Bài văn giành điểm cao nhất lớp của con gái lớp 9
Đề 1 : Một ngày nọ, trước quầy bán vé và bước lên tàu và thế là câu chuyện của em bắt đầu.
Bài viết:
Sau những ngày tranh luận với bố mẹ, tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi. Tôi quyết định ra đi, bỏ lại tất cả mọi thứ, tôi sẽ tìm một cuộc sống mới và trở thành một con người khác. Tôi đến cửa ga Hà Nội vào lúc tờ mờ sáng để đặt vé đi Nha Trang. Lúc này ga rất vắng vẻ, hầu như chỉ còn lại vài người. Tôi tiến đến chỗ bác bán vé và hỏi mua vé. Bác ấy ngước lên nhìn tôi rồi cười bảo: "Cháu bỏ nhà ra đi hả cô bé ?". Tôi không nói gì. Rồi bác ấy đưa cho tôi 2 tấm vé có cái tên rất lạ : "Quá khứ" và "Tương lai" và nói : "Cháu hãy chọn một trong hai tấm vé này đi, chúng sẽ đưa cháu đến những nơi kỳ diệu đấy". "Đi đâu mà chẳng được miễn là rời xa nơi này", tôi thầm nghĩ. Tôi cầm lấy tấm vé có tên "Quá khứ" rồi lấy đồ đạc bước lên tàu.
Tiếng còi tàu cất lên tu tu, tiếng bánh xe đang xình xịch, xình xịch chuyển động rồi lao vun vút. Con tàu đi quá nhanh khiến tôi như bị ngột thở. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy những hình ảnh gắn liền với nhau như những thước phim đang bay lơ lửng, rồi chợt một tia sáng lóe lên mọi thứ tối sầm lại. Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện. Mọi người đi lại tấp nập, nhưng sao không có ai va vào người tôi nhỉ? Tôi có thể đi xuyên qua mọi thứ nữa, chẳng lẽ tôi đã chết rồi sao ? Đang hoảng hốt thì tôi thấy bóng dáng ai đó quen quen chạy vụt qua. Hình như đó là bố tôi, đúng bố tôi rồi, tại sao bố lại ở đây chứ? Nghĩ rồi tôi đuổi theo bố đến một căn phòng. Bước vào tôi thấy mẹ, mẹ đang đau đớn nằm trên bàn đẻ, tôi nhìn vào tờ lịch trên tường, thật không thể tin nổi ! Hôm nay là ngày 17/10/1998, ngày mà tôi ra đời sao ? Chẳng nhẽ tôi đang ở quá khứ thật ư ? tiếng hét của mẹ làm tôi bừng tỉnh. Khuôn mặt mẹ lấm tấm mồ hôi rồi co hết lại, chắc chắn mẹ đau lắm. Bố ở bên cạnh mẹ, nắm lấy tay mẹ và không ngừng động viên : "Cố lên em. Minh Anh cố lên con !". Người bố luôn lạnh lùng, vô tâm của tôi lại ấm áp như thế này sao? Tôi thầm nghĩ. Và rồi sau cơn đau cuối cùng của mẹ, tôi đã ra đời. Tiếng khóc oe oe bé nhỏ khiến mọi người vỡ òa. Mẹ tôi khóc và cả bố tôi cũng thế. Nhìn thấy những giọt nước mắt của họ lòng tôi chợt quặn lại.
Rồi tia sáng ấy lại lóe lên đưa tôi đến trước cổng trường mầm non Hoa Sen. Đây chẳng phải là trường mầm non này xưa tôi học sao? Bước vào cổng trường tôi thấy một cô bé buộc tóc hai bên chạy lăng xăng khắp sân trường.Không sai đó chính là tôi hồi 5 tuổi. Thấy bố mẹ vừa vào cổng trường, cô bé đã chạy nhào đến ôm lấy cổ bố mẹ, mẹ đặt một nụ hôn lên má cô bé, còn bố thì vừa cõng, vừa hát. Ba chiếc bóng ấy nhỏ dần ở cuối con đường mùa thu đầy lá vàng, dưới bầu trời trong xanh, với những cơn gió dịu ngọt của tuổi thơ.
Lại một lần nữa tia sáng đưa tôi trở về nhà. Tại căn phòng nhỏ bé của tôi hồi ấy mẹ đang cầm tay tôi nắn nót viết từng chữ một. Mái tóc đen của mẹ buộc gọn gàng cùng đôi mắt ánh lên sự trìu mến thân thương. Mẹ nhẹ nhàng hướng dẫn tôi viết những nét chữ đầu tiên vào lớp 1.
Tia sáng vụt qua, đưa tôi đến một con đường vắng. Bầu trời vẫn còn hơi tối chắc chỉ 1 - 2 giờ sáng. Tôi thấy thấp thoáng bóng của bố đang cõng tôi chạy vào bệnh viện. Hình như hồi ấy tôi đang bị sốt, mà xe bố lại bị hỏng nên bố đã cõng tôi 3 cây số chạy đến bệnh viện. Nét mặt bố lộ rõ vẻ lo lắng, mồ hôi ướt sũng áo bố và cả những hơi thở hắt ra của bố khiến lòng tôi trào dâng những cảm xúc khó tả.
Và cuối cùng, tia sáng ấy đưa tôi đến trước đêm tôi bỏ nhà đi. Tôi thấy mình đang cãi lại bố mẹ và hét lên rằng : "Giá như con không phải là con của bố mẹ". Sao tôi có thể nói ra những lời như vậy rồi bỏ đi được cơ chứ? 15 năm, 15 năm trước kia mái tóc của bố tôi đâu có nhiều tóc bạc như vậy, khuôn mặt của mẹ tôi đâu có những nếp nhăn hằn sâu như thế. Tất cả là vì ai cơ chứ ? Đó là vì tôi, vì nuôi tôi khôn lớn từng ngày mà bố mẹ đã chịu bao vất vả, khó khăn. Giờ đây tôi chỉ ước mình quay lại thực tại mà thôi... để tôi nói lời xin lỗi với bố mẹ tôi - những người yêu thương tôi, hi sinh tất cả vì tôi.
Tiếng chuông đồng hồ kêu binh boong làm tôi choàng tỉnh. Tôi đang nằm ở trên ghế nhà ga. Vừa ngồi dậy tôi đã thấy bố mẹ đang chạy tìm tôi khắp nơi. Khi mẹ tìm thấy tôi, mẹ đã ôm chặt tôi vào lòng còn bố chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Tôi biết, dù cho họ không thể hiện ra nhưng tôi biết họ đã rất lo lắng cho tôi biết nhường nào. Và chuyến đi này khiến tôi nhận ra rằng quá khứ là những thứ đáng trân trọng nhất. Là những kí ức tuổi thơ đẹp đẽ nhất của con người. Và nó chính là những nguồn động viên, động lực để ta tiếp tục sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.