Đây là bài viết kỳ 1 về việc gia đình bị tung tin đồn HIV, kỳ 2 là cái công em vất vả lặn lộn cả sáng nay dưới trời mưa... Rất bất ngờ.. hị hị nhưng ứ dám nói trước bởi vì báo phải chờ tới thứ 6 mới ra...
Do bị nghi lây nhiễm HIV: Gia đình chị Nhung kêu cứu! (08/08/2012)
Chị Nhung đã khóc khi trao đổi với phóng viên Báo Văn Hóa về hoàn cảnh của mình và gia đình VH- Cả một năm qua, gia đình chị đã không thể ngẩng đầu lên được chỉ vì một cô Hiệu trưởng nghi chị bị nhiễm căn bệnh thế kỷ. Nỗi đau này đến bao giờ mới được minh oan mặc dù chị đã làm đơn kêu cứu…
Suốt một năm qua, gia đình chị Phạm Tuyết Nhung (thường trú tại Khu tập thể Mai Động, quận Hoàng Mai, Hà Nội) đã kiên trì gửi đơn kêu cứu tới các cơ quan chức năng đề nghị “minh oan” về tin đồn vô căn cứ rằng chị Nhung bị nhiễm HIV. Nhưng tìm tới địa chỉ được ghi trong đơn thư, chúng tôi chỉ gặp được bố mẹ chồng của chị Nhung. Mẹ chồng của chị cho biết, từ khi có tin đồn con dâu bị nhiễm HIV, cửa hàng làm tóc của vợ chồng nó buộc phải đóng cửa vì không còn ai tới làm nữa. Giờ chúng phải lang thang nay đây mai đó. Thương con dâu, thương con trai phải sống cảnh vất vưởng, nhưng gia cảnh khó khăn (bố chồng làm nghề xe ôm, mẹ chồng đi rửa bát thuê) nên bố mẹ chồng cũng đành chịu để con cháu lang thang kiếm sống. Sau vài cuộc gọi và để lại nhiều tin nhắn, chúng tôi được chị Nhung nhận lời tiếp chuyện nhưng không quên dặn “Anh chị đừng cho ai biết địa chỉ, nếu không gia đình em không còn đất sống”.
Phiếu báo kết quả thể hiện chị Nhung không bị nhiễm HIV
Chị Nhung và anh Ngô Ngọc Tú (chồng chị) tiếp chúng tôi trong căn phòng nhỏ thuê với giá vài trăm nghìn trong một ngõ nhỏ. Câu chuyện đôi khi bị đứt quãng bởi tiếng khóc nức nở của người vợ… Sự khổ đau, điêu đứng vô tình đổ ập xuống của gia đình chị Nhung cách đây một năm khi cô Hiệu trưởng Trường Tiểu học Minh Khai, quận Hai Bà Trưng gọi bà ngoại cháu P.N.T (mẹ đẻ của chị Nhung) ra “nói chuyện” riêng về thông tin từ một số phụ huynh trong lớp cháu T cho rằng, chị Nhung bị HIV nên nhà trường đề nghị gia đình phải đưa cháu T đi xét nghiệm. Một số phụ huynh trong lớp đề nghị chuyển lớp, chuyển trường cho con họ… Trước thông tin của người đứng đầu một nhà trường như vậy, mẹ chị Nhung vô cùng sốc và về nói lại cho cả nhà… Ngay lúc đó, chị đã nhận không ít lời chê trách, thậm chí là mắng chửi từ mẹ và người thân của mình, đại ý “không có lửa làm sao có khói. Con mình phải thế nào thì mới bị nhiễm HIV”. Đau xót khi nhận tin dữ nhưng chị vẫn bình tĩnh giải thích với mọi người. Theo chị, một số tin nhưng cũng vẫn có người bán tín bán nghi khiến chị đứng ngồi không yên dẫn đến quyết định chị tự tìm vào Bệnh viện Bạch Mai để làm xét nghiệm tự nguyện. Kết quả là chị không hề bị nhiễm HIV (có phiếu báo kết quả của bệnh viện). Có kết quả, người thân đã tin chị, nhưng làm sao có thể xóa tan mọi nghi hoặc ở hàng xóm, khách hàng và đặc biệt là ở trường con chị theo học? Không chịu nổi ánh mắt xa lánh của số đông, vả lại, “cần câu cơm” cũng bị chặn mất, hai vợ chồng đành phải bỏ đi thuê nhà ở những nơi không ai biết để kiếm sống… Bố mẹ gánh chịu búa rìu của tin đồn đã vậy thì con chị mới 8 tuổi đi học cũng bị bạn bè “tẩy chay”, không thèm chơi, ăn uống cũng bị cô lập, kỳ thị. Nghĩ đến con, đến danh dự của mình và gia đình, chị làm đơn kêu cứu đến cơ quan đoàn thể. Song lời kêu cứu đó vẫn chìm trong im lặng.
PV Báo Văn Hóa (ngoài cùng bên trái) tiếp xúc với gia đình chị Nhung ngày 5.8
Giọng buồn rầu, anh Tú, chồng chị Nhung cho biết: “Vợ chồng tôi rớt nước mắt khi cháu về xin bố mẹ mấy nghìn đồng để mua quà cho một bạn để bạn ấy chơi với cháu. Chúng tôi chỉ biết ôm lấy con và nói bố mẹ sẽ lấy lại danh dự cho gia đình để con không bị bạn bè hắt hủi. Chuyện bức xúc của trẻ con chỉ chúng tôi là bố mẹ cháu mới biết ngọn ngành. Cháu bị bạn bè mắng chửi là “đồ HIV”, “Mẹ mày bị HIV”… rồi không chơi cùng, kết bạn cùng, thậm chí ăn uống cũng bị ngồi một mình.
Hoàn cảnh của anh chị cũng éo le. Cháu T là con riêng của chị, anh Tú bị tật từ nhỏ hiện đang là hội viên của Hội Tật nguyền phường Mai Động. Anh không có con. Vợ chồng đến với nhau cách đây 3 năm. Một năm sau ngày cưới chị phát hiện bị ung thư tụy. Từ ngày ốm đau bệnh tật chị không làm được gì.Mọi chi phí trong gia đình đều do anh Tú lo lắng bằng những hợp đồng xăm thẩm mỹ vài trăm nghìn. Với số thu nhập ít ỏi nhưng anh Tú đã không ngại khó, ngại khổ, cứ hễ làm được bao nhiêu lại đưa cho chị Nhung để giành tiền chạy hóa chất chữa bệnh. Đến nay chị Nhung chạy hóa chất đã 3 lần. Cứ khi nào có tiền chạy hóa chất thì chị đỡ đau, khi không có tiền chạy thì chỉ còn nước chịu đau. Mỗi lần lên cơn đau chị ngất lên ngất xuống, có những lúc đau như điên dại. Có những buổi đưa vợ đi khám, xét nghiệm, anh Tú phải nhịn đói vì không có tiền mua đồ ăn. Cơm ăn với nước mắm, mì nấu với gia vị là những món ăn quen thuộc đối với gia đình họ. Điều gì đã khiến một cặp vợ chồng “rổ rá cạp lại” lại sống nghĩa tình với nhau như vậy? Với một người giầu có với một cuộc hôn nhân kiểu như thế này cũng khó mà có thể tồn tại để giành sự chăm sóc, thương yêu cho người vợ bệnh tật lại bị điều tiếng dư luận như thế. Anh Tú nói : “Con người sống với nhau cần có cái tâm. Có ác mấy thì cũng có tình người. Tôi cứ nghĩ nếu mình rơi vào hoàn cảnh của cô ấy mà bị cô ấy bỏ rơi, hắt hủi thì tôi sẽ sống như thế nào… Bệnh của vợ tôi là bệnh của nhà giàu phải tiêu tốn tiền tỷ, tôi đã dốc sạch vốn liếng, tiền của để lo cho cô ấy trong phạm vi có thể. Còn gì để có thể bán, tôi cũng đã bán để chữa bệnh cho cô ấy…”
Trời đã xế trưa, cái bếp than nằm góc bếp vẫn nguội lạnh. Nghĩ về thân phận của mình, chị Nhung nghẹn ngào: “Cả năm qua em đã bị đau đớn bởi căn bệnh ung thư tụy hiểm nghèo. Nỗi đau thể xác này em còn chịu được, nhưng nỗi đau bị oan là HIV thì không thể gượng dậy. Khổ cực thì đã khổ lắm rồi. Nghèo thì cũng đã cùng cực lắm rồi, trăm đắng nghìn cay phải nhịn nhục điều tiếng cũng đã trải qua… Ngay cả một lời xin lỗi trực tiếp từ cô hiệu trưởng khi tung tin đồn thất thiệt khiến gia đình em điêu đứng cũng chưa hề nhận được. Cũng có người nói sao chúng em không chuyển cho con mình sang trường khác để cháu đỡ bị khổ vì tiếng oan là con của người HIV. Nhưng em nghĩ cây ngay không sợ chết đứng. Mình càng trốn tránh thì người ta lại càng nghĩ đó là sự thật. Vợ chồng em nhất định không buông xuôi và rất mong các cơ quan báo chí cũng như các cơ quan chức năng vào cuộc để giải oan cho em trước khi em bị quật ngã bởi căn bệnh ung thư hiểm nghèo”.
Làm sao để giải oan cho bia miệng, tiếng đời? Đó là khao khát duy nhất của vợ chồng chị Nhung khi nhờ tới các phương tiện thông tin đại chúng và các cơ quan chức năng. Không kỳ thị, phân biệt đối xử với người nhiễm HIV/AIDS là mục tiêu nhân đạo của cả xã hội, thế nhưng ngay giữa thủ đô không những người bị nhiễm mà cả người bị tung tin đồn nhiễm HIV cũng bị khốn đốn vì điều này thì quả thật là đáng sợ!
Thúy Hiền
http://www.baovanhoa.vn/Doisong/47357.vho