Giữa bộn bề công việc... có những lúc có những khoảng trống chợt đến... Khoảng trống đó đôi khi chỉ là 1 cử chỉ vô tâm từ ai đó... Con người nó thật kỳ lạ, chỉ thích chia sẻ niềm vui, nỗi buồn và cả nỗi lo lắng với người thân của mình... Lẽ ra hôm nay phải thật vui... thì lại cảm giác buồn, trống trải tới kỳ lạ... Biết khi nào mới tìm được tri kỷ để có thể được vui hết cái vui của cuộc đời này, để được khóc vùi trên bờ vai người đó... Tới giờ phút này, nó thấy nó lạc lõng quá... Ước vọng thì nhiều, khao khát cũng lắm... nhưng rốt cuộc thì mọi thứ diễn ra không như ý nó... Đôi khi nó muốn dứt bỏ đi tất cả, đi tìm cái mới để có được 1 cảm giác mà mình thèm thuồng, mong muốn... Can đảm không có... Nhưng cứ như thế này, chắc nó không còn tin vào tình cảm mà nó đang có nữa... Đơn giản nó cảm thấy họ khác nó quá, khác quá...
Nỗi Buồn
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong tìm về dưới gốc cây xưa
Em có gửi điều gì theo lá rụng
Nỗi đau nào đậu khẽ vào tôi
Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng
Bóng ai như tôi đi qua cõi đời
Nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Tha về từng cọng vàng khô
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rũ lá?
Tôi gục đầu trên bóng tôi
Không còn nghe
Không còn nghe ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Từng ý nghĩ mong manh...



Trích dẫn