Nghe cái bày này... Ghét anh Độc hành quá... Em đã già đâu nào... 3g đêm thức... hem phải nghe nhạc nhá... Còn làm gì... bí xờ mật ...
![]()
![]()
![]()
Nghe cái bày này... Ghét anh Độc hành quá... Em đã già đâu nào... 3g đêm thức... hem phải nghe nhạc nhá... Còn làm gì... bí xờ mật ...
![]()
![]()
![]()
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
bachvan (31-12-2012),get_out_cs (13-12-2012)
bachvan (31-12-2012),Boulevard (13-12-2012),get_out_cs (13-12-2012),Nhudadauyeu (14-12-2012)
Chạm khẽ vào kí ức...
Ngày mùng 1 đầu tháng với nó không nằm ngoài sự quay cuồng bởi công việc họp hành, lo chạy thủ tục giấy tờ và lo mời họ hàng thân thích tới hơn 40 người tới làm giỗ đầu bố. Chỉ tính riêng một buổi tối đã tốn 90 phút gọi 40 cuộc điện thoại và cả tin nhắn. Nó ngồi thừ trên chiếc máy điện thoại và cảm thấy thời gian trôi đi thật nặng nề... Công việc bộn bề: lo tổ chức giỗ đầu bố, lo hoàn tất thủ tục cho báo cáo luận văn tốt nghiệp, lo sửa luận văn, lo cho 2 bài tết đã đăng ký mà chưa nhúng bút, lo cho 1 chuyên đề kỷ niệm 60 năm Nhà hát kịch VN, lo 3 bài viết mỗi bài 1 trang trên Báo, rồi lịch họp báo, dự hội thảo... cứ như một vòng xoáy khiến nó cứ phải bơi và bơi...
Trưa nay, nó được một khoảng thời gian để chờ đợi... các cô em đồng nghiệp của báo tổ chức liên hoan ở nhà 1 cô. Chúng cho nó đặc cách không phải làm gì... mà giờ thì nó cũng chưa biết phải làm gì cả... với một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế... thế là lại tìm về với Niềm riêng 1 chút.
Nó chẳng kịp than một từ chán hay buồn như ai đó, nó cũng chẳng kịp nhớ rằng sắp tới Noel rồi... Con gái thì thật là thương cứ thấy ngồi đánh vật với cả đống tài liệu ôn thi học kỳ và kiểm tra, có lúc khuya quá rồi con gái ngủ gục và để chuông báo thức, sáng sớm 5g30 đã thấy dậy ngồi học... Mong cho con có đủ sức khỏe để vượt qua những giai đoạn vất vả học hành như thế này... Ấy vậy mà vẫn thỏ thẻ : "Mẹ ơi, con thi xong là noel, năm nay mẹ cho con đi chơi với các bạn cùng lớp mẹ nhé!". Biết là noel sẽ rất đông nhưng khó có thể từ chối con vì đã bao mùa giáng sinh mẹ con nó chỉ có một mình...
Kể ra thì cũng thật kỳ lạ, đã bao nhiêu mùa giáng sinh trôi qua, kể từ khi biết cái ngày đó là 1 ngày mà thiên hạ ai cũng muốn đi chơi, cũng muốn có những món quà đặc biệt, muốn giành tặng thời gian đó để ở bên những người yêu dấu... thì nó hầu như không có noel, hoặc nếu có một vài cuộc với bạn bè thì chỉ là từa tựa như lời ca khúc "cuộc vui tàn, mọi người bước đi, một mình tôi về nhiều lần ướt mi...". Nó biết không chỉ nó mà ai đó cũng đang có cảm giác trống trải cô đơn mỗi khi noel tới, báo hiệu một mùa đông lạnh giá... Sẽ thật vui nếu bên mình có người tri kỷ, sẽ thật vui khi tiết trời lạnh giá được cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp và được ủ ấm bởi một vòng tay vững chãi... Nó biết ai đó cũng thèm lắm một tiếng người trò chuyện ở bên họ, ai đó cũng cần được lắng nghe và chia sẻ những lo lắng thường nhật...
Nó nhận được những lời chia sẻ kêu buồn, chán, cô đơn của anh... Nó biết và nó hiểu hơn ai hết nguyên nhân của sự buồn chán, mệt mỏi... Đó là vì khi bên ta không có người tri kỷ, khi ta chưa tìm được một người mang lại cho ta những cảm xúc ... Khi ta có tình yêu thì mọi khó khăn đều là rất nhỏ. Khi ta có một người chờ đợi ta, mong ngóng ta và cho ta niềm tin tưởng thì ta hiểu rằng sự tồn tại này của ta đã và đang có ý nghĩa... Nó chẳng màng tới việc khẳng định hình ảnh của nó với tất cả mọi người mà nó chỉ cần nó đẹp, nó mang lại cảm xúc cho 1 người mà nó yêu... Khổ lắm khi cuộc đời này không có tình yêu... Biết vậy... Nó luôn là một kẻ đói tình và khao khát tình... hihi... nhưng thời điểm này nó quyết định "nhịn yêu" để giải quyết từng bước những thử thách trước mắt... Nó chỉ mong người đàn ông mà nó chọn hãy làm tất cả vì nó, đừng như sông lúc cạn lúc đầy...
Các em chiêu đãi rất hoành tráng... hihi
![]()
Last edited by Boulevard; 14-12-2012 at 09:01 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
1100i (18-12-2012),bachvan (31-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),loyal (18-12-2012)
1100i (18-12-2012),Độc hành (18-12-2012),Boulevard (18-12-2012),get_out_cs (19-12-2012)
1100i (18-12-2012),bachvan (31-12-2012),Boulevard (18-12-2012),get_out_cs (19-12-2012),loyal (18-12-2012)
Anh Loyal và chị Thu Phong đều bẩu cứ thấy Bou là thấy măm... hihi... Vì quả thực bạn bè gặp nhau mà không ăn thì không biết phải làm gì. Từ ăn rồi nhảy sang cà phê... cứ tụ tập bạn bè là thấy măm thôi ạ. Gì chứ mấy gái em mà tụ tập với nhau ngồi uống nước chè không tán dóc thì ứ ra chuyện... nhưng mà cứ măm vào là chém mây chém gió khá nhiệt tình...Mấy cô em đồng nghiệp ở cơ quan Bou lúc nào cũng thích rủ rê bà chị đi ăn uống, có khi 1 tuần tới 3, 4 bận... mọi người coi nhau như bạn bè thân thiết bởi lẽ vì gặp nhau suốt ngày nên nhu cầu ăn uống cũng dày lên rất nhiều... hihi... Thực ra thì Bou em cũng ít khi có thời gian để phiêu theo các nàng ấy, chỉ thi thoảng dăm bữa nửa tháng gặp nhau 1 phát là có ăn liền hà... Chứ thực tình giờ Bou em chỉ thích về nhà ăn cơm với con gái thui, chiếc chăn ấm áp luôn quyến rũ Bou em hơn là những bữa ăn đình đám... hihi... Hôm nay nghỉ ở nhà cả ngày để cày bài vì trời mưa gió. Tới chiều tối 2 mẹ con đi ăn lẩu Thái trên Grand Plaza rồi đi sắm cho gái 1 chiếc áo theo trường phái Hiphop... Gái em cứ là sung sướng hỉ hả dã man... Còn mẹ thì méo mặt, thôi đi tong nhuận bút 2 bài báo rùi... hihihi...
Nhưng mà nói gì thì nói tình yêu nào cũng xuất phát từ anh dạ dày, anh dạ dày có no, có ấm thì mới có nhu cầu iu đúng không ạ. Có ai iu mà bụng đang sôi sùng sục, đói cồn cào đâu nhể?
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)