Last edited by OA _ NỮ; 28-04-2012 at 12:16 AM.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Ban Mai (29-04-2012),Boulevard (28-04-2012),get_out_cs (28-04-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (29-04-2012),Phu sinh (29-04-2012),Thành Phước (01-05-2012)
get_out_cs (01-05-2012),LaoÁi (03-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (02-05-2012),OA _ NỮ (30-04-2012),Phu sinh (01-05-2012),Thành Phước (01-05-2012),Triplec (03-05-2012)
Đẹp nhể, thế đã dùng biện pháp mạnh để chốt hạ chưa đới![]()
"Người vá trời lấp bể - Kẻ đắp lũy xây thành
Ta chỉ là chiếc lá - Việc của mình là xanh"
Boulevard (01-05-2012),get_out_cs (01-05-2012),LaoÁi (03-05-2012),Phu sinh (01-05-2012),Thành Phước (01-05-2012)
Last edited by Boulevard; 15-08-2012 at 11:01 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Boulevard đã đọc nhiều lần câu chuyện này và mỗi lần đọc lại là 1 lần cảm nhận... Tình cảm thật mong manh dễ vỡ... chỉ mong đừng làm tổn thương trái tim nhau như vậy chỉ vì những phút giây xao lòng...
Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !
Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.
Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.
Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...
Dew đã bước vào cuộc đời tôi.
Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.
Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.
Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.
Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.
Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.
Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.
Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô ấy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.
Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.
Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.
Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.
Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.
Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.
Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.
“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.
Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.
Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.
Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.
Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.
Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.
Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".
Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.
Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
Last edited by Boulevard; 01-05-2012 at 04:54 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Buồn cười dã man.... Tối hôm qua có hẹn phỏng vấn ông giám đốc trung tâm nghiên cứu dư luận xã hội, rồi thúc giục 2 người nữa phỏng vấn qua mail... rồi lại muốn chàng tới xử lý vụ điều hoà... Chợt nhớ chưa gửi ảnh nghệ sĩ biểu diễn ở Trường Sa thế là Bou em hì hụi gửi tới 4 chiếc vào hộp thư của báo... Sáng nay cậu bạn ở Ban thư kí gọi hỏi bài và nói : Ảnh của chị đi biển đẹp lắm dùng vào bài Trường Sa rất chi là ok. Hoạ sĩ trình bày rùi đấy nhé.... ối á... há há... mình đến tuổi lẩm cẩm mất rùi....
![]()
![]()
![]()
Last edited by Boulevard; 03-05-2012 at 03:23 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
1 buổi tối nằm trên ô tô sau chuyến đi 6 tiếng, nó dường như không muốn ngủ... Những ngày qua nó cảm thấy thật buồn. Nó lần lại những trang đầu của Những khoảnh khắc vui buồn và đọc lại những dòng chữ này: "Mình buồn, buồn vì cái gì cũng muốn chia sẻ, cái gì cũng muốn chung... Nhưng người ta thì lại không. Mình khó tính quá không nhỉ? Nhưng trong cuộc sống người ta có thể làm cho mình rất nhiều cái lớn nhưng những cái nhỏ nhặt, những câu nói, những cách ứng xử trong từng tình huống có khi lại là ngọn nguồn của hạnh phúc gia đình". Suốt cuộc đời nó, nó chưa tìm được 1 người đàn ông thực sự hiểu nó cần gì, muốn gì... Nó càng ngày càng lạc lõng và xa lạ với cái căn bệnh vô cảm của xã hội hôm nay, nó ngấm vào từng người đàn ông mà nó tới... Sự vô cảm, vị kỷ khiến con người ta cảm thấy việc gọi điện thoại, nhắn tin cho nhau quá hơn 1 lần, 2 lần trong ngày là điều không cần thiết... Và việc ở bên nhau chỉ để cầm tay, chỉ để ngon giấc bên nhau cũng là điều không cần...
1 buổi tối trên chuyến ô tô, nó nhận được 2 cuộc gọi của 2 người bạn trai. 1 người bạn lớn tuổi mà nó biết anh là 1 người đàn ông rất lý tưởng đối với 1 người phụ nữ, chỉ có điều anh không thể vứt bỏ quá khứ để làm 1 tương lai mới với ai... Đã có lúc anh và nó tưởng như có thể vượt qua ranh giới của tình bạn, nhưng vì anh không thể chối bỏ quá khứ nên nó đã ra đi, sự ra đi mà cho tới bây giờ anh vẫn bảo nó là kẻ tàn nhẫn... Nó tàn nhẫn đơn giản vì nó biết nếu nó dính líu vào những con người như anh thì cuộc đời của nó sẽ lại có thêm bao nỗi phức tạp mà với nó, đó mới là câu chuyện không cần thiết và quá đủ với 1 người chịu nhiều sự thất vọng về tình cảm như nó...
Anh nói anh đi làm về và anh rất buồn, anh cảm thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi mà anh không có 1 người phụ nữ mong ngóng anh trở về với những bữa cơm ấm áp tình vợ, tình chồng... Anh đã bắt đầu già và anh chợt nhận ra rằng anh đã đánh mất đi một khoảng thời gian mà lẽ ra anh đã có thể xây dựng một hạnh phúc mới cho anh... Cuộc đối thoại chưa có hồi kết thì điện thoại của nó rơi vào diện không phủ sóng... Nó cũng không gọi lại cho anh đơn giản vì nó chẳng thể làm gì giúp anh vượt khó nếu chính anh không thể giải phóng cho cuộc đời của chính anh. Trách nhiệm của 1 người cha quá nặng nề khiến anh chấp nhận hy sinh và sống 1 cuộc sống ly thân cùng vợ... Để rồi bây giờ khi trở về căn nhà ở một nơi xa mảnh đất anh sinh ra, xa bố mẹ, bạn bè, anh thấy trơ trọi và cô độc... Nó rất hiểu những điều mà anh đang trải qua vì bản thân nó đã trải nghiệm cũng như nhìn những người thân yêu của nó rơi vào đúng hoàn cảnh của anh... Nó không phủ nhận nó đã từng nghĩ nếu anh là chồng nó, anh sẽ cưng chiều nó và sẽ vị tha với nó hơn rất nhiều người đàn ông khác, đơn giản vì anh hiểu bản chât thật sự của con người nó và anh hiểu nó cần gì ở người đàn ông của nó... Đáng tiếc vì khi người ta nhận ra thì đã quá muộn... Mỗi lần trở về Hà Nội, người bạn đầu tiên anh nhớ tới và muốn gặp là nó... Nhưng nó không thể bỗng chốc bỏ tất cả công việc, gia đình... để tới với anh như trước kia nữa... bởi nó vốn là người thực tế, nó không muốn anh và nó mất thời gian... Không có 1 tình bạn khi mà 1 trong 2 người khác giới chơi với nhau và có tình cảm. Và nó vốn là 1 người không muốn quay lại quá khứ nữa... Phải nó đã có những lúc khao khát mong muốn được chinh phục, được người đàn ông đó ôm lấy nó... Nhưng nó đã vượt qua những suy nghĩ đó đơn giản vì nó hiểu sự đời là vậy.
Cuộc điện thoại thứ 2 của anh bạn thân sinh cùng ngày, kém tuổi... Cuộc gọi nhỡ khi nó đang hì hụi chiến đấu với cánh lái xe taxi, xe ôm mời mọc ở bến xe để chờ bạn tới đón... Rồi nó nhận tin nhắn của bạn : "Ola... tình hình thế nào rồi hả cậu?". Nó không trả lời bạn không phải vì nó muốn ngủ vì tin nhắn quá muộn... Đơn giản vì nó chẳng biết trả lời câu hỏi đó ra sao nữa. Nó vốn là 1 người đàn bà lụy tình, nó khao khát những thứ thật là nhỏ thôi nhưng lại làm nó vui... Nó đã từng hạnh phúc khi cả 1 buổi tối ngồi trong xe ô tô tay trong tay với người đàn ông của nó mà cảm thấy còn hơn tỉ lần những cảm xúc gần gũi của cơ thể. Nó đã từng chát từng cuộc dài với người đàn ông của nó và nhận được biết bao câu đùa dí dỏm đáng yêu. Nó đã từng nhận những sự táo bạo của người đàn ông khi anh muốn tới với nó vào những giờ tưởng như rất muộn. Tim nó đã từng rộn rã khi đón nhận những cuộc gọi và tin nhắn mà nó biết người ta cũng mong muốn có...
Ngày hôm nay, nó đang đối diện với sự vô cảm - 1 căn bệnh của cả 1 xã hội với những con người quá no đủ... Họ không còn cần tới những điều lãng mạn nho nhỏ để làm thi vị hóa cho cuộc đời. Và với họ mọi sự quan tâm, mọi tin nhắn, mọi cuộc gọi đã trở nên quá xa xỉ và không cần thiết. Con người sống như 1 cỗ máy lập trình và theo 1 vòng tuần hoàn sinh lý đều đặn... Trời ơi... Cuộc sống nếu mà như thế thì còn gì là bất ngờ nữa nhỉ? Bình yên trong vòng tay của người mình yêu, bình yên 1 giấc ngủ có 1 người đàn ông bên mình...hạnh phúc thật nhỏ nhoi nhưng nào ai có hiểu?
Nó yêu quý người bạn trai của nó đơn giản vì nó thấy bạn là người biết chia sẻ, biết hy sinh vì người mà bạn yêu.Bạn luôn xác định rõ ràng cái đích mà tình cảm sẽ phải tới, người bạn gái của bạn thật hạnh phúc khi đón nhận sự rõ ràng xác định trong quan hệ tình cảm giữa 2 người. Mà với nó, 1 người bạn gái thân nhưng không có chút tình ý tơ tưởng gì bạn cũng có những quan tâm và chia sẻ với những niềm vui, nỗi buồn của nó. Bạn lặng lẽ vào Những khoảnh khắc đọc, mỗi lần nó vui bạn lại gọi điện thoại và nhắn tin cổ vũ... Mỗi lần nó buồn, bạn và bạn gái của bạn cũng lại ở bên nó, giúp nó có thêm 1 điểm tựa... Nó đã từng nhỏ nước mắt khi bạn nói: "Bạn không có tình yêu nhưng bạn có vợ chồng anh Thanh, có các bạn của bạn và có cả hai đứa bọn tớ nữa... Hãy nhớ là bạn còn rất nhiều người yêu quý và trân trọng bạn".
Những người bạn của nó mỗi lần nhận được tin nhắn tụ tập, hội họp là biết thế nào nó cũng "có chuyện" thì mới nhớ tới bạn... Nó biết nó có lỗi vì chỉ nhớ tới bạn bè khi nó buồn, còn khi nó chìm đắm trong cảm xúc yêu đương và công việc thì nó lặn rất dài, rất lâu... để rồi nó lại bị trách cứ, dĩ nhiên chỉ là những lời trách cứ yêu...
Nó không vô cảm và bây giờ nó đang phải đối diện với sự vô cảm... Nó đang tập cho nó sống vô cảm để không còn phải để nước mắt rơi lã chã như đêm qua, đêm nay... Những lúc như thế này nó thèm lắm 1 câu nói: "Anh muốn lau nước mắt cho em bằng chính đôi tay của anh", "Anh muốn ôm em để em hiểu trái tim anh nó cũng biết nhớ em", "Anh khao khát được ở bên em đơn giản là anh cần hơi ấm từ 1 người đàn bà như em", "Em đừng khóc nữa... anh không muốn người đàn bà anh yêu phải khóc vì bất cứ điều gì, nó thèm lắm những lời khen tặng từ đáy lòng của ai đó: "Anh yêu em vì em là đàn bà. Vì em nồng nàn hơn bất cứ người đàn bà nào đã tới với anh...". Sự kiệm lời, dừng dưng, vô cảm... khiến con người ta làm cho nhau như 1 cỗ máy... Cuộc đời ngắn vậy mà sao ta đến với nhau không hết lòng? Nếu ta lạnh lùng thì sao đòi hỏi người ta yêu có thể nồng nàn bên ta ?
Ngày bố còn sống, bố vẫn thường nói: "Con có biết con hạnh phúc lắm đấy vì con luôn có những người bạn tốt, nhiệt tình ở bên con. Hãy cố mà gìn giữ tình bạn con nhé!"... Không chỉ người yêu mà bạn bè của nó cũng được nó tuyển chọn kỹ lưỡng qua thời gian... Chỉ cần 1 cái tin nhắn : "Tớ buồn lắm..." bạn sẽ ở bên nó. VÀ nó cũng vậy nếu là những cuộc vui nó có thể từ chối, nhưng nếu bạn buồn nó sẽ có mặt. Giống như nó sẵn sàng nghe hàng tiếng điện thoại của người bạn trai mà nó kể trên vì biết anh cũng đang rối bời tình cảm...
Ngày hôm nay, nó ngồi đọc lại những trang viết trên Những khoảnh khắc vui buồn, nó thấy nó thật có lỗi với những người bạn của nó, nó đã từng bị ngột ngạt bởi những tin nhắn quan tâm thái quá, nó đã từng khó chịu bị quấy rầy liên tục vào bất kỳ giờ nào trong 1 ngày... Tình cảm phải bắt đầu từ hai phía mới có chung một nhịp đập... Khi người ta cùng yêu, cùng quan tâm tới nhau thì tin nhắn sẽ có đi trao đi đổi lại, những cuộc gọi sẽ dài hơn, dài hơn nữa tưởng như không muốn chia tay...
Khi người ta muốn người ta sẽ làm bởi họ đã từng làm như vậy, chỉ có điều khi trái tim không còn muốn thì mọi cái bỗng trở nên khiên cưỡng... Chiều nay nó nhận được tin nhắn như vậy, nó chỉ muốn nhanh nhanh chấm dứt cho nhanh sự trao đổi chỉ mang tính thông tin và thăm hỏi xã giao ... Tin nhắn là 1 phương tiện hữu hiệu để biểu đạt những điều mà ở ngoài đời người ta khó có thể nói ra, và nếu những lời nói không xuất phát từ tim thì những dòng chữ ấy sẽ trở nên vô hồn mà thôi...
Nó đau lắm, nó rất muốn thay đổi... Thay đổi từ chính con người nó, tuy nhiên có 1 điều mà bất kỳ người nào cũng cần thay đổi để mang lại hạnh phúc cho người mình yêu đó là sự thay đổi cách ứng xử khi yêu và nó cũng không thể thay đổi khi nó nhận được 1 sự hờ hững vô cảm, dửng dưng từ đối tác... Dường như nó hiểu... có lẽ vì người ta chưa yêu, vì người ta cứ hoài vọng với cái cũ khiến người ta khó chấp nhận nổi cái mới... Nó vốn là 1 người đàn bà không đến nỗi ngốc nghếch trên con đường giữ lửa tình yêu đối với người đàn ông của nó. Nhưng nếu chỉ có 1 người biết cách giữ lửa và người kia thì dội vào lửa những xô nước lạnh lẽo thì làm sao có thể giữ nổi đây? Cố gắng níu tay nhau để không phải đi tiếp con đường dài một mình... vì biết rằng con đường đó khó có thể cho ta 1 tri kỷ như ý....Có lẽ đã tới lúc nó phải đi thôi... Mặc dù nó biết rằng không phải ai cũng trúng số độc đắc ngay lập tức, mà có những người nắm trong tay chiếc vé số độc đắc nhưng lại không biết để rồi tờ vé số trở nên giấy lộn...
Viết tới đây, chợt nghe tiếng con gái ú ớ trong giấc mơ: "Cái đoạn ấy cậu lấy làm gì. Nó vô nghĩa!"... Hì... Đoạn nào vô nghĩa gái cưng? Với mẹ chẳng có đoạn nào vô nghĩa cả... Trải nghiệm đã giúp nó hiểu nó cần gì và muốn gì... Đời thay đổi khi ta thay đổi, nhưng không phải ai cũng nhận ra điều đó... Thế mới biết trong cái xã hội này, con người sống với nhau nhàn nhạt như vậy thôi... Mà nó thì không muốn nhạt...
1 đêm không ngủ và ngày mai lại phải tiếp tục viết 1 bài cho kịp ra báo hôm sau... Sao đời chán thế ??? Sao lòng người giá lạnh đến vậy? Nó thèm lắm rồi có ngày nó sẽ líu lo hét lên : Tôi yêu cuộc đời lắm. Vì cuộc đời cho tôi tình yêu, niềm tin và cho tôi được là 1 người đàn bà...Nó rất muốn "Những khoảnh khắc" sẽ tràn ngập nhữn cảm xúc yêu đương... nhưng nó đã không thể... Nick ai đó vẫn sáng trong đêm khuya... Phải chăng ai đó cũng đang có niềm trăn trở? Ngủ đi thôi, ngày mai trời sẽ lại sáng... bạn nhé!
Lại post lại bài thơ mà anh Hahaha tặng cho Bou... Bài thơ thật hay và ý nghĩa...
Ngày mai.
Khuya rồi ráng ngủ nhe em
Qua đêm dỗ giấc cho mềm nỗi đau
Khóc đi! khóc để khổ sầu
Khô nhanh theo vết dòng châu nhạt nhoà
Ngày mai, chắc cũng không xa
Vượt qua đêm tối sáng loà ánh dương
Ngày mai hoa nở ngập đường
Ngày mai ta lại yêu thương cuộc đời.
Nhặt lên quá khứ rụng rơi
Nhặt lên tất cả chơi vơi thuở nào
Đường xanh gió nhẹ dạt dào
Thênh thang chân bước đi vào...ngày mai!
PS: 1 đêm tự kỷ...
Last edited by Boulevard; 08-05-2012 at 12:14 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Câu chuyện hay thế. Đúng như cách bọn đàn ông hay thể hiện: "Nói một đàng làm một nẻo".
Điều đó giống như câu: "Tốt thật hay hơn là giả vờ tốt".
Trong Dịch học, các lời quẻ thường dạy cho người xem phải hành động và suy nghĩ cho quân tử - (tức là "tốt thật").
Nếu cứ chân thành, đàng hoàng, tử tế, ...mọi việc đều được hóa giải, hung thành cát.
Có chuyện gì hay em lại Pos tiếp nhé.
Bình Nguyên (28-05-2012),Boulevard (28-05-2012),get_out_cs (27-05-2012),LaoÁi (27-05-2012),MinhThy (28-05-2012),Phu sinh (28-05-2012),thuphong (27-05-2012),Triplec (28-05-2012)
Sắp lên đường trở về Hà Nội. 3 ngày nghỉ thật đẹp và ý nghĩa. Hà Nội nghe bạn nói là mưa tầm tã... Buổi sáng thứ 7 lên xe trời mưa to, tối đen... Đi biển mà trời mưa sẽ ra sao nhỉ? Nhưng tuyệt vời... tới biển Cát Bà, trời hửng dần lên và cả mấy ngày trời đều nắng vừa và thật đẹp, không quá lạnh để xuống biển thấy ấm áp, không quá nắng để sợ đen da... Các con đã có những ngày vui chơi thật thoải mái... Còn nó, sau khi trở về sẽ bước vào 1 nhịp sống khác... Bận rộn và sẽ phải 1 mình bước tiếp... Cảm ơn anh Toitimtoi với những lời nhắn nhủ thật ý nghĩa, nhưng trong cuộc đời không phải ai cũng có thể nhìn nhận ngay ra cái mà mình cần anh nhỉ? Chỉ biết rằng nó đã làm tất cả với tấm lòng cho mọi thứ từ tình bạn, tình yêu cho tới công việc... Và giờ thì nó không còn phải suy nghĩ gì nữa... Các con đã có những ngày vui ở bên nhau, hai cô con gái đã cùng đeo 1 chiếc nhẫn có dòng chữ "I love you", cùng đeo 1 chiếc vòng đá màu ở biển... Còn nó, con đường sẽ còn dài lắm... Mong rằng hạnh phúc sẽ chờ đợi ở nơi cuối con đường...
![]()
Last edited by Boulevard; 15-08-2012 at 11:15 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Bình Nguyên (28-05-2012),coolman (02-06-2012),get_out_cs (28-05-2012),LaoÁi (28-05-2012),lovedaisy (28-05-2012),loyal (24-09-2012),MinhThy (28-05-2012),Nhím con (28-05-2012),Nhudadauyeu (28-05-2012),Phu sinh (28-05-2012),Tazang (29-05-2012),thuphong (28-05-2012),Triplec (28-05-2012),yeu100C (28-05-2012)