Bài 1 đến 10/786

Chủ đề: Buồn thì viết

Hybrid View

  1. #1
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Đây là bài viết kỳ 1 về việc gia đình bị tung tin đồn HIV, kỳ 2 là cái công em vất vả lặn lộn cả sáng nay dưới trời mưa... Rất bất ngờ.. hị hị nhưng ứ dám nói trước bởi vì báo phải chờ tới thứ 6 mới ra...
    Do bị nghi lây nhiễm HIV: Gia đình chị Nhung kêu cứu! (08/08/2012)



    Chị Nhung đã khóc khi trao đổi với phóng viên Báo Văn Hóa về hoàn cảnh của mình và gia đình VH- Cả một năm qua, gia đình chị đã không thể ngẩng đầu lên được chỉ vì một cô Hiệu trưởng nghi chị bị nhiễm căn bệnh thế kỷ. Nỗi đau này đến bao giờ mới được minh oan mặc dù chị đã làm đơn kêu cứu…

    Suốt một năm qua, gia đình chị Phạm Tuyết Nhung (thường trú tại Khu tập thể Mai Động, quận Hoàng Mai, Hà Nội) đã kiên trì gửi đơn kêu cứu tới các cơ quan chức năng đề nghị “minh oan” về tin đồn vô căn cứ rằng chị Nhung bị nhiễm HIV. Nhưng tìm tới địa chỉ được ghi trong đơn thư, chúng tôi chỉ gặp được bố mẹ chồng của chị Nhung. Mẹ chồng của chị cho biết, từ khi có tin đồn con dâu bị nhiễm HIV, cửa hàng làm tóc của vợ chồng nó buộc phải đóng cửa vì không còn ai tới làm nữa. Giờ chúng phải lang thang nay đây mai đó. Thương con dâu, thương con trai phải sống cảnh vất vưởng, nhưng gia cảnh khó khăn (bố chồng làm nghề xe ôm, mẹ chồng đi rửa bát thuê) nên bố mẹ chồng cũng đành chịu để con cháu lang thang kiếm sống. Sau vài cuộc gọi và để lại nhiều tin nhắn, chúng tôi được chị Nhung nhận lời tiếp chuyện nhưng không quên dặn “Anh chị đừng cho ai biết địa chỉ, nếu không gia đình em không còn đất sống”.



    Phiếu báo kết quả thể hiện chị Nhung không bị nhiễm HIV

    Chị Nhung và anh Ngô Ngọc Tú (chồng chị) tiếp chúng tôi trong căn phòng nhỏ thuê với giá vài trăm nghìn trong một ngõ nhỏ. Câu chuyện đôi khi bị đứt quãng bởi tiếng khóc nức nở của người vợ… Sự khổ đau, điêu đứng vô tình đổ ập xuống của gia đình chị Nhung cách đây một năm khi cô Hiệu trưởng Trường Tiểu học Minh Khai, quận Hai Bà Trưng gọi bà ngoại cháu P.N.T (mẹ đẻ của chị Nhung) ra “nói chuyện” riêng về thông tin từ một số phụ huynh trong lớp cháu T cho rằng, chị Nhung bị HIV nên nhà trường đề nghị gia đình phải đưa cháu T đi xét nghiệm. Một số phụ huynh trong lớp đề nghị chuyển lớp, chuyển trường cho con họ… Trước thông tin của người đứng đầu một nhà trường như vậy, mẹ chị Nhung vô cùng sốc và về nói lại cho cả nhà… Ngay lúc đó, chị đã nhận không ít lời chê trách, thậm chí là mắng chửi từ mẹ và người thân của mình, đại ý “không có lửa làm sao có khói. Con mình phải thế nào thì mới bị nhiễm HIV”. Đau xót khi nhận tin dữ nhưng chị vẫn bình tĩnh giải thích với mọi người. Theo chị, một số tin nhưng cũng vẫn có người bán tín bán nghi khiến chị đứng ngồi không yên dẫn đến quyết định chị tự tìm vào Bệnh viện Bạch Mai để làm xét nghiệm tự nguyện. Kết quả là chị không hề bị nhiễm HIV (có phiếu báo kết quả của bệnh viện). Có kết quả, người thân đã tin chị, nhưng làm sao có thể xóa tan mọi nghi hoặc ở hàng xóm, khách hàng và đặc biệt là ở trường con chị theo học? Không chịu nổi ánh mắt xa lánh của số đông, vả lại, “cần câu cơm” cũng bị chặn mất, hai vợ chồng đành phải bỏ đi thuê nhà ở những nơi không ai biết để kiếm sống… Bố mẹ gánh chịu búa rìu của tin đồn đã vậy thì con chị mới 8 tuổi đi học cũng bị bạn bè “tẩy chay”, không thèm chơi, ăn uống cũng bị cô lập, kỳ thị. Nghĩ đến con, đến danh dự của mình và gia đình, chị làm đơn kêu cứu đến cơ quan đoàn thể. Song lời kêu cứu đó vẫn chìm trong im lặng.



    PV Báo Văn Hóa (ngoài cùng bên trái) tiếp xúc với gia đình chị Nhung ngày 5.8


    Giọng buồn rầu, anh Tú, chồng chị Nhung cho biết: “Vợ chồng tôi rớt nước mắt khi cháu về xin bố mẹ mấy nghìn đồng để mua quà cho một bạn để bạn ấy chơi với cháu. Chúng tôi chỉ biết ôm lấy con và nói bố mẹ sẽ lấy lại danh dự cho gia đình để con không bị bạn bè hắt hủi. Chuyện bức xúc của trẻ con chỉ chúng tôi là bố mẹ cháu mới biết ngọn ngành. Cháu bị bạn bè mắng chửi là “đồ HIV”, “Mẹ mày bị HIV”… rồi không chơi cùng, kết bạn cùng, thậm chí ăn uống cũng bị ngồi một mình.

    Hoàn cảnh của anh chị cũng éo le. Cháu T là con riêng của chị, anh Tú bị tật từ nhỏ hiện đang là hội viên của Hội Tật nguyền phường Mai Động. Anh không có con. Vợ chồng đến với nhau cách đây 3 năm. Một năm sau ngày cưới chị phát hiện bị ung thư tụy. Từ ngày ốm đau bệnh tật chị không làm được gì.Mọi chi phí trong gia đình đều do anh Tú lo lắng bằng những hợp đồng xăm thẩm mỹ vài trăm nghìn. Với số thu nhập ít ỏi nhưng anh Tú đã không ngại khó, ngại khổ, cứ hễ làm được bao nhiêu lại đưa cho chị Nhung để giành tiền chạy hóa chất chữa bệnh. Đến nay chị Nhung chạy hóa chất đã 3 lần. Cứ khi nào có tiền chạy hóa chất thì chị đỡ đau, khi không có tiền chạy thì chỉ còn nước chịu đau. Mỗi lần lên cơn đau chị ngất lên ngất xuống, có những lúc đau như điên dại. Có những buổi đưa vợ đi khám, xét nghiệm, anh Tú phải nhịn đói vì không có tiền mua đồ ăn. Cơm ăn với nước mắm, mì nấu với gia vị là những món ăn quen thuộc đối với gia đình họ. Điều gì đã khiến một cặp vợ chồng “rổ rá cạp lại” lại sống nghĩa tình với nhau như vậy? Với một người giầu có với một cuộc hôn nhân kiểu như thế này cũng khó mà có thể tồn tại để giành sự chăm sóc, thương yêu cho người vợ bệnh tật lại bị điều tiếng dư luận như thế. Anh Tú nói : “Con người sống với nhau cần có cái tâm. Có ác mấy thì cũng có tình người. Tôi cứ nghĩ nếu mình rơi vào hoàn cảnh của cô ấy mà bị cô ấy bỏ rơi, hắt hủi thì tôi sẽ sống như thế nào… Bệnh của vợ tôi là bệnh của nhà giàu phải tiêu tốn tiền tỷ, tôi đã dốc sạch vốn liếng, tiền của để lo cho cô ấy trong phạm vi có thể. Còn gì để có thể bán, tôi cũng đã bán để chữa bệnh cho cô ấy…”


    Trời đã xế trưa, cái bếp than nằm góc bếp vẫn nguội lạnh. Nghĩ về thân phận của mình, chị Nhung nghẹn ngào: “Cả năm qua em đã bị đau đớn bởi căn bệnh ung thư tụy hiểm nghèo. Nỗi đau thể xác này em còn chịu được, nhưng nỗi đau bị oan là HIV thì không thể gượng dậy. Khổ cực thì đã khổ lắm rồi. Nghèo thì cũng đã cùng cực lắm rồi, trăm đắng nghìn cay phải nhịn nhục điều tiếng cũng đã trải qua… Ngay cả một lời xin lỗi trực tiếp từ cô hiệu trưởng khi tung tin đồn thất thiệt khiến gia đình em điêu đứng cũng chưa hề nhận được. Cũng có người nói sao chúng em không chuyển cho con mình sang trường khác để cháu đỡ bị khổ vì tiếng oan là con của người HIV. Nhưng em nghĩ cây ngay không sợ chết đứng. Mình càng trốn tránh thì người ta lại càng nghĩ đó là sự thật. Vợ chồng em nhất định không buông xuôi và rất mong các cơ quan báo chí cũng như các cơ quan chức năng vào cuộc để giải oan cho em trước khi em bị quật ngã bởi căn bệnh ung thư hiểm nghèo”.

    Làm sao để giải oan cho bia miệng, tiếng đời? Đó là khao khát duy nhất của vợ chồng chị Nhung khi nhờ tới các phương tiện thông tin đại chúng và các cơ quan chức năng. Không kỳ thị, phân biệt đối xử với người nhiễm HIV/AIDS là mục tiêu nhân đạo của cả xã hội, thế nhưng ngay giữa thủ đô không những người bị nhiễm mà cả người bị tung tin đồn nhiễm HIV cũng bị khốn đốn vì điều này thì quả thật là đáng sợ!
    Thúy Hiền

    http://www.baovanhoa.vn/Doisong/47357.vho
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  2. Có 8 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (10-08-2012),get_out_cs (08-08-2012),giacmochapi (10-08-2012),loyal (24-09-2012),MinhThy (08-08-2012),Phu sinh (09-08-2012),Tazang (08-08-2012),thuphong (08-08-2012)

  3. #2
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Một ngày thật mệt nhưng đã thở phào nhẹ nhõm...
    Buổi sáng dậy sớm đội mưa để tới Phòng giáo dục Q Hai Bà Trưng cùng 1 đồng nghiệp nhằm tác động tới đối tượng mà mình cần gặp, chờ mãi không gặp. Về tới cơ quan... làm thế nào để làm kỳ 2 bây giờ, chợt nhớ gặp vị giám đốc trung tâm điều tra dư luận xã hội học... Vị Tiến sĩ này thật năng động ngay cả việc trả lời phỏng vấn, đó là lý do trong vòng 30 phút nó đã trao đổi được 1 bài phỏng vấn riêng + 1 ý kiến cho bài viết về văn hóa gia đình. Đang phỏng vấn, điện thoại con gái gọi chặt ngang... Con luộc thịt, nấu canh cải nhé... Đúng vào lúc dang phỏng vấn về vụ teen không nghe lời cha mẹ, ông mỉm cười khen con gái ngoan và mẹ cháu được khen là sướng tranh thủ đưa ảnh con gái trong iphone ra khoe... Vị giám đốc trung tâm tiễn nó từ tầng 4 xuống tầng 1 đầy ưu ái...

    Buổi trưavề ăn cơm gái nấu rồi hì hụi sửa kỷ 3 bài viết VĂn hóa gia đình gửi cho tòa soạn... Buổi chiều 14g có mặt ở tòa soạn thì nhận được cái tin phải bổ sung 2 ý kiến của 2 nhà giáo cho kỳ 3 văn hóa gia đình, tiết giảm đi 1 ý kiến phỏng vấn từ bạn đọc... Mệt, ngồi lọc băng buổi sáng phỏng vấn... Rồi tiếp tục phỏng vấn cô giáo chủ nhiệm của con về vấn đề gia đình (tranh thủ sự quen biết cho đỡ mất công trình bày, vì nó đã gửi cô giáo cả 2 kỳ trước), mất 1 tiếng hơn mà cô vẫn muốn nói... Buổi tối hì hụi ngồi viết lại bài phỏng vấn cô giáo chủ nhiệm cua con, gửi 4 lần vào họp thư của cô rốt cuộc cô mới nhận được, thật kỳ lạ.

    BẮt tay vào viết kỳ 2 của bài gia đình bị tung tin HIV... lại nhớ tới đoạn ghi âm chưa kịp lọc... mệt thật... Bắt tay vào viết vào lúc 11g30... và giờ thì đã hòm hòm xong rùi... Sung sướng vì đã tìm ra được 1 lời giải cho kỳ 2 khi mà dường như mọi sự đang bế tắc... Đã tìm ra được lý do để quy tội cho người tung tin giá họa cho gia đình của chị Nhung. Mừng húm...

    Hôm nay con gái biết mẹ bận nhưng thấy mẹ làm việc quá say sưa, con len lén ôm mẹ và nói con yêu mẹ lắm... Bởi vì hôm trươc con gái vô tình ngồi nghe lọc băng của mẹ về vụ gia đình bị HIV... Con gái vô cùng búc xúc... và giờ mẹ yêu đã tìm ra được lời giải thay cho những bài báo khác của đồng nghiệp chỉ đưa ra mà chưa có lời giải... Vậy là số báo thứ 6 ra có tới 2 bài, một bài kỳ 3 về văn hóa gia đình và 1 bài kỳ 2 về gia đình bị tung tin đồn HIV... Để thu thập thông tin, phỏng vấn, đặt bài nó đã tốn không biết bao nhiêu cuộc đi lại, điện thoại, email trao đổi, tin nhắn.... liên tục trong cả tuần...

    Đó là chưa kể việc tranh luận trên facebook với cô nàng cogaitrangan và mấy đại ca lởm đời thích ra oai của mình... Ghét nhất cái kiểu ra tay xử lý đồng bọn để ra oai... Rồi lại còn post ảnh và chú thích vài lời cho vụ ọp ẹp nữa chứ... Oài... lại còn vụ bàn bạc họp hành CLB nhà báo sân khấu cho ngày mai nữa chứ... nó muốn hoãn vì quá mệt, quá tải... mọi người đã đồng ý. Tư cảm thấy ngưỡng mộ khi nhìn vào khối công việc dày đặc...

    2 đêm thức tới nửa đêm ...Ngày mai, sẽ tự thưởng cho mình việc ngủ nướng tới 8g30 nhỉ? Kệ sự đời đi nhé. Hãy học cách yêu bản thân mình, yêu những điều mà mình đang làm...
    Last edited by Boulevard; 09-08-2012 at 01:37 AM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  4. Có 10 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (10-08-2012),get_out_cs (10-08-2012),giacmochapi (10-08-2012),kehotro (09-08-2012),loyal (24-09-2012),MinhThy (10-08-2012),Phu sinh (09-08-2012),Quỷ Xứ (09-08-2012),thuphong (09-08-2012),Triplec (13-08-2012)

  5. #3
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Xung quanh bài "Do bị nghi lây nhiễm HIV: Gia đình chị Nhung kêu cứu!":
    Nhà trường cần nghiêm khắc nhận sai lầm” (10/08/2012)




    [COLOR="green"]Gia đình chị Nhung rất cần một lời xin lỗi từ trường Tiểu học Minh Khai Ảnh: T.Hiền

    VH- Sau khi Văn Hóa đăng bài “Do bị nghi lây nhiễm HIV: Gia đình chị Nhung kêu cứu!”, Tòa soạn đã nhận được nhiều ý kiến phản hồi của bạn đọc chia sẻ sự bức xúc với chị Nhung, đồng thời bày tỏ sự bất bình đối với những người đã tung tin đồn thất thiệt này. Dưới góc nhìn của nhà xã hội học, TS Trịnh Hòa Bình, Giám đốc Trung tâm Điều tra dư luận xã hội (Viện Xã hội học) cho biết:

    Câu chuyện chị Nhung bị tung tin đồn lây nhiễm HIV làm chúng ta nhớ lại một câu chuyện khác cũng nghiêm trọng không kém, đó là trường hợp cô giáo Đoàn Thị Thanh Huyền (Quảng Ninh) bị Trung tâm Y tế huyện Hoành Bồ xét nghiệm nhầm là bị HIV/AIDS dẫn đến bi kịch cho cô và gia đình. Sau đó Giám đốc trung tâm y tế này bị cách chức. Tin đồn chị Nhung bị HIV không được mọi người kiểm chứng. Ngay cả nhà trường có nói là không phân biệt đối xử đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đảm bảo là không có sự phân biệt đối xử ngầm với cháu T, con chị Nhung. Họ có thể dặn con cháu mình tránh xa, không tiếp xúc, không chơi với cháu T là chuyện bình thường. Gia đình nhà chị Nhung đã khốn đốn với hoàn cảnh éo le, chồng bị tàn tật, vợ bị ung thư nhưng rốt cuộc sau những lời thị phi, đồn thổi thì nhà trường, bà con hàng xóm, phường vẫn đứng ngoài cuộc… Họ không những không giúp đỡ mà còn tỏ ra kỳ thị né tránh những người trong gia đình chị Nhung. Bài toán ở đây chính là trách nhiệm của những người sống trong cộng đồng của gia đình chị Nhung, từ nhà trường, phường xã, các cơ quan đoàn thể địa phương…

    Thưa ông, việc cô hiệu trưởng Trường tiểu học Minh Khai Q Hai Bà Trưng gọi bà ngoại của cháu T, mẹ chị Nhung ra thông báo về tin đồn chị Nhung bị HIV/AIDS cần được suy xét như thế nào ?

    - Nếu đúng như báo chí phản ánh thì theo suy nghĩ của tôi, cô hiệu trưởng ấy đã vi phạm Luật Phòng chống HIV/AIDS khi kiểm chứng thông tin chị Nhung bị HIV không đúng đối tượng. Ngay cả việc gặp và hỏi chính đương sự là chị Nhung không phải là điều cấm kỵ nhưng không tế nhị. Đằng này lại đi hỏi mẹ chị Nhung, ở tầm tuổi bà mẹ chị Nhung thì dĩ nhiên là sẽ bị sốc, nhất là thông tin được đưa ra từ chính lời của người có uy tín của cả một trường. Lẽ ra cô hiệu trưởng không nên hỏi trực tiếp gia đình chị Nhung mà cần phải tới gặp các cơ quan quản lý lĩnh vực này tại địa phương như cơ quan phòng chống HIV/AIDS để nắm bắt được danh sách người bị HIV/AIDS có tên chị Nhung hay không. Cô hiệu trưởng đã không dập tắt ngay nguồn tin mà lại trở thành người đưa tin đồn khi trao đổi với mẹ chị Nhung. Một người biết thì sẽ dẫn tới nhiều người khác biết, đó là lý do vì sao họ hàng, hàng xóm và cả những vị khách cắt tóc của gia đình chị Nhung biết và dĩ nhiên là dẫn tới sự kỳ thị gia đình chị ấy. Ngay cả mẹ chị Nhung cũng đã mắng chửi và lên tiếng nghi ngờ con mình sau khi nhận được thông tin từ cô hiệu trưởng. Cô hiệu trưởng cho rằng khi trao đổi với gia đình chị Nhung là sự quan tâm chia sẻ nhưng đâu biết rằng sự nhân danh cái tốt đã bị ngộ nhận, người bị tung tin đồn không những không được bảo vệ mà còn đẩy họ tới cảnh bị nghi kỵ và dấn sâu vào chỗ bị hàm oan không có cách nào để thanh minh cả. Ngay cả với người bị nhiễm HIV/AISD thật thì hành vi đó cũng là vi phạm Luật Phòng chống HIV/AIDS.

    TS Trịnh Hòa Bình

    Theo phản ánh của mẹ đẻ chị Nhung thì cô hiệu trưởng có đề nghị gia đình đưa cháu T đi xét nghiệm HIV dẫn tới việc chị Nhung phải đi xét nghiệm HIV để chứng minh sự trong sạch của mình. Thưa ông, yêu cầu này có đúng không?

    - Cô hiệu trưởng không có quyền đề nghị hay khuyến nghị chị Nhung cũng như cháu T đi xét nghiệm thực hư việc có bị HIV hay không. Vì các quy định của luật pháp không cho phép.

    Thưa ông làm thế nào để giúp cho gia đình chị Nhung gỡ được tiếng oan từ bia miệng của dư luận xã hội?


    - Theo tôi tin đồn bắt nguồn từ chính nhà trường thì nhà trường cần phải tự nghiêm khắc nhận sai lầm đó và có biện pháp dập tắt tin đồn, đó là lập lại trật tự của thông tin một cách minh bạch. Nhà trường cần khẳng định chị Nhung không hề bị HIV, cá nhân bà hiệu trưởng cũng cần một lời xin lỗi về hành động của mình trước toàn trường, trong lớp học của cháu T cũng như trước các phương tiện thông tin đại chúng khi mà sự việc này đã được đưa ra công luận và dư luận xã hội đã và đang quan tâm. Với cháu T thì chính cô giáo chủ nhiệm cũng cần có sự thường xuyên nhắc học sinh của mình hiểu rằng mẹ cháu không bị HIV, cháu T không bị HIV, thậm chí cả lớp cùng hô to cháu không bị ốm, không bị nhiễm HIV. Nhà trường thường xuyên lồng ghép giáo dục giới tính, phòng chống HIV, chống kỳ thị với người bị nhiễm HIV/AIDS thì việc đưa hoàn cảnh của cháu T là bài tập cụ thể để thực hành là rất cần thiết. Gia đình chị Nhung hiện đang vô cùng khó khăn về kinh tế, vậy tại sao nhà trường không thể chuộc lỗi sai lầm của mình chính bằng việc quyên góp từ thiện ủng hộ trường hợp của gia đình họ. Không thiếu gì những sáng kiến như: Miễn học phí cho cháu T, quyên góp ủng hộ người mẹ chạy hóa trị… Đây cũng là bài học kinh nghiệm khi gặp những tin đồn tương tự sau này với các trường hợp khác xung quanh câu chuyện của HIV/AIDS.

    Xin cảm ơn ông!
    Thúy Hiền

    (thực hiện)

    [/COLOR]
    http://www.baovanhoa.vn/Doisong/47413.vho
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  6. Có 6 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (10-08-2012),get_out_cs (10-08-2012),kehotro (10-08-2012),loyal (24-09-2012),MinhThy (10-08-2012),OA _ NỮ (11-08-2012)

  7. #4
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Hạnh phúc!

    Chiều tối qua đi học trời mưa tầm tã... Đói, nó tạt ngang vào hàng bánh giò quen thuộc ngày xưa mà nó vẫn thích ăn từ khi còn học đại học ở chợ Cầu Mới... Ngồi thu lu giữa xung quanh là mưa gió nó vừa cầm đĩa bánh trên tay chưa kịp ăn thì nhận được tin nhắn của Nhung - cô gái bị tung tin đồn HIV trong bài viêt của nó: "Chị à. Em Nhung chị ơi. Chị cho em hỏi chị một chút chị nhé. Tình hình công việc giúp cho vợ chồng em có kết quả gì khả quan tốt không chị? Vợ chồng em cũng không biết phải làm như thế nào nữa chị à! Em nghe nói cô hiệu trưởng tháng này về hưu, không biết việc của chúng em sẽ ra sao ! Em cũng buồn lắm chị! Anh chị và cháu đã ăn cơm chưa ạ? Dưới nhà em lại mất điện chị ạ"... Nhận được cái tin nhắn của cô gái đó nó như nghẹn lại, cố gắng lắm mới nuốt nổi những miếng bánh giò để uống thuốc kháng sinh... Rồi nó vừa lên xe, vừa thò điện thoại vào áo mưa và gọi cho cô ấy: Báo Văn Hóa đã ra 1 kỳ rồi, ngày mai sẽ lại ra 1 kỳ tiếp. Em yên tâm những gì chị có thể làm được chị sẽ nhất định làm cho em!" . Học xong nó lại đội mưa đi xem cải lưong với tâm trạng vẫn căng thẳng sau bài viết thứ 2 trên Báo Văn Hóa, đã khẳng định phần nào cái sai, cái lỗi của cô hiệu trưởng mà cô ta vẫn chối quanh co... Nó sẽ phài làm gì tiếp? Báo chí chỉ có thể góp tiếng nói cho dư luận nhưng vấn đề cốt lõi là làm sao giúp cho gia đình đó 1 kinh tế tốt hơn, con cái được hỗ trợ toàn bộ tiền ăn một cách công khai và quan trọng hơn là làm sao để cái nhà trường đó phải cất lời xin lỗi...

    Buổi sáng nay 8g30 nó có mặt tại Trường Tiểu học Minh Khai gặp toàn bộ ban giám hiệu nhà trường và cả liên tịch, ban phụ huynh lớp của bé T. Bà hiệu trưởng nói rằng bị sốc khi đọc bài viết của nó trên mạng và phản ứng quyết liệt, mọi lý do vẫn chỉ quanh co che cho mình 2 cái tội mà bà đã làm giống như bài báo kỳ 2 mà nó đã vạch ra... Nó nhẫn nhịn nghe ... Sau khi gặp họ, nó lại gặp vợ chồng của Nhung và bé T, họ chờ nó ở ngay bên cạnh trường... Nó đưa họ tới tòa soạn để biếu báo và để chia sẻ với tòa soạn những tâm sự... Nó nghĩ đi nghĩ lại và rút diện thoại gọi cho 1 người có vị trí quan trọng nhất của Cục phòng chống HIV - 1 người mà nó không hề quen biết và chưa từng gặp mặt... Nó trình bày và gửi 2 kỳ báo cho ông qua email. Buổi chiều đi họp trên bộ về kế hoạch triển khai liên hoan ca múa nhạc chuyên nghiệp toàn quốc... Nó chợt nhận được thư lại của ông nói rõ quan điểm ủng hộ và tiếp tục giới thiệu cho nó 1 địa chỉ, 1 số điện thoại, 1 con người có vị trí... Nó bỏ họp chạy về cơ quan, sếp tổng đưa cho nó ủng hộ gia đình Nhung 300K, trưởng ban bạn đọc đưa nó 200K, 1 cán bộ dưa nó 300K và nó xuống làm giấy đề nghị để xin được 1 khoản tiền hỗ trợ cho gia đình của Nhung... Nó gọi mãi số điện thoại được cho mà không được... 16g rồi còn gì.. chợt có tiếng người trả lời... Nó trình bày, ông nói anh đang cơ quan gần Nghĩa trang Làng Đơ quận hà Đông, hơi xa đấy, em có tới ngay được không. Nó trả lời : "Có, em sẽ tới sau 40 phút"..

    Nó tranh thủ gửi vào email cho người đó 2 kỳ báo và phóng như điên tới cơ quan của họ vào lúc 16g40... "Anh em mình đi luôn được không?", vâng ạ, vậy là nó vứt xe máy, lên xe cùng người đó tới nhà vợ chồng Nhung đang thuê... Con đường dài thật dài và thật mệt, nhưng trên ô tô nó không mệt mà dã kịp phỏng vấn được 1 bài hoành tráng... Nó đưa ông mục kích cảnh gia đình chị Nhung, nghe vợ chồng con cái họ chia sẻ, và rồi ông đi ăn với bạn, lái xe lại đưa nó ngược trở lại Hà Đông. Nó lại cắm cúi trở về nhà vào lúc 19g20 đúng vào kịp giờ đưa con gái đi học thêm văn...

    Nó vui lắm, nó không thể nào quên ánh mắt lấp lánh của cặp vợ chồng Nhung khi nó trao tiền ủng hộ của báo và anh chị trong tòa soạn và đặc biệt đưa 1 nhân vật đặc biệt quan trọng sẽ là người giải oan thực sự cho vợ chồng họ, sẽ khiến ban giám hiệu nhà trường phải xin lỗi và quan trọng hơn, ông đã rút ngay điện thoại cho giám đốc bệnh viện K đề nghị giúp đỡ Nhung chạy hóa trị. Nhung sẽ được chữa trị và chạy hóa trị không mất tiền...

    Con gái yêu của nó mấy ngày nay vất vả, nấu cơm 2 bữa, mẹ thì như người mất hồn thoắt ẩn thoắt hiện... Đêm nào cũng thức khuya thật là khuya... Đêm qua 11g30 nó muốn ngủ lắm vì 7g sáng đã phải dậy chuẩn bị cho cuộc gặp sáng nay. Nó mới thấu hiểu khi con người ta mệt mà không thể ngủ nổi thì sẽ ra sao... Con gái thì tự nhiên hứng kẻ về câu chuyện của gia đình bố. Mẹ ơi! Con không thích về nhà bố nữa đâu. Vợ bố và bố lúc nào cũng nói với nhau những lời nghe khó chịu lắm. Bố có lúc muốn nói chuyện nhưng cô ấy toàn nói những lời nghe cực kỳ khó chịu. Dạo này con về, con toàn chơi với các em, không muốn nói chuyện với vợ bố như ngày xưa nữa đâu... Con thương bà nội lắm làm cơm cho cả nhà ăn rồi bố và bác lăn ra ngủ, bà hì hụi dọn dẹp cả trưa, con ngủ dậy rồi mới thấy bà đi lên ngủ... Mẹ ơi, hai mẹ con mình cứ lủi thủi thê này chán mẹ nhỉ. Con nhớ ông ngoại lắm. Con yêu cả hai ông, ông nội chiều con hơn ông ngoại. Chắc vì ông ở bên con luôn nên hay nhắc nhở con... Nhưng con còn nhớ, có những lúc con khó ngủ còn toàn lên ông thôi... Giờ chẳng có ông để trò chuyện con thấy nhớ ông lắm... Rồi mẹ ơi, thế có "giải oan" cho gia đình cô Nhung được không hả mẹ? Nó gào lên :"Thôi nào, con nói nhiều quá, mẹ mệt lắm rồi. Đi ngủ đi, mai mẹ phải chiến đấu đấy!"...

    Tối nay đưa con đi học, con gái vòng tay ôm ngang lưng mẹ đằng sau và nói: "Mẹ ơi, con chưa bao giờ nghĩ con sẽ thần tượng mẹ mình. Nhưng giờ thì thực sự qua câu chuyện mẹ chiến dấu bảo vệ và minh oan cho gia đình cô Nhung, con thấy mẹ đúng là thần tượng của con". Thay vì ngại đưa 2 kỳ báo văn hóa và gia đình cho cô chủ nhiệm, con gái hùng dũng mang tới biếu cô giáo chủ nhiệm dạy văn 2 tờ báo viết về gia đình chị Nhung, con bảo : "Con thích mẹ biếu cô 2 bài báo này"... Nó cười và nói: "Con nói với cô là sẽ còn kỳ 3, kỳ 4 nữa cơ đấy... Còn phân trả lời của cô giáo trong mục văn hóa gia đình mẹ để giành cho tuần sau nữa để nhường đất cho loạt bài này"...

    Nó thấy nó thật giỏi. Đúng lúc tinh thần căng thẳng nhất, sự việc nhiều chồng chéo nhất... vậy mà nó đã vượt qua và tìm ra được lời giải cho bài toán về những vụ việc mà nó đang đắm đuối như con cá chuối... Tối nào cũng lặn lội trời mưa, lúc đi học, lúc đi xem... Tối qua đi học về, nó phải về sớm để đi xem cải lương ở rạp Hồng Hà, lặn lộn về tới nhà là 22g40 phút... Nó không ngủ nổi bởi bao suy nghĩ về mọi thứ... Và rồi ngày hôm nay, nó sẽ lại tiếp tục chiến đấu với kỳ 3 của nhà chị Nhung... Nó chỉ thấy rằng những điều mà nó đang làm, khiến nó thấy thật vui... sự thành công trong từng bài viết khiến nó vô cùng hạnh phúc... Và hạnh phúc hơn, khi con gái nói : "Mẹ ơi, mẹ là thần tượng của con"... Những điều mà nó tận mắt chứng kiến, nhìn những hoàn cảnh éo le, nhìn những thân phận con người sống khổ sở đấu tranh với sự sống và cái nghèo... Nó hiểu rằng nó đang là 1 người hạnh phúc hơn nhiều người khác!
    Last edited by Boulevard; 11-08-2012 at 01:08 AM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  8. Có 12 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Độc hành (10-08-2012),get_out_cs (10-08-2012),giacmochapi (06-09-2012),kehotro (10-08-2012),loyal (24-09-2012),MinhThy (10-08-2012),Nhím con (21-08-2012),Phu sinh (16-08-2012),Tazang (11-08-2012),thuphong (10-08-2012),toitimtoi (11-08-2012),Triplec (13-08-2012)

  9. #5
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Mar 2011
    Bài viết
    1
    Thanks
    31
    Thanked 5 Times in 1 Post

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Cry On My Shoulder


    If the hero never comes to you
    If you need someone you're feeling blue
    If you wait for love and you're alone
    If you call your friends nobody's home

    You can run away but you can't hide
    Through a storm and through a lonely night
    Then I'll show you there's a destiny
    The best things in life they are free

    But if you wanna cry
    Cry on my shoulder
    If you need someone
    Who cares for you
    If you're feeling sad
    Your heart gets colder
    Yes I show you what real love can do

    If your sky is grey oh, let me know
    There's a place in heaven where we'll go
    If heaven is a million years away
    Oh, just call me and I'll make your day
    When the nights are gettin' cold and blue
    When the days are gettin' hard for you
    I will always stay here by your side
    I promise you I'll never hide

    But if you wanna cry
    Cry on my shoulder
    If you need someone
    Who cares for you
    If you're feeling sad
    Your heart gets colder
    Yes I show you what real love can do

    But if you wanna cry
    Cry on my shoulder
    If you need someone
    Who cares for you
    If you're feeling sad
    Your heart gets colder
    Yes I show you what real love can do

    What real love can do
    What real love can do
    What love can do
    What love can do
    Love can do


  10. Có 5 thành viên cám ơn bài của giacmochapi:

    Boulevard (12-08-2012),get_out_cs (11-08-2012),loyal (24-09-2012),OA _ NỮ (11-08-2012),toitimtoi (11-08-2012)

  11. #6
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    "Mẹ ơi, con chưa bao giờ nghĩ con sẽ thần tượng mẹ mình. Nhưng giờ thì thực sự qua câu chuyện mẹ chiến dấu bảo vệ và minh oan cho gia đình cô Nhung, con thấy mẹ đúng là thần tượng của con

    Con gái thần tượng mẹ là một điều đáng quý, dễ thương và rất là trân trọng. Xong con trai mà thần tượng mẹ thì lại là một trở ngại trong việc tim kiếm người bạn đời và cả trong hôn nhân.
    Ko hiểu điều đó có đúng ko mà OA NỮ đang đau khổ vô cùng vì mình "che đậy" kỹ quá nên con trai thần tượng mẹ đến nỗi khi còn bé OA hỏi con. " Con lấy mẫu người vợ như thế nào". Con trai trả lời. "Như Má"
    Sau này OA NỮ hỏi con, "sao mãi con chưa có bạn gái". Con trai trả lời. "chưa gặp người như má".
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  12. Có 10 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    Độc hành (16-08-2012),Boulevard (12-08-2012),get_out_cs (12-08-2012),kehotro (12-08-2012),loyal (24-09-2012),MinhThy (12-08-2012),Nhím con (21-08-2012),Phu sinh (16-08-2012),Thảo_ANA (14-08-2012),toitimtoi (11-08-2012)

  13. #7
    Member PhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jun 2011
    Bài viết
    119
    Thanks
    352
    Thanked 673 Times in 134 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của OA _ NỮ Xem bài viết
    "Mẹ ơi, con chưa bao giờ nghĩ con sẽ thần tượng mẹ mình. Nhưng giờ thì thực sự qua câu chuyện mẹ chiến dấu bảo vệ và minh oan cho gia đình cô Nhung, con thấy mẹ đúng là thần tượng của con

    Con gái thần tượng mẹ là một điều đáng quý, dễ thương và rất là trân trọng. Xong con trai mà thần tượng mẹ thì lại là một trở ngại trong việc tim kiếm người bạn đời và cả trong hôn nhân.
    Ko hiểu điều đó có đúng ko mà OA NỮ đang đau khổ vô cùng vì mình "che đậy" kỹ quá nên con trai thần tượng mẹ đến nỗi khi còn bé OA hỏi con. " Con lấy mẫu người vợ như thế nào". Con trai trả lời. "Như Má"
    Sau này OA NỮ hỏi con, "sao mãi con chưa có bạn gái". Con trai trả lời. "chưa gặp người như má".
    TTT có một con trai, cháu đã lớn, cao to, đẹp trai chững chạc hơn cha. 3T dạy nó ở vào hoàn cảnh nào cũng phải sống được, sống vui, lạc quan, bản lĩnh. Ngay từ nhỏ, tập đi, cháu đã được dậy tự lập. Ngã tự đứng dậy, cha không nâng. Học hành tự giác, chỉ hướng dẫn giúp đỡ một số điểm chính. Chuyện bạn gái, vợ con về sau...3T cũng đã định hướng, để con không vấp phải những gì như mình. Biết là tương lai của chúng khó đoán định, 3T vẫn cố gắng giúp con, hy vọng nó sẽ happy hơn cha, thí dụ: phải chọn bạn gái, vợ...theo nguyên tắc những gì xác suất tốt đẹp xảy ra nhiều hơn (thì lựa).

  14. Có 9 thành viên cám ơn bài của toitimtoi:

    Độc hành (16-08-2012),Boulevard (12-08-2012),get_out_cs (12-08-2012),kehotro (12-08-2012),MinhThy (12-08-2012),Nhím con (21-08-2012),OA _ NỮ (12-08-2012),Phu sinh (16-08-2012),Triplec (13-08-2012)

Chủ đề tương tự

  1. Những khoảnh khắc của mùa Xuân
    By NHAT NGUYET in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 10
    Bài cuối: 24-02-2010, 06:32 AM
  2. Hổ - sư tử: 'Anh hùng nhất khoảnh'
    By kehotro in forum Tin Tức, Báo Chí
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 12-02-2010, 04:40 PM
  3. Khoảng trời của gió
    By Hiểu Phong in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 20-01-2010, 07:59 PM
  4. Khoảng lặng ngọt ngào.
    By Bạch Vân in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 20-12-2009, 11:28 AM
  5. Luật yêu thương không có điều khoản... bù
    By Anna in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 16-12-2009, 01:15 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •