẹ cứ bảo vệ xong rồi vào bệnh viện với con". Lòng như lửa đốt, kết thúc nó bỏ lại tất cả những bó hoa, chạy vội ra chợ Hà Đông mua 1 bộ quần áo (vì lúc đó mặc váy vào bệnh viện rất bất tiện). Nó đi theo người đồng nghiệp ex nhờ xét nghiệm và rồi con gái cũng đã đỡ đau. Sau một loạt xét nghiệm vẫn là bệnh viêm dạ dày. 2 mẹ con lếch thếch định bò về nhà thì con gái kêu vẫn đau nhoi nhói. Nó lại tha con trở ngược lại 2 cây số về nhà bà nội nằm để cho yên tâm, nhỡ con có biến chứng thì vào viện ngay. nằm tới 2g30 con vẫn ngủ, gọi điện thoại về cơ quan thấy nói không có bài cần 1 bài hội thảo múa trên Nghi Tàm. Nó lại hò con gái dậy,chở gái về nhà với đống quần áo, bài vở thuốc thang, nó phóng lên Nghi Tàm để dự Hội thảo. Mang được tài liệu về nhà lúc 16g30, nó đánh vật với tài liệu và viết bài tới 17g30 thì xong. Lại phóng đi mua cháo cho con gái.
Đang mua cháu thì thầy nó, GS Hà Minh Đức gọi điện thoại chúc mừng. Thầy nói thầy đã nhận được thông tin nó đã hoàn thành nhiệm vụ và điểm tốt.Và thầy nói nó quá ư là năng động khi mà trong 1 ngày làm đủ thứ việc. Nó nhận lời chúc từ thầy giáo và bạn bè của nó. Vui nhất là thầy chủ tịch hội đồng chúc nó : "Thế là tai qua nạn khỏi rui. Chúc mừng lần nữa nhé!". Nó luôn yêu quý thầy nhất bởi lòng nhân ái mà thầy giành cho nó cũng như tất cả các học sinh của thầy.
Ông bạn vàng gọi điện thoại nói sẽ cho thợ chở đồ xây dựng vào thứ 7 và bắt đầu chiến dịch sửa nhà. Nó vẫn chưa về được quê rồi... Mai bằng mọi giá sẽ phải về.
Nhiều khi nó thấy cuộc đời nó thật gian nan, nhưng vượt qua rùi cũng thấy nhẹ nhõm. Xin nghỉ cho con gái học tối nay, cô gíao dạy toán lại cho nó cái địa chỉ nhà thuốc chữa trị bệnh dạ dày cho con. Có lẽ điều mong mỏi lớn nhất ngày hôm nay của nó đó là con gái luôn khỏe mạnh và học hành ngoan ngoãn.
1 ngày ghi chép để giải tỏa những xì trét. ĐÃ kết thúc 1 quãng thời gian học hành nhọc nhằn vất vả đúng vào giai đoạn mà bao biến động. Khiến nó phải xin hủy kết quả đỗ nghiên cứu sinh và bảo vệ cao học. Đời 1 người đàn bà đâu có cần học cao như thế nhỉ? Chỉ cần vậy là đủ dùng roài...