Trang 1 / 2 12 LastLast
Bài 1 đến 10/786

Chủ đề: Buồn thì viết

Hybrid View

  1. #1
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Hôm nay nó rảnh hơn 1 chút... Trở về cái trang web của nhóm bạn xưa... Có 1 bài viết của 1 người bạn hỏi : "Có bao nhiêu đôi ly dị mà lấy được nhau hạnh phúc ? Có bao nhiêu đôi ly dị lấy nhau rồi lại bỏ nhau?"... Số bạn trả lời: Yêu nhau để tới hôn nhân... thật ít... và tỷ lệ thất bại thì gần như ngang nhau... Nhiều người con gái trẻ trung đã 5 - 6 năm vẫn chưa tìm được người phù hợp, nhưng người khác lớn tuổi hơn thì xác suất yêu và làm lại càng khó...

    Khó thật cơ chứ, khó ngay cả với những cô gái chưa chồng ở cơ quan nó... tuổi đã 36 - 37 rồi mà vẫn phòng không...
    Khát khao hạnh phúc sao xa vời vợi là vậy với những người mà nó biết ? Đi ăn giỗ nhìn vào đội ngũ những đứa cháu trai đẹp trai, thông minh... nó thầm nghĩ chắc vài ba năm nữa nó lại tơi tới nhận thiệp hồng mời cưới... Nó cũng thèm đi tiếp, thèm có 1 cuộc sống có chồng, có vợ... Và nó luôn tin tưởng vào những gì mà nó làm, nó có thể chịu khổ, chịu khó để nó có được 1 sự hoàn hảo như mọi người khác trong cuộc đời... Nhưng dĩ nhiên để tìm dược 1 người đồng cảm, chia sẻ với nó trong quan niệm sống, quan niệm hôn nhân quả là không dễ...

    Nó giờ đã hoàn toàn khác. Cuộc sống bình yên của 2 mẹ con khiến nó đã dễ thở hơn... Nó chỉ lo lắng cho con gái với cái lịch học dày kịt... với những cô giáo nổi tiếng là "ghê gớm".

    Cô giáo dạy toán, nổi tiếng là nghiêm khắc, nếu con nào không làm xong bài tập thì đừng có mà về đúng giờ. Giờ học từ 19g30 đến 21g30 nhưng sớm nhất phụ huynh mới được đón con vào 22 giờ... còn nếu con học dốt thì liên tục phải ngỏng cổ ngồi chờ đợi có khi tới tận 23g đêm cô mới thả cho về... Nhưng con gái đã vượt qua cửa ải của cô giáo này 1 cách ngoạn mục... và luôn là học trò ra vào giờ vừa vừa, không quá muộn khiến mẹ phải chờ tới độ ngủ gật.

    Đi ăn giỗ, anh trai con bác mách cho 1 cô giáo dạy văn "siêu" cao thủ, gần như nhất hiện nay ở các trường... Nhắn tin, gọi điện thoại cô giáo đều không nghe máy... Nó bèn dẫn con xông thẳng tới nhà cô giáo, gõ cửa xông vào... thì cô hình như cũng vừa về quần áo và son phấn vẫn nguyên... Tự giới thiệu : Bác cháu là ai, mẹ cháu là ai, ông cháu là ai... Thôi thì có bao nhiêu cái "là ai" chỉ cốt để trấn áp tinh thần cô giáo chấp nhận cho việc nhận con gái vào học... Bởi nó biết cô "chảnh" nổi tiếng và nếu tự nhiên mà tới xin học thì không bao giờ được chấp nhận, quan hệ mà không thân cũng bị out lập tức... Có lẽ vì lời giới thiệu rất "nổi tiếng" của nó + thêm vẻ mặt, ánh mắt đầy cá tính của con gái... khiến cô giáo mặc dù rất bận cũng đã mất tới 1 tiếng đồng hồ... thuyết trình về quy trình học của cô. 1 bài tập có 5 đoạn văn, nếu con không thuộc đoạn văn nào, con sẽ bị đánh đòn đoạn đó, không thuộc cả 5 đoạn thì bị 5 roi... 1 tuần mà liên tiếp ăn 20 roi nghĩa là cô sẽ đuổi học con...
    Choáng và rất choáng... nó cứ nghĩ con gái sẽ chùn bước nhưng không, con gái nói : "Con sẽ cố gắng. Con muốn trở thành 1 học sinh giỏi về môn văn vì môn văn là môn con yêu thích nhất!". Cô hạ giọng : "Cô thấy con có khẩu khí rất tốt, 1 gương mặt sáng, cô hy vọng con sẽ đáp ứng được yêu cầu của cô"... Chồng cô giáo ngồi chờ ở tầng 1 trông xe cho mẹ con nó 1 tiếng đồng hồ, vì cứ ngỡ cô sẽ chỉ tiếp có 10 phút là nhiều...

    Ra về con gái nói : "Mẹ ơi, tháng tới mẹ cắt internet đi. Con rất yêu cái máy tính nhưng con nghĩ nếu có mạng con sẽ lại không chuyên tâm. Khi nào cần vào mạng con sẽ mượn usb của mẹ để vào". Chà, sự quyết tâm của con gái khiến nó thấy vui và thấy thương quá. Cái bệnh trào dịch ngược dạ dày sẽ đi theo con suốt những năm tháng cuộc đời sẽ khiến con sẽ vô cùng vất vả... Con sẽ phải thiệt thòi hơn các bạn khi mà không được làm cái gì mạnh mẽ và phải kiêng khem ăn uống cho phù hợp...

    Có lẽ nỗi niềm 1 của 1 người mẹ như nó lúc này chỉ ước ao cho con gái khỏe mạnh để có thể vượt qua mọi cửa ải học hành. Những cô giáo toàn cao thủ về ghê gớm, con cũng đã và cố gắng vượt qua đã thấy ý chí học hành của con. "Con sẽ thi vào chuyên văn Trường Chu Văn An mẹ ạ!", nghe con nói mà nó cũng giật hết cả mình... nó đâu cần con quá nỗ lực như thế... Nó đã nói với con rồi, con chỉ cần học bình thường và chắc chắn kiến thức... "Mẹ không muốn con gái mẹ vào 1 trường danh giá để mẹ tự hào hay sao?"... Trời... Nó đã nói với con : "Mẹ muốn chứ. Nhưng mẹ nghĩ tất cả những cái đó chỉ là sự cố gắng trong tầm tay có thể. Mẹ không cần con phải quá bị áp lực bởi điều gì. Nếu có bản lĩnh, con gái mẹ học ở đâu mà không được... Cần gì cứ phải 1 trường quá danh giá! Mẹ ngày xưa học ở 1 ngôi trường mà tỷ lệ học sinh trượt tới 50%, vậy mà mẹ vẫn lọt vào 50% thi đỗ... Thế là được".

    Nó là vậy, nó không bao giờ thích đi theo 1 cách đi của những người khác, sống theo cách nghĩ của những người khác... Nó âm thầm đi 1 mình nó 1 con đường, đôi khi nó cũng cảm thấy cô đơn lạc lõng trước những vị kỷ, trước trục lợi hám danh... Nó chọn con đường sống đơn giản, cho đời thanh thản... Nó chọn niềm vui là được nhìn thấy con gái lớn khôn, xinh đẹp, thông minh và biết nhìn nhận mọi điều trong cuộc sống. Hôm nay con gái về mặt mũi phờ phạc, mệt mỏi... Hỏi ra thì con gái và các bạn trong lớp phải bê bàn ghế mới lên tận tầng 4... Con gái kể có nhiều bạn trai cực yếu, bê có 1 lần rồi thở kêu không làm, một số bạn gái thì ì ra không chịu bê... Nó xót con vô cùng, vì bệnh của con không được làm việc nặng... Nó bảo : "Sao con không gọi cho mẹ để mẹ gọi đt cho cô giáo để tránh cho con việc nặng". Con nói : "Con không thể không làm, vì những đứa không làm bị cả lớp nhìn với ánh mắt coi thường...". Bó tay với con, nhưng cái lý lẽ đó đúng là không thể bẻ được... Vậy mà vẫn bắt con bé phải rửa bát 2 bữa trong ngày... Oài... mình thấy mình cũng rất chi là lười... Viết tới đây thấy ân hận đầy người.... thui đi mắc màn thay cho con gái nào...
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  2. Có 9 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (22-08-2012),get_out_cs (21-08-2012),giacmochapi (06-09-2012),kehotro (21-08-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (21-08-2012),OA _ NỮ (21-08-2012),thuphong (21-08-2012),Triplec (21-08-2012)

  3. #2
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Con gái em thật xứng đáng cho mẹ cháu tự hào và kiêu hãnh. Chỉ riêng cái khoản cắt nét để tập chung vào học tập là chị phục đó. Thật là một cô bé có nghị lực và sự quyết tâm vượt trội ở lứa tuổi đó.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  4. Có 6 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    Độc hành (22-08-2012),Boulevard (21-08-2012),get_out_cs (21-08-2012),thuphong (21-08-2012),toitimtoi (21-08-2012),Triplec (21-08-2012)

  5. #3
    Member PhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jun 2011
    Bài viết
    119
    Thanks
    352
    Thanked 673 Times in 134 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Tuyên truyền một chiều là một ưu điểm của báo chí, vì nó là công cụ (chính trị, tư tưởng...).

    Việc đọc báo thấy toàn tin tốt lành: người tốt, việc tốt, thành tích, gương vượt khó, gương tích cực, thành công của sự sáng tạo, đoàn kết, nỗ lực,...khiến người đọc cảm thấy môi trường sống trong lành, xã hội vui tươi, an toàn,...cuộc đời là đáng sống, lạc quan và đầy tràn niềm tin, sự vui vẻ...Đó là mặt tích cực của tuyên truyền.

    Đọc báo chỉ thấy tin: hiếp, giết, cướp, tham ô, hủ hóa, tiêu cực, lừa lọc, đâm chém, chặt nhiều khúc,...khiến người đọc cảm giác đời sống thêm ngạt thở. Báo chí của ta giờ chán quá. Chả hiểu mấy ông làm công tác lãnh đạo nghĩ gì, để báo chí phát triển tùm lum, rác rưởi nhiều quá. Thấy thèm thời bình yên của bao cấp. Sao khi đó ngèo mà người ta sống chân thành tử tế thế. Giờ thì giàu, sang hơn trăm lần, phát triển cả chục lần so với xưa mà đời sống tinh thần thì bất ổn. Lỗi của người lãnh đạo, nhưng đây cũng là lỗi của các nhà làm báo nữa. Người làm báo hãy nói sao cho khéo. Để cho tế nhị thôi, khéo léo thôi, nhẹ nhàng thôi mà vẫn sửa được người, sửa được xã hội cho nó đẹp lên. Đừng làm ầm ĩ, lung tung, lộn xộn. Chả biết tác dụng chống cái xấu đến đâu, chỉ thấy đau đầu, nản, nhức nhối, mất niềm tin,...làm nảy sinh cho người đọc toàn là các xúc cảm tiêu cực.
    Last edited by toitimtoi; 21-08-2012 at 08:51 AM.

  6. Có 9 thành viên cám ơn bài của toitimtoi:

    Độc hành (22-08-2012),Boulevard (21-08-2012),ConGaiTrangAn (21-08-2012),get_out_cs (21-08-2012),langthang (21-08-2012),Nhím con (21-08-2012),OA _ NỮ (21-08-2012),thuphong (21-08-2012),Triplec (21-08-2012)

  7. #4
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của toitimtoi Xem bài viết
    Tuyên truyền một chiều là một ưu điểm của báo chí, vì nó là công cụ (chính trị, tư tưởng...).
    Đừng làm ầm ĩ, lung tung, lộn xộn. Chả biết tác dụng chống cái xấu đến đâu, chỉ thấy đau đầu, nản, nhức nhối, mất niềm tin,...làm nảy sinh cho người đọc toàn là các xúc cảm tiêu cực.

    Hihi... Anh mình răn ai đây nè... Với thể loại bài cướp, hiếp, giết... em chằng dám đọc nhiều vì càng đọc càng thấy xã hội biến thoái quá, đạo đức con người quá suy đồi làm những việc mà mình không thể tưởng tượng nổi. Em nghĩ rằng dẫu xã hội ra sao nhưng mình giữ vững bản chất con người mình thì có sao, đúng như phát biểu của anh trên báo em mỗi chúng ta phải tự "miễn dịch" đối với cái xấu mà.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  8. Có 5 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (22-08-2012),get_out_cs (21-08-2012),langthang (22-08-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (24-08-2012)

  9. #5
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc



    Đây là số tiền lần đầu tiên con gái tự tay kiếm được nhờ công sức của mình. Đó là 11 buổi làm gia sư dạy môn Văn cho 2 em con bạn của mẹ. Số tiền này sau khi nhận được thì con gái lại gửi vào túi mẹ Bou... Con gái nói sẽ dùng số tiền này để tổ chức sinh nhật cùng với bạn bè của con vào tháng 10. hihi...Tổ chức sinh nhật liệu có ít quá không nhỉ? Nhưng những đồng tiền này, có lẽ sẽ là dấu ấn đầu tiên của con gái khi tự tay biết kiếm tiền, có những buổi học mẹ bận con gái phải đạp xe đi dạy các em đường rất xa, có buổi mẹ Bou không đón kịp, con lại phải đi taxi về...
    Last edited by Boulevard; 22-08-2012 at 07:44 AM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  10. Có 8 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (22-08-2012),Emanuel (22-08-2012),giacmochapi (06-09-2012),langthang (22-08-2012),lovedaisy (24-08-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (24-08-2012),TeacherABC (22-08-2012)

  11. #6
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    853
    Thanks
    368
    Thanked 1.221 Times in 314 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Boulevard Xem bài viết

    Hihi... Anh mình răn ai đây nè... Với thể loại bài cướp, hiếp, giết... em chằng dám đọc nhiều vì càng đọc càng thấy xã hội biến thoái quá, đạo đức con người quá suy đồi làm những việc mà mình không thể tưởng tượng nổi. Em nghĩ rằng dẫu xã hội ra sao nhưng mình giữ vững bản chất con người mình thì có sao, đúng như phát biểu của anh trên báo em mỗi chúng ta phải tự "miễn dịch" đối với cái xấu mà.
    Cái tốt thì khó học hỏi và tạo thành thuộc tính còn cái xấu thì dể thâm nhập và tạo nên thói quen. Vì thế, sự tự "miễn dịch" sẽ là việc vô cùng khó khăn nhất là khi chung quanh cái xấu nhan nhản và không có những con chữ vạch trần những cái xấu để cho mọi người có sự "tỉnh ngộ". Vì vậy, rất cần những ngòi bút của những người tốt và dũng cảm!
    Bầu thơ, túi rượu, câu ca
    Lang thang quậy phá, buông ra tiếng khà

  12. Có 3 thành viên cám ơn bài của langthang:

    Độc hành (22-08-2012),Boulevard (22-08-2012),Nhím con (24-08-2012)

  13. #7
    Member PhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jun 2011
    Bài viết
    119
    Thanks
    352
    Thanked 673 Times in 134 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Boulevard Xem bài viết

    Hihi... Anh mình răn ai đây nè... Với thể loại bài cướp, hiếp, giết... em chằng dám đọc nhiều vì càng đọc càng thấy xã hội biến thoái quá, đạo đức con người quá suy đồi làm những việc mà mình không thể tưởng tượng nổi. Em nghĩ rằng dẫu xã hội ra sao nhưng mình giữ vững bản chất con người mình thì có sao, đúng như phát biểu của anh trên báo em mỗi chúng ta phải tự "miễn dịch" đối với cái xấu mà.
    Bou thật khéo hiểu ý anh! Dùng ý kiến anh về góc độ đó, chỉ có tốt cho chúng ta. Biết góc độ khác của báo chí, nhưng phải dùng sao cho khéo. Cuộc sống phức tạp, đời tư là thứ cần giấu kín, chỉ nên tiết lộ phần nào thôi. Bí mật của đời tư người ta với người khác cũng cần được giữ kín và tôn trọng; thậm chí bí mật đó có thể được giữ kín kể cả với chính họ.
    Chia sẻ cũng tùy người, tùy thứ thôi. Chả để làm gì nếu đó không phải là những người bạn chân thành, tốt bụng. Nhất là đối thủ thì...mệt mỏi đấy, nếu họ hiểu quá nhiều về ta. Giao lưu để học hỏi, làm giàu thêm cho mình, điều này là cần thiết. Chúng ta vẫn tiếp tục, nhưng cần cẩn thận một chút, vừa đỡ mất thì giờ, vừa tốt cho tất cả.
    Last edited by toitimtoi; 24-08-2012 at 02:44 AM.

  14. Có 8 thành viên cám ơn bài của toitimtoi:

    Độc hành (24-08-2012),Boulevard (24-08-2012),get_out_cs (24-08-2012),kehotro (24-08-2012),langthang (24-08-2012),Nhím con (24-08-2012),TeacherABC (24-08-2012),thuphong (24-08-2012)

  15. #8
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của toitimtoi Xem bài viết
    Bou thật khéo hiểu ý anh! Dùng ý kiến anh về góc độ đó, chỉ có tốt cho chúng ta. Biết góc độ khác của báo chí, nhưng phải dùng sao cho khéo. Cuộc sống phức tạp, đời tư là thứ cần giấu kín, chỉ nên tiết lộ phần nào thôi. Bí mật của đời tư người ta với người khác cũng cần được giữ kín và tôn trọng; thậm chí bí mật đó có thể được giữ kín kể cả với chính họ.
    Chia sẻ cũng tùy người, tùy thứ thôi. Chả để làm gì nếu đó không phải là những người bạn chân thành, tốt bụng. Nhất là đối thủ thì...mệt mỏi đấy, nếu họ hiểu quá nhiều về ta. Giao lưu để học hỏi, làm giàu thêm cho mình, điều này là cần thiết. Chúng ta vẫn tiếp tục, nhưng cần cẩn thận một chút, vừa đỡ mất thì giờ, vừa tốt cho tất cả.
    ... Càm ơn anh Toitimtoi đã nhắc nhở Bou đừng sống quá thật, nhất là với những "đối thủ" của mình. Bou nghĩ rằng trên NR hay ngoài đời và ngay cả công việc, Bou em vốn sống thẳng thắn và không có gì phải ngần ngại để bộc lộ con người của mình. Dĩ nhiên, sự bộc lộ đó cũng có sự tiết chế đối với đừng đối tượng.Đúng như anh nói không phải ai cũng có thể là bạn chân thành, tốt bụng của mình cả. Bou em cũng rất ghét những kẻ nói xấu sau lưng người khác mà không dám đối diện với người mà mình nói xấu. Bou cũng ghét thói đố kỵ, tỳ hiềm và nhỏ nhen của 1 số người, đặc biệt là với đàn ông. Nói một đằng, làm một nẻo càng ghét.

    Con người nhân vô thập toàn, dù ít hay nhiều cũng không thể hoàn thiện với tất cả mọi người. Và không phải ai cũng yêu quý mình cả. Chỉ có điều hãy nhìn vào việc làm của họ, hành động của họ thay vì những lời nói môi mép anh ạ. Bou giờ thấy yên ổn với cuộc sống này, hài lòng với những gì mình đang có từ công việc cho tới tình cảm... Đôi lúc mình chông chênh một chút nhưng rồi lại về với quỹ đạo là con đường mà mình đang đi, và mình thấy rất vui, rất tự hào với những gì mình đang có, không phải ai cũng có được những gì mà mình có...

    Khi Bou em mới cầm bút, bố em đã nói con hãy biết là nhà báo không nên để người khác bẻ cong ngòi bút, sự trung thực, khách quan và tình người là yếu tố vô cùng quan trọng, bố em còn nói "Mục hạ vô nhân" theo em hiểu nghĩa là khi đã làm gì thì đừng sợ sệt ai cả, mà phải làm tất cả với tấm lòng của mình, và không sợ những kẻ tiểu nhân, những người mà mình phê bình đối kháng lại. "Đối thủ" - Bou không sợ vì nếu đối thủ đó cao thủ đã ló mặt ra đàng hoàng để tranh luận rùi còn những lời nói sau lưng... ke ke... Bỏ ngoài tai anh ạ!

    Em chưa hiểu ý anh "cẩn thận một chút, vừa đỡ mất thì giờ, vừa tốt cho tất cả"? nhằm ẩn ý gì ở đây ạ? Sống ở trên đời cứ phải rón rén nhòm trước ngó sau, ăn chơi mà cũng cứ phải cẩn thận, rón rén... thì mệt lắm... Bou em nghĩ chơi là chơi hết mình và phải "fun", có những cuộc chơi em từ chối đơn giản vì em không thích cách ăn chơi đó thì mình né thôi. Thứ nhất đúng là không có thời gian để chạy theo những cuộc chơi đó. Thứ hai, em thích sự ấm áp bên những người bạn thật sự yêu quý mình và đồng quan điểm của mình chứ không thích giữa những người không cùng chí hướng và sở thích... Theo em sự mất thời gian đó là như vậy. Ngày em vào Niềm riêng, cũng có bao nhiêu người chèo kéo mời mọc tham gia ọp ẹp với các mem ở diễn đàn khác ngoài Niềm riêng hoặc có nick ở NR nhưng chẳng bao giờ thèm ló mặt... Đi một vài cuộc Bou thấy không ổn lắm vì tính Bou em chỉ thích các cuộc tụ tập lớn, đông đảo nhiều thành phần của NR và thích tham gia với những "gạo cội" thực sự đang đóng góp công sức của mình trên diễn đàn bằng những tác phẩm, bài viết, thơ văn, ảnh của họ... Những cuộc ọp nhỏ, chỉ để giành cho những người bạn thực sự thân tình, có khi chỉ là 1, 2 người bạn. Có lẽ Bou vốn là kẻ chung tình nên không thích mở rộng mối quan hệ của mình quá nhiều, cũng không quá "hào phóng" để cho tất cả những lời mời một cách dễ dãi...
    @ Cậu: hì hì... trưa hôm kia Bou không đi được là vì ở xa Hà Nội nhé, chứ không phải vì không thích "hào phóng" cho cậu đâu, nói vậy vì sợ cậu lại hiểu nhầm tớ ẩn ý zì... Ở Niềm riêng, có những lời mời hoặc đề nghị từ những người bạn mà Bou không thể từ chối nổi, giống như cái vụ ọp với Sheiran... Trời ui, hôm đó về Bou vắt chân lên cổ để hoàn thành công việc để kịp giờ đi học... Nhưng thấy vui vì đã gặp được Sheiran và bạn bè
    Last edited by Boulevard; 24-08-2012 at 09:14 AM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  16. Có 10 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (24-08-2012),get_out_cs (24-08-2012),giacmochapi (06-09-2012),kehotro (24-08-2012),langthang (24-08-2012),Lão K (30-08-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (24-08-2012),Tazang (25-08-2012),thuphong (24-08-2012)

  17. #9
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    335
    Thanks
    1.069
    Thanked 1.703 Times in 326 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của toitimtoi Xem bài viết
    Tuyên truyền một chiều là một ưu điểm của báo chí, vì nó là công cụ (chính trị, tư tưởng...).

    Việc đọc báo thấy toàn tin tốt lành: người tốt, việc tốt, thành tích, gương vượt khó, gương tích cực, thành công của sự sáng tạo, đoàn kết, nỗ lực,...khiến người đọc cảm thấy môi trường sống trong lành, xã hội vui tươi, an toàn,...cuộc đời là đáng sống, lạc quan và đầy tràn niềm tin, sự vui vẻ...Đó là mặt tích cực của tuyên truyền.

    Đọc báo chỉ thấy tin: hiếp, giết, cướp, tham ô, hủ hóa, tiêu cực, lừa lọc, đâm chém, chặt nhiều khúc,...khiến người đọc cảm giác đời sống thêm ngạt thở. Báo chí của ta giờ chán quá. .........
    Chức năng rất cơ bản của báo chí chính là thông tin, mà đã gọi là thông tin thì chẳng những phải kịp thời tôn vinh những cái tốt, mà còn phải phơi bày và lên án những cái xấu. Vấn đề là khi nêu những cái xấu thì người viết phải làm sao truyền đạt cho người đọc thấy rõ sự nguy hại để chủ động phòng tránh, hoặc tạo được dư luận đồng tình để loại trừ cái xấu ra khỏi xã hội.

    Nếu hiểu từ “một chiều” là chỉ nêu những mặt ưu, còn mặt khuyết của xã hội thì bỏ qua hoặc hạn chế, tôi dám chắc rằng tất cả các báo đài không được nuôi bằng kinh phí nhà nước đều sẽ đóng cửa không sớm thì muộn. Nhu cầu của xã hội hiện nay là phải được thông tin kịp thời, đa dạng và đầy đủ, bởi thế nên công nghệ thông tin mới phát triển vũ bão như hiện nay.

    Che dấu, ngụy trang những vấn đề còn tồn tại sẽ không làm xã hội tốt hơn . Đóng cửa, bịt tai, bịt mắt cũng không làm bớt đi trộm cướp, tham nhũng. . .Giống như cơ thể đang có bệnh, muốn chữa khỏi không phải là ta dấu nhẹm nó đi, mà ngược lại, phải nhờ đến cơ quan y tế truy tìm tận gốc bệnh để có phương án điều trị tích cực. Vừa qua đã có không ít những vụ việc nhờ báo chí phát hiện mà chính quyền mới biết để can thiệp
    Vấn đề đáng nói hiện nay là có một số tờ báo không thực hiện chức năng thông tin, mà là lợi dụng chức năng thông tin, bày nhiều chiêu trò để lôi kéo người đọc nhằm mục đích tăng thu.
    Last edited by Độc hành; 23-08-2012 at 08:43 AM.

  18. Có 3 thành viên cám ơn bài của Độc hành:

    Boulevard (22-08-2012),kehotro (22-08-2012),Nhím con (24-08-2012)

  19. #10
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Em đã sử dụng riêng phần viết của anh Độc Hành để làm bài riêng trên Báo Văn Hóa... thay thì làm chung vào diễn đàn, vì bài viết của anh ấy dài ngang bài anh Kẻ hỗ trợ... hihi... Cảm ơn anh Độc Hành ạ. Niềm riêng của mình có những người có ý kiến thật chắc chắn và rất thú vị. Đó là lý do Boulevard coi nơi đây là 1 chốn chia sẻ tâm sự và cả những chia sẻ về suy nghĩ của xã hội. Quả thực, để sống tốt sao khó quá... Ranh giới 1 con người tốt với 1 con người xấu quả thật quá dễ, ranh giới đó thật mong manh nếu mỗi con người chúng ta không tự là barie cho chính mình...

    http://www.baovanhoa.vn/giaoduc/47721.vho


    Không nên chỉ đặt gánh nặng giáo dục lên vai người phụ nữ
    (22/08/2012)

    VH- Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể tách riêng giáo dục ở gia đình và giáo dục từ phía xã hội thành hai mảng biệt lập được, bởi nó luôn gắn kết mật thiết với nhau. Thậm chí giáo dục từ xã hội còn định hướng và chi phối cả giáo dục ở gia đình.


    Có nhiều ý kiến cho rằng con cái hư là do sự buông lỏng quản lý từ phía gia đình đối với con em mình, thì theo tôi chưa hẳn đã đầy đủ. Cha mẹ dạy con làm sao khi bên hàng xóm luôn vang rền những bài karaoke nhạc chế với lời lẽ cực kỳ phản cảm? Cha mẹ làm sao dạy con phải chăm chỉ học hành, trong khi đi thi, chính các thầy cô trông thi lại phát tài liệu cho thí sinh chia nhau chép ? Không thể nào kể hết được những chuyện trái cựa như thế, từ phố xá, nhà trường, bệnh viện, cơ quan. Dù muốn dù không, các em rồi sẽ có định kiến rằng: Cha mẹ mình dạy sai! Bởi không cần học hành chăm chỉ, thi vẫn đỗ. Đèn đỏ phải dừng lại ư ? Không bị xe sau tông cho thì cũng bị mắng là “hâm”. Cha mẹ làm thế nào cho con nghĩ và hành động khác với những điều nó thấy hằng ngày, hằng giờ như thế ngoài xã hội ?

    Bước ra phố bây giờ nhìn đâu cũng đầy biển báo: “Khoá xe cẩn thận”; “Đề phòng cướp giật, móc túi”… Nhìn ra nước ngoài họ quản lý với những “bàn tay sắt”: Bán thuốc lá, rượu cho người chưa đủ tuổi: Phạt thật nặng hoặc rút giấy phép kinh doanh. Giờ học mà trẻ đi lang thang ngoài đường: Cảnh sát bắt đưa về giao cho cha mẹ. Trẻ con trong gia đình không được chăm sóc tốt, bị hành hạ hay không được đi học: Cha mẹ bị phạt, bị truất quyền nuôi con, thậm chí có thể đi tù… Trong những điều kiện như thế, buộc các bậc cha mẹ phải thông hiểu luật pháp và tự nâng cao kiến thức về nuôi dạy con. Nếu cánh tay luật pháp bao trùm được xã hội; len lỏi được tới từng ngôi trường, từng hộ gia đình, giám sát sự chấp hành luật pháp trong xã hội một cách nghiêm minh thì khó có thể xảy ra chuyện làm hư hỏng trẻ - mà nếu có cũng chỉ hạn chế nó ở mức thấp nhất. Về chuyện giáo dục trẻ tại trường, mới đây, qua một video clip trên mạng, chúng ta đã được tận mắt chứng kiến cảnh một thầy giáo ở Thái Nguyên “giáo dục” bằng cách bắt học sinh nằm sấp xuống, rồi dùng hết sức vung roi quật vào mông, không phân biệt nam hay nữ. Đây không chỉ là một hành vi phản giáo dục mà còn là vi phạm pháp luật. Tưởng chỉ có thầy giáo này “trẻ người, non dạ, thiếu kinh nghiệm”, không ngờ khi trả lời phỏng vấn, ông Hiệu trưởng Phạm Minh Tuấn còn thản nhiên cho biết: Chuyện “giáo dục” bằng cách này trường đã có sự đồng ý của cha mẹ học sinh! Luật bảo vệ, chăm sóc và giáo dục trẻ em sờ sờ ra đó, vậy mà chỉ cần sự đồng ý của cha mẹ học sinh là ông Hiệu trưởng này đã tự cho mình có quyền vượt lên trên luật pháp, hành xử theo ý mình? Tôi học sư phạm từ trước năm 75, và chưa từng bao giờ thấy trong giáo trình chuyện giáo dục học sinh bằng đòn roi bao giờ. Ngoài việc đào tạo cho chúng tôi về tâm sinh lý lứa tuổi của các em, về cách ăn mặc, đi đứng, giao tiếp với học sinh, luyện cho chúng tôi viết chữ đẹp và chuẩn; người ta còn ngăn ngừa trước để không xảy ra chuyện giáo viên xâm phạm thân thể học sinh - dù chỉ là vô ý - bằng cách áp dụng những qui định rất nghiêm ngặt.

    Thầy quật học sinh bằng roi như thế là đã vi phạm pháp luật. Cha mẹ học sinh mà đồng ý chuyện đó thì cũng vi phạm nốt. Vậy bây giờ ai sẽ là người đại diện để bênh vực quyền lợi cho các em đây, nếu không phải là những cơ quan bảo vệ pháp luật? Ít nhất cũng phải cảnh cáo trước tòa cả thầy giáo lẫn phụ huynh nào đã đồng ý cho thầy đánh con mình bằng roi; qua đó nhắc nhở những ai chưa ý thức được việc bảo vệ, chăm sóc và giáo dục trẻ em cho đúng luật, đúng cách. Đừng quên rằng cách đây chưa lâu, một vài bảo mẫu đã vào tù vì hành hạ tàn nhẫn các em nhỏ, một em trong số đó bị bảo mẫu dùng băng keo dán kín miệng để khỏi khóc, đã vĩnh viễn không còn trở về được với cha mẹ nữa. Các cơ quan bảo vệ pháp luật cần phải tích cực và nghiêm minh hơn nữa, vì đã muộn lắm rồi. Theo tôi việc đặt gánh nặng giáo dục cho con trẻ không chỉ dừng ở gia đình, nó vượt quá sức đối với gánh nặng trên vai người mẹ, người bà.
    Hoàng Anh (Quận Tân Bình, TP.HCM)
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  20. Có 12 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (23-08-2012),get_out_cs (22-08-2012),giacmochapi (06-09-2012),kehotro (22-08-2012),langthang (23-08-2012),LaoÁi (23-08-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (24-08-2012),OA _ NỮ (22-08-2012),Tazang (22-08-2012),Thảo_ANA (24-08-2012),thuphong (23-08-2012)

Trang 1 / 2 12 LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Những khoảnh khắc của mùa Xuân
    By NHAT NGUYET in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 10
    Bài cuối: 24-02-2010, 06:32 AM
  2. Hổ - sư tử: 'Anh hùng nhất khoảnh'
    By kehotro in forum Tin Tức, Báo Chí
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 12-02-2010, 04:40 PM
  3. Khoảng trời của gió
    By Hiểu Phong in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 20-01-2010, 07:59 PM
  4. Khoảng lặng ngọt ngào.
    By Bạch Vân in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 20-12-2009, 11:28 AM
  5. Luật yêu thương không có điều khoản... bù
    By Anna in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 16-12-2009, 01:15 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •