1100i (18-12-2012),bachvan (31-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),loyal (18-12-2012)
1100i (18-12-2012),Độc hành (18-12-2012),Boulevard (18-12-2012),get_out_cs (19-12-2012)
1100i (18-12-2012),bachvan (31-12-2012),Boulevard (18-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),loyal (18-12-2012)
Anh Loyal và chị Thu Phong đều bẩu cứ thấy Bou là thấy măm... hihi... Vì quả thực bạn bè gặp nhau mà không ăn thì không biết phải làm gì. Từ ăn rồi nhảy sang cà phê... cứ tụ tập bạn bè là thấy măm thôi ạ. Gì chứ mấy gái em mà tụ tập với nhau ngồi uống nước chè không tán dóc thì ứ ra chuyện... nhưng mà cứ măm vào là chém mây chém gió khá nhiệt tình...Mấy cô em đồng nghiệp ở cơ quan Bou lúc nào cũng thích rủ rê bà chị đi ăn uống, có khi 1 tuần tới 3, 4 bận... mọi người coi nhau như bạn bè thân thiết bởi lẽ vì gặp nhau suốt ngày nên nhu cầu ăn uống cũng dày lên rất nhiều... hihi... Thực ra thì Bou em cũng ít khi có thời gian để phiêu theo các nàng ấy, chỉ thi thoảng dăm bữa nửa tháng gặp nhau 1 phát là có ăn liền hà... Chứ thực tình giờ Bou em chỉ thích về nhà ăn cơm với con gái thui, chiếc chăn ấm áp luôn quyến rũ Bou em hơn là những bữa ăn đình đám... hihi... Hôm nay nghỉ ở nhà cả ngày để cày bài vì trời mưa gió. Tới chiều tối 2 mẹ con đi ăn lẩu Thái trên Grand Plaza rồi đi sắm cho gái 1 chiếc áo theo trường phái Hiphop... Gái em cứ là sung sướng hỉ hả dã man... Còn mẹ thì méo mặt, thôi đi tong nhuận bút 2 bài báo rùi... hihihi...
Nhưng mà nói gì thì nói tình yêu nào cũng xuất phát từ anh dạ dày, anh dạ dày có no, có ấm thì mới có nhu cầu iu đúng không ạ. Có ai iu mà bụng đang sôi sùng sục, đói cồn cào đâu nhể?
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Nó gặp lại anh...
Nó đón con đi học về nhà nhìn thấy anh đứng trước ngõ. Anh đang bận bịu với một cuộc gọi nào đó vào cái giờ có lẽ hiếm khi mà bận ngay cả với 1 VIP chắc cũng không phải nghe điện thoại vào 21g30... Nó có việc phải mang giấy mời họp báo để nhờ cô em đồng nghiệp đi giúp vì ngày họp đúng vào ngày giỗ bố. Anh bảo nó lên xe anh chở, 1 chiếc xe mô tô hầm hố, bóng loáng... Nó hí hoáy không biết leo lên bằng con đường nào... Có 1 đoạn đường thôi mà anh chở nó đi gừ gừ và vù vù... Nó sợ hết hồn với cái kiểu phóng xe rất tay chơi của anh... Nó bảo: "Em sợ cái xe này lắm, lần sau anh đi ô tô nhé... Đi cái xe này em chắc đau tim mất". Anh hỏi nó muốn đi đâu, ừ thì cà phê đi... Anh ồ ạt nói: "Anh đã sai. Anh thấy mình chia tay nhau chỉ vì một lý do rất vớ vẩn. Anh đã đi tìm và anh cảm thấy chán lắm rồi. Anh không quên được em...". Nó nghe những lời chia sẻ, tâm sự của anh ồ ạt... Nó lặng lẽ đón nhận và nó biết đó chỉ là những lời nói mà thôi, mà những lời nói đó, nó đã từng nghe rất nhiều người đàn ông khi tới với nó đã buông câu như thế, và anh cũng đã từng là người hót hay nhất, nói hay nhất trong số những người biết thả ngọc phun châu...
Anh nói ngày mai anh phải đi Ninh Bình, Thái Bình, ngày kia, giỗ bố anh sẽ tới, anh vẫn nhớ ngày giỗ của bố chứ... Nhưng anh sẽ tới vào buổi chiều để thắp hương em nhé... Ừm ... cũng chẳng sao... Nó giả bộ ngúng nguẩy chút xíu vì việc anh không thể tới vào ăn giỗ... đơn giản vì bản thân nó cũng không muốn anh tới... Nó biết anh muốn đi xa hơn tình bạn với nó lúc này nhưng kỳ thực nó giờ thấy anh thật xa lạ với nó. Xa lạ ngay cả cái việc anh đi một chiếc xe mô tô hầm hố mà đi tới đâu chắc cũng sẽ khiến người xung quanh phải nhòm ngó... Xa lạ bởi anh khoe anh tham gia hết hội nọ, hội kia và anh nói anh sẽ hạn chế các hội để giành thời gian để phục vụ nó, đưa đón nó... oài nghe thì sướng quá còn gì nữa... Vậy mà nó lắng nghe cái lịch nào mai anh đi với anh này hội này, ngày kia đi với anh nọ hội kia, đi ăn cỗ cưới con bạn anh, đi thi đấu cầu lông... Chà... Nó chợt hiểu ra rồi... Hóa ra ngày xưa nó chưa cảm nhận hết con người anh, xa nhau một chút, khoảng cách thời gian...giờ nó gặp lại anh, nó hiểu ra một vấn đề : Anh khác nó vô cùng. Anh là một người thích hưởng thụ, thích ăn chơi, thích phiêu lãng với các cuộc vui bất tận và chính là anh chẳng có nhu cầu phải lao động, phải làm việc... Nó khác anh, nó lại quá chăm chỉ, nó lắng nghe cái lịch ăn chơi của anh và thầm nghĩ tới cái lịch làm việc, học hành, chăm sóc gia đình của nó... Nó thấy rõ một sự chênh lệch về lối sống... Anh muốn nó xắn tay giúp anh lấy lại tự do cho anh... Nó thầm nghĩ, tự do nếu muốn ai mà chẳng làm được, vấn đề là có muốn hay không mà thôi... Nó có thể giúp anh lấy lại cho anh tự do thực sự chứ không chỉ bằng lời nói, môi mép... Nhưng nó cảm nhận rằng hình như cái sự tự do đó anh cũng chẳng cần nữa, có ai có thể kiềm chế cái sự ăn, sự chơi, sự lao vào đàn bà như thiêu thân của anh đâu cơ chứ... Xưa cũng vậy và nay cũng vậy.
Anh nói anh vẫn vào đây để đọc từng bài viết của nó, và cảm nhận được tâm trạng của nó qua từng trang... Và đã có lúc anh hi vọng khi nó đã xóa đi những bức ảnh với ai đó trong này... Giờ thì có hi vọng không nhỉ? Nó chỉ biết rằng anh đã trở nên xa lạ trong đầu nó, mọi cảm giác ở bên anh không còn hứng thú nữa, nó nhanh chóng muốn trở về cái tổ ấm của nó chỉ để ngủ và để giành sức khỏe cho công việc của ngày hôm sau...
Tối hôm sau nó gọi cho anh rất muộn cũng tầm 21g30, nó biết chắc chắn anh lại đang nhậu nhẹt ở đâu đó... Quả đúng vậy, tiếng đàn bà, tiếng đàn ông nói nói cười cười, tiếng ly rượu lách cách ồn ào.... Anh nói anh vẫn đang nhậu, và dẫu có muộn mấy thì muộn anh vẫn sẽ trở về Hà Nội nếu là nửa đêm... Nó cười khì và nói : "Anh à, mai anh đừng tới thắp hương cho bố nữa anh nhé. Em thấy không cần thiết đâu ạ! Cảm ơn anh vì tất cả!". Nó buông máy và cảm thấy nhẹ nhõm... Mới hôm trước anh còn nhắn cho nó một loạt những tin nhắn khá "nồng nàn": "Liệu chúng mình có thể quay về với nhau không em nhỉ?", "Hãy thử 1 lần nữa nhé. Em có đồng ý không?", "Bạn thì đã làm lâu rồi. Bây giờ không cần như vậy đâu em. Anh có nhiều điều muốn nói. Để gặp nhau nói sẽ tốt hơn"...
Nó tỉnh táo quá chăng? Nó vô cảm rồi chăng? Hay giờ nó cũng đã biết cách đọc vị người đàn ông hơn trước... Nó trống trải và vô cảm quá. Nguội như cơm nguội vậy. Mà cơm nguội thì cần gì phải cố gắng để ăn nữa cơ chứ?
Last edited by Boulevard; 20-12-2012 at 07:29 AM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
1100i (18-12-2012),bachvan (31-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),Marat Safin (19-12-2012),Nhím con (28-12-2012),Phu sinh (19-12-2012),tanthinh (19-12-2012),Triplec (18-12-2012)
bachvan (31-12-2012),Boulevard (19-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),Marat Safin (19-12-2012),OA _ NỮ (19-12-2012)
Em nghĩ rằng ăn cơm nguội với phở chỉ ngon dã man lúc đói lòng thôi, còn khi đã no nê rồi, người ta sẽ không cần tới cơm nguội nữa anh ơi! Mà em thì không phải là người thích ăn tạp pí lù... Thế nên mới thế nhá! Với lại là ví von thôi chứ giờ mà Bou em chấp nhận ăn tạp như vậy thì rốt cuộc hậu quả sẽ vô cùng trầm trọng đới ạ!
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
bachvan (31-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),OA _ NỮ (19-12-2012),Phu sinh (20-12-2012)