Trang 65 / 79 Đầu tiênĐầu tiên ... 1555636465666775 ... LastLast
Bài 641 đến 650/786

Chủ đề: Buồn thì viết

  1. #641
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Cuộc đời biết bao lâu mà hững hờ...

    Nó đã từng giúp mẹ sửa nhà bao lần nhưng cho tới lần này tự mua cho mình 1 ngôi nhà và sửa sang mọi thứ nó mới thấm cái mệt, thấm cái khổ của 1 người đàn bà chân yếu tay mềm. Động cái gì cũng phải đi hỏi, động cái gì cũng không biết phải xử lý ra sao. Làm hạch toán cho thợ xây bị đội lên 1/3 số tiền dự trù kinh phí. Tiền cửa nhôm làm cũng rất cao kiểm tra giá trên mạng thì cái giá thợ nhôm đưa ra rất đắt lại dùng nhôm trôi nổi không xuất xứ. Nó mất bao nhiêu công nghiên cứu và tìm ra Nhà máy nhôm Việt Pháp và Công ty Nhôm Việt Pháp ở Cầu Diễn. Nó đánh liều gọi điện thoại về số máy thường trực trên website. Ngay lập tức nó nhận được một lời chỉ dẫn chu đáo và nói sẽ cho người liên hệ với nó. Dĩ nhiên, nó cũng đành mượn các mác "nhà báo" ra để cho người ta vcũng nể nể nó chút xíu... Ngay lập tức buổi chiều cậu trưởng phòng dự án công ty nhôm Việt pháp đã tới nhà nó cùng với 1 người thợ đo đạc. Sau khi tính toán tiền chi phí đúng giá của công ty là 34,5 triệu. Nó nhận được email cũng như mọi thiết kế báo giá giảm chỉ còn 31 triệu... Nó gọi lại cho cậu và nói có lẽ chị chỉ đặt cửa ra vào to thui, còn các cửa sổ, cửa ra vào nhỏ dùng nhôm thường vì kinh phí có hạn em à... Cậu trưởng phòng dự án nói: "Chị à. Em gặp chị thấy chị là người rất cởi mở và em rất thích phong cách của chị. Chị chờ nhé, để em xin với giám đốc giảm giá ưu đãi hơn cho chị. Em sẽ cố gắng làm thế nào bớt một ít từ dự án cửa nhôm của công trình lớn gần nhà chị để giúp cho chị..." Thế rồi, rốt cuộc thì công ty đã giảm giá cho nó với 1 cái giá bất ngờ chỉ còn 27,5 triệu đồng. Nó thở phào nhẹ nhõm vì đã xong được 1 việc và cửa nhôm Việt Pháp được coi là xịn nhât hiện nay lại do chính nhà máy sản xuất và lắp thay vì đặt ở các cửa hàng bên ngoài trôi nổi...

    Lại tới lượt dùng lợp mái tôn xốp 3 lớp để thay cho việc đổ trần tầng 3. Báo giá của thợ lợp mái lên tới 15 triệu mà mái tôn mà nó kiểm tra với cái giá đó thì cũng quá đắt so với giá thị trường mà tôn lại không xịn là loại Vikko gì đó... VÀ thợ nói nếu dùng mái Austnam xịn nhưng mà còn đắt hơn nữa... Oạch... Nó lại lọ mọ chui vào trang web Austnam để kiểm tra giá mái tôn và lại kiểm tra trên mạng xem thiên hạ thi công như thế nào... Nghiên cứu nó thấy website Austnam ghi tên 3 - 4 đại lý ở Hà Nội. Nó gọi luôn số điện thoại đầu tiên mà nó thấy... Nó trình bày rằng thì là mà... nào là em thấy thợ bên em nó báo giá không ổn và tôn lại không xịn, em là đàn bà con gái, em chẳng biết xử lý ra sao cả... Người trả lời điện thoại nó giọng cỡ khoảng hơn nó 10 tuổi thì phải rất nhiệt tình, hỏi hoàn cảnh của nó, hỏi vì sao em là đàn bà con gái lại đi hỏi về mái tôn lợp nhà, chồng em đâu... này nọ rồi thì anh ta nói: "Anh hiểu rồi. Em có 2 vấn đề. 1 vấn đề em là đàn bà con gái một thân một mình mà mấy thằng thợ của em nó không biết điều, người ta thân cô thế cô như thế thì phải giúp đỡ chứ không nên ép giá như thế. Thứ 2, em cũng có vấn đề về tài chính. Anh quyết định sẽ giúp em. Anh đang ở ... nếu em rảnh có thể qua ngồi uống nước với anh để anh em biết mặt nhau". Nó cáo từ vì phải nấu cơm và đưa con gái đi học buổi tối. Anh Austnam (gọi vậy cho dễ nhớ) nói ngày mai sẽ cho đệ sang giúp cho nó và nó yên tâm anh sẽ giảm tất cả những gì có thể giảm chỉ lấy tiền vật liệu gốc và nó trả tiền bồi dưỡng cho thợ thi công thôi... Nó ngỏ ý muốn anh cũng tới nhà nó... Anh Austnam đồng ý. 8g sáng đã thấy điện thoại của anh cho biết đã cho thợ tới trước và anh ấy đang đi ô tô không biết phải đỗ xe ở đâu vì con đường Đội Cấn vào nhà nó bị cấm ô tô. Nó vội lấy xe hướng dẫn và đón anh tới nhà nó bằng xe máy... Thầy trò nhà tôn Austnam hì hụi leo lên 3 tầng bẩn thỉu đầy đồ vật liệu lổn nhổn... hì hụi đo và còn giúp nó hướng dẫn thợ xây thay đổi 1 vài thiết kế. Để thợ lại, anh chàng tôn Ausntam về và nói với nó : "Em yên tâm. Anh sẽ không lấy em một đồng lãi nào cả. Sẽ giúp cho em tất cả. Tối sẽ cho ô tô chở cho em tôn tới, hôm nay thợ làm sắt cho em, sáng mai lắp là em có mái ngon lành rùi... Anh về sẽ thông báo giá cho em". Nó mời anh đi uống nước, rốt cuộc thì anh ấy nói nhà anh đang có ông chú ở Sài Gòn ra nên anh phải về. 1 tiếng sau nó nhận được điện thoại thông báo của anh là chỉ lấy nó 8,3 triệu đồng tiền vật liệu tất cả và tiền công cho thợ thì thợ sẽ tính cho nó. Thế là lại đỡ thêm được 1 việc... Rồi nó hỏi thợ xem anh bạn Austnam làm chức gì? Thợ nói anh ấy là "giám đốc kinh doanh của công ty Austnam ạ. Công ty thường chỉ nhận các hợp đồng lớn và sử dụng các tấm tôn lớn chứ chưa bao giờ làm nhỏ như thế này chị ạ. Chắc vì chị là bạn của giám đốc".... Oạch... Trời ạ, một vị giám đốc kinh doanh của công ty nhớn thế mà quá bộ tới tận cái nhà bé tí tẹo của nó và tính toán từng ly từng tý từ việc tận dụng cả cái cột sắt cũ để cho nó đỡ tốn tiền...

    Ngày mai thì sẽ phải làm gì nhỉ? Nghe nói thợ nước sẽ phải đục đẽo khắp nhà để chạy đường dẫn thóat nước lại. Ngày mai sẽ làm gì nhỉ? Thợ điện nói chạy thêm 1 điều hòa và 1 nóng lạnh thì đường điện nguồn sẽ không tải được phải làm lại gần như tất cả... Sao lắm cái lo thế. Hôm nay cùng con gái đi xem gạch lát nền các tầng, xem gạch lát nền nhà vệ sinh, chọn thiết bị vệ sinh, chọn đèn phòng khách, chọn tủ mới cho con... Nhìn thấy những thứ đồ mẹ sẽ mua khi có nhà mới con gái phấn khởi nói: "Mẹ ơi. Con lại thấy muốn ở nhà mới rồi...". Nghe cái câu của con nó thấy vui hơn. Ừ thì mẹ của con phải cố gắng thui... Cuộc sống đấy mà. Trên đời này mẹ vẫn tin là mẹ con mình vẫn sẽ luôn gặp may gái nhỉ? Mệt mỏi lắm í khi cứ phải từng li, từng tí trong cuộc sống... Nhưng chắc nó và con sẽ thấy quý trọng hơn, yêu hơn cái nhà này, đơn giản vì nó đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức và tâm lực để lo lắng...

    Khi đọc những bài tâm sự của nó, có 1 người bạn trai nói với nó: Đọc một số bài viết của em, những tâm sự của em. Anh cảm nhận được trong em - một con người tràn đầy năng lượng trong cuộc sống cũng như công việc. Một người đàn bà giàu lòng nhân ái, tính cách thẳng thắn chu đáo. Bên cạnh đó, anh cũng cảm nhận một điều: "Công việc, cuộc sống của em sao lúc nào cũng căng như dây đàn vậy? Phải chăng em sợ quy luật đào thải của cái mà người ta gọi là : Dừng lại hay cái đó là bản năng sinh tồn để em lấp đi những khoảng lặng về thời gian, lấp đi những khao khát trong mình về một điều gì đó mà anh cho là rất lớn lao... Có thể anh nói đúng, bạn ạ! Với nó, cuộc đời ngắn lắm và nó không muốn thời gian trôi đi hững hờ..Nó cũng thèm được như những người đàn bà khác có chồng lo lắng những việc lớn trong nhà như mua nhà, sửa nhà,thèm được những phút giây thư giãn nghỉ ngơi mà không phải lo toan một mình. Nhưng con đường nó đã chọn khiến nó phải tự đối diện với mọi khó khăn như 1 điều tất yếu, và như vậy nhịp sống đương nhiên là phải căng roài... Khi nào con gái học giỏi, trưởng thành nó tậu được nhà to, biệt thự, chắc hẳn nó sẽ không bao giờ quên những lúc mà mẹ nó đã phải lao tâm khổ tứ để lo mua nhà, sửa nhà như thế nào... Có vất vả thì mới thấy quý trọng cái mà mình đã có
    Last edited by Boulevard; 14-04-2013 at 07:54 AM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  2. Có 8 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (14-04-2013),anhcuaem (16-04-2013),Emanuel (20-04-2013),Gió chiều (19-04-2013),kehotro (15-04-2013),MinhThy (15-04-2013),Phu sinh (15-04-2013),Triplec (14-04-2013)

  3. #642
    Super Moderator PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Phu sinh's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    3.423
    Thanks
    10.473
    Thanked 3.852 Times in 1.190 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Hì... Sao em lại ước là đàn ông nhỉ??? Cứ xem những việc em đã làm thì còn được việc hơn cả tá đàn ông ấy chứ... trong đó có... anh.
    Anh mờ điện thoại thì Tết Congo... cái ông giám đốc kinh doanh kia mới chịu xuống!!!!

  4. Có 5 thành viên cám ơn bài của Phu sinh:

    Boulevard (15-04-2013),Emanuel (20-04-2013),Gió chiều (30-04-2013),kehotro (15-04-2013),MinhThy (15-04-2013)

  5. #643
    Diamond Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket MinhThy's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    2.088
    Thanks
    2.347
    Thanked 1.804 Times in 388 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Em cũng ước đc làm đàn ông

  6. Có 4 thành viên cám ơn bài của MinhThy:

    Boulevard (15-04-2013),Emanuel (20-04-2013),kehotro (16-04-2013),Phu sinh (17-04-2013)

  7. #644
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    he he... Boulevard đổi cho anh Phù Sinh làm đàn bà nhá... Lúc đó, Boulevard sẽ bẩu: "Phù Sinh, cho em bé bú đi... ka ka"...
    Nói chơi, trưa nay em lại nhận được điện thoại của anh Giám đốc kinh doanh Austnam anh ấy gọi và nói với đại ý rằng em có vừa ý với cái mái không? và nói rằng em đừng thuê thợ của em làm chuồng cọp sắt trên tầng 3 mà ra ngoài thuê hẳn cửa hàng cửa sắt, inox đặt và đặt loại gì... Sau đó còn dặn cẩn thận là phải làm phình ra lan can 30cm để có thể để thêm mấy chậu hoa cho đẹp! Ui... sướng ghê. Giá mà anh ấy chưa có vợ nhỉ? Anh chàng giám đốc ấy gặp em đúng lúc em ăn mặc xấu xí không hề trang điểm và người ngợm thì leo thoăn thoắt trên 3 tầng nhà, tay chân thì khua khoắng... Thế mà thật là rịu ràng... làm Boulevard em vô cùng cảm kích và ngưỡng mộ. Hẹn sẽ có 1 cuộc gặp vào 1 ngày trong thời gian tới... vì quả thực tới lúc này em không còn có thời gian để chém gió và tán giai nữa rùi... kaka. Nhưng em thấy 1 điều rằng, ở hiền thì sẽ gặp lành... và cuộc đời vẫn có những người giúp nhau mà không vụ lợi gì. Vì vị giám đốc ấy không hề có ý muốn gặp lại em hay gì cả... hihi... Nên mình mới quý và quyết định mời lại... Vì có lẽ cơ duyên cũng đã giúp cho em có thêm 1 người bạn mới tốt bụng và cho em nhiều ý tưởng tốt.

    Còn vụ điện ở nhà thì sao? Hôm kia khi em phàn nàn tụi thợ nó xử em tiền công thợ điện lên tới 12 triệu đồng cho 2,5 tầng nhà bé tí. 1 người bạn làm thợ điện của em ở tận Sơn Tây nghe em phàn nàn dã tốn bao nhiêu điện thoại trao đổi với thợ và rốt cuộc thì anh ấy nhờ 1 người bạn khác tới giúp cho Boulevard em. Buồn cười dã man là khi anh chàng thợ diện tới giúp (dĩ nhiên là công xá sẽ phải chăng hơn nhiều) lại không chỉ hướng dẫn về điện mà còn góp ý cho em từng ly từng tý 1 cho ngôi nhà trở nên hoàn thiện với nhũng ý tưởng ... đúng là của đàn ông... he he... Ông em đó còn nói sau khi giúp chị phần điện em sẽ sửa giúp chị 1 số thứ như bảo dưỡng máy điều hòa, lắp tất cả những thứ gì chị cần, khuyến mại cho chị tuốt... Ui cuộc đời kể ra cũng nhiều điều thật là tuyệt !
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  8. Có 8 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (17-04-2013),anhcuaem (16-04-2013),Emanuel (20-04-2013),kehotro (16-04-2013),OA _ NỮ (20-04-2013),Phu sinh (17-04-2013),SunWild (26-04-2013),Triplec (16-04-2013)

  9. #645
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Vượt lên số phận ?

    Đôi khi nó cảm thấy cuộc đời luôn tạo ra những khó khăn liên tiếp và dồn dập để thử thách sự chịu đựng kiên cường và bản lĩnh trong con người nó, khiến nó nếu có ngã thì cũng ngay lập tức đứng lên mặt mũi tươi cười và dường như mọi nỗi đau đều giấu kín vào tâm khảm hoặc chỉ là những con chữ xả xì trét trên mạng... Những ngày qua nó nhận được vô vàn những lời chúc, chia sẻ từ bạn bè, từ cả những bậc cha chú là bạn bè của bố và của nó...

    Ngày hôm nay sau những bộn bề vất vả không có cả thời gian để nghĩ xem mình vui hay buồn... Nó chợt lắng lại... Hôm qua cô bé văn phòng khoa báo chí nhận tập luận văn in bìa cứng nhũ vàng trang trọng và nói chị chờ nhé chắc tháng 6 này chị sẽ nhận được giấy gọi tới dự lễ trao bằng... Và cũng chỉ vài ngày mới đây thôi, khâu cuối cùng của thủ tục làm sổ đỏ đã xong, chị tiếp nhận hồ sơ cười với nó nói: "Giờ thì ăn no ngủ kỹ đi nhé. Tháng sau là có sổ đỏ tên em chính chủ rồi". Nhà đã bán nhanh gọn, nó đã nghiên cứu và gửi được tiền cho anh chị ở nước ngoài mà không bị hạn chế vì đó là tài sản thừa kế. Mua nhà cân não tới kinh khủng khi cò kè với chủ nhà với cái giá 50 triệu. Để rồi sau 10 ngày kiên trì bám trụ nó cũng đã giảm được 50 triệu. Cái lúc khốn khó như thế này mà giảm chi tiêu được 50 triệu cũng là quý lắm rồi...2 tháng trời, nó vật lộn với đủ thứ lo lắng : nhà cửa, sửa chữa viết luận văn tốt nghiệp, công việc ở cơ quan, học hành đón rước cô con gái sắp thi cấp 3, và vật lộn và chiến đấu với bệnh tật tấn công cả hai mẹ con cùng một lúc... Đang ốm, đang mệt thì nó vẫn phải gắng gượng để nấu ăn, chở con gái đi học...

    Nó chiêm nghiệm thấy 1 điều rằng, cuộc đời nó có những lúc thật bình lặng và nhàn rỗi khiến nó nhàn hạ tới bất thường nhưng cũng có những thời điểm việc dồn dập, lo lắng dồn dập khiến nó tưởng như nghẹn thở và không đủ sức tiếp bước... Ngày mẹ ốm nặng sắp mất, cũng là lúc nó đang đi học lớp lý luận phê bình - tác gỉa sân khấu... Cũng có lúc phải nghỉ học 1 - 2 buổi nhưng phần lớn nó luôn là người đi học đầy đủ nhất. Ngày đó thấy nó lao lực vất vả, 1 cô em ở lớp phê bình lý luận đã lôi 1 cô bé đồng hương đi làm ở nhà người khác về làm giúp nó vì thấy nó quá vất vả. Thế rồi cái cô bé người Thanh Hóa đó đã sống gắn bó như ruột thịt với gia đình nó 3 năm trời từ ngày mẹ ốm rồi mất, bố ốm rồi mất... Trong cái khó khăn, nó luôn tìm ra được lối thoát, có lẽ cái cung "nô bộc" của nó phát thế nên nó luôn nhận được những sự giúp đỡ bất thình lình nhất...

    Ngày nó đi học cao học cũng là vì anh bạn Hiệu trưởng Trường xiếc cứ cổ vũ nó đi học, rồi nhờ cô học trò của vợ anh đang làm ở phòng cao học của trường nó lo mọi thủ tục giấy tờ để rồi nó chỉ có vẻn vẹn đúng 1 tháng để nhồi nhét 3 môn học thi vào đầu và nặng nhất là môn tiếng Anh... Lúc đầu làm hồ sơ anh bạn lấy cho nó hồ sơ thạc sĩ, nhưng nó tò mò nhìn vào hồ sơ tiến sĩ thì thấy nó có đủ tiêu chuẩn. A lê hấp thế là nhảy cóc thi luôn vào nghiên cứu sinh. VÀ rồi nó lại phải cùng sư phụ và cô bạn học đánh vật với cái đề cương nghiên cứu sinh để rồi cũng bảo vệ và tất cả... đều qua. Nó cầm cái quyết định đỗ nghiên cứu sinh mà lòng cứ lâng lâng tự hào, đơn giản là vì để có nó là cả một sự nhọc nhằn bỏ công trầy trật học hành. và cả cái việc hàng đêm 11 - 12 giờ đêm bước chân ra khỏi nhà sư phụ đầy uất ức vì bị mắng mỏ ... (tính sư phụ nó vẫn thế mà, mắng ầm ầm nhưng rồi vẫn cứ giúp nó)...

    Thời điểm mà bố ốm nặng nằm ở BV K Thanh Trì. Cũng đúng vào thời điểm mà nó theo đuổi đề tài về cô Nhung - 1 người bi đồn nhiễm HIV. Nó cứ nhớ như in những ngày tháng đó, nó không hiểu vì sao nó có nhiều sức lực để vượt qua những quãng thời gian đầy rối rắm và mệt mỏi đó... Bố ốm nó không còn thiết học nữa, nên xin bỏ nghiên cứu sinh và chỉ bảo vệ tốt nghiệp cao học. Cô bạn trưởng khoa tới giờ vẫn áy náy vì việc đi xin cho bạn mình "giật lùi" xuống thạc sĩ. Thực ra thì nó muốn giành thời gian để lo cho bố nhiều hơn vì bố là người nó yêu quý nhất, trân trọng nhất và là người quan trọng nhất của nó... Nó còn nhớ giờ học buổi chiều là 18g. Bố ở nội trú cùng với cô bé giúp việc và không chịu ăn uống gì. Cứ hết giờ làm ở cơ quan nó đi mua cơm 123 ở phố Huế, mua chè ở Ngô Thì Nhậm mà khi bố khỏe bố rất thích, có hôm nó mua tới 2 loại : Bánh trôi tàu và chè đỗ xanh sen... Tới bệnh viện là 17g, nó hôc tốc phóng lên giường bệnh của bố và ngay lập tức lấy đồ ăn cho vào bát xúc từng thìa để ép bố ăn... Bố vừa ăn, vừa làu nhàu kêu nó nhồi ăn bố như nhồi vịt... khi thì nó nịnh nọt, khi thì nó giận dỗi... nhưng rồi rốt cuộc thì bố phải ăn đủ no nó mới rời khỏi bệnh viện và phóng như điện từ Thanh Trì về trường Đại học khoa học xã hội nhân văn (chắc con đường phải dài 10 cây số) chỉ vẻn vẹn trong 15 đến 18 phút... Và lần nào thì cũng vừa kịp giờ học... Nó còn nhớ trong 1 tháng như vậy thì nó chạy theo sự việc "giải oan" cho Nhung, 5 kỳ báo liên tục trên Báo VĂn hóa khiến nó đi đi lại lại con đường Lĩnh Nam, Mai Động, Thanh Nhàn như cơm bữa... Nó còn nhớ khi nó tìm ra manh mối là Trung tâm phòng chống HIV Hà Nội, lúc đó là 16g, nó phóng từ cơ quan vào Hà Đông đúng 16g30 và đưa 2 kỳ báo ra trước mặt vị Giám đốc trung tâm, anh đã ngay lập tức cho nó lên xe tới thẳng Lĩnh Nam nhà Nhung để trao đổi làm rõ sự việc... Nó vui lắm vì tháng đó nó được thưởng mức cao nhất. 3 sự việc phải lo trong 1 thời điểm: Đó là bố ốm nặng, đó là học hành căng như dây đàn với một mớ tiểu luận, và công việc... Thêm vào đó nó luôn luôn phải kèm sát cô nàng công chúa của nó... Lắng nghe những lời than thở của nàng, chia sẻ với nàng những khó khăn trong học hành, tìm thầy tìm gia sư để bù cho nàng những môn học mà nó biết nàng còn yếu...

    Nó còn nhớ như in cái lần cô bé giúp việc bị ốm lên phát ban ngứa... Không có ai trông bố, nó bị ốm, con gái cũng bị ốm... Nó phải nhờ 3 ông anh con bác tới trông bố thay phiên nhau, còn nó thì dẫu có ốm thì cũng phải cố gắng bò dậy để nấu cơm, đi mua cháo để phục vụ cho con gái và cả cô bé giúp việc. Mua cháo, mua đồ ăn phục vụ cô bé giúp việc, cô bé không chịu ăn nó lại phải gào lên mắng mỏ... ép cô bé ăn để có sức... Còn nó bệnh tật thì cũng phải ngừng lại thôi để lo lắng cho mọi người...

    Thời điểm viết luận văn tốt nghiệp là lúc nó buồn lắm, cú sốc tình cảm khiến nó không còn thiết làm gì nữa, không còn muốn cố gắng nữa... Nhưng, thế rồi nó đã phải gạt bỏ đi mọi suy nghĩ để tập trung viết... Nó hì hục viết với một trạng thái bị thúc vào đít và bị cưỡng ép... Để rồi khi viết xong có khi là 2 - 3 giờ sáng... Lúc đó, nó mới được là nó, được gặm nhắm nỗi buồn, và lúc đó nó có thể để cho dòng nước mắt tuôn rơi mà không sợ ai nhìn thấy mà cười chê nó... Áp lực quá lớn, sự hẫng hụt ra đi của người bố - điểm tựa tinh thần lớn nhất của nó, tình cảm cũng không cánh mà bay ... khiến nó trở thành một con dã tràng xe cát...

    Nhưng rồi, mọi cái rồi cũng đã đi qua... ngày hôm nay, nó thực sự hài lòng với những nỗ lực và cố gắng của nó. Tấm bằng thạc sĩ đúng là chẳng thấm tháp gì, bõ bèn gì nhưng nếu hiểu rằng quãng thời gian qua với bao biến động của 1 con người, nó đã phải làm những việc lớn, rất lớn với một thân một mình thì mới hiểu rằng... mọi cái nó đang có giá trị tới nhường nào... Nó chỉ biết rằng, mỗi đêm về, cô con gái yêu của nó lại vòng đôi tay quàng qua người mẹ và thỏ thẻ : "Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm, yêu lắm í"...

    Nó hạnh phúc. Nó hạnh phúc vì nó đã làm tròn đạo làm con với bố mẹ. Nó hạnh phúc vì nó là một người mẹ được con yêu quý như thần tượng. Và nó cũng hạnh phúc bởi quá khứ nó đã làm những điều mà nó không hề hổ thẹn, đó là lý do đôi khi nó vẫn nhận những lời chúc, lời chia sẻ từ những quá khứ của nó... Không hằn học, không thù hận, không tiếc nuối... với nó cái gì qua là qua, điều quan trọng nhất đó là con người đang sống và đang tồn tại, sao phải thù hận? sao phải tiếc nuối? Hãy bước tiếp có thể con đường đi vẫn cứ chông gai, vẫn cứ nhọc nhằn... nhưng với nó, mỗi bước đi là một nấc thang trong cuộc đời... Nó vẫn luôn thích và tâm đắc câu nói của Hamleth : "Phải sống! Sống không chỉ tồn tại!". Càng khó khăn thì con người càng tỏa sáng. Càng khó khăn thì con người càng trở nên bản lĩnh và dũng cảm hơn thì phải...

    Nó còn nhớ khi nó đi từ bệnh viện của bố về, nó ghé vào hàng bánh giò để tạm trước khi vào giờ học... Trời mưa, nó vừa mặc áo mưa vừa ăn để cho khỏi ướt... Nó chợt nhận dòng tin nhắn của Nhung : "Chị ơi. Việc của em tới đâu rồi hả chị? Nhà em mất điện buồn quá. Vợ chồng em không biết phải sống ra sao...". Nó đọc cái tin nhắn lúc đó mà ứa nước mắt, miếng bánh giò trong miệng cảm thấy đắng làm sao... nó nhắn lại : "Chị và tòa soạn sẽ cố gắng hết sức. Em hãy vượt qua nhé". VÀ khi đó nó hiểu rằng, cuộc đời nó vẫn còn may mắn bởi còn rất nhiều người còn khổ hơn nó, vất vả hơn nó... Hôm vừa rồi sau khi được minh oan, được giúp tiền học cho con, Nhung thông báo cho nó là người chồng thứ 2, người đã cùng Nhung đi minh oan cho cô đã rời bỏ cô để tới với người đàn bà khác... Nó buồn quá... nhưng biết làm sao, mỗi con người đều có 1 số phận mà...
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  10. Có 6 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (20-04-2013),Emanuel (20-04-2013),kehotro (28-04-2013),OA _ NỮ (20-04-2013),Phu sinh (20-04-2013),SunWild (26-04-2013)

  11. #646
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Dec 2009
    Bài viết
    12
    Thanks
    17
    Thanked 16 Times in 6 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Cảm phục!
    Gió thổi về đâu hỡi gió chiều

  12. Có 3 thành viên cám ơn bài của Gió chiều:

    1100i (01-05-2013),Boulevard (20-04-2013),Emanuel (20-04-2013)

  13. #647
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Hôm qua là 1 ngay cao điểm khi mà mọi thứ đều đang tăng tốc để ngôi nhà của nó sắp hoàn thiện. 1 cái nhà 2,5 tầng 30 m2 bé tẻo teo mà có tới 5 loại thợ: Thợ xây. thợ điện, thợ làm trần thạch cao, thợ sơn, thợ cửa nhôm kính. Ấy vậy mà nó, bà chủ nhà thì vẫn cứ vi vu đi làm như thường và điều hành qua điện thoại, sáng đảo qua 1 tiếng, chiều chạy qua 1 tiếng... và buổi trưa... tranh thủ anh bạn kiến trúc sư làm quản lý công ty xây dựng mời ăn trưa và cũng tiện thể xem và góp ý luôn cho nó và thợ. Kết quả là lại vẽ thêm một vài chi tiết cho thợ xây xử lý... Trời nắng như đổ lửa, anh họp xong lấy xe máy của đồng nghiệp tới chở nó ở cơ quan rồi vòng ngược về nhà nó xem xét, chỉ đạo và rồi ăn trưa... 1 tiếng rưỡi đồng hồ cho việc đi lại, xem xét và ăn uống... kể ra thì người bạn cũng thuộc dạng "cơ động" y như nó... Nó mệt chẳng muốn ăn gì thế nên ngắc ngứ mãi mới được nửa đĩa cơm... Lần đầu tiên bạn mời đi ăn mà thấy cô nàng "khủng khỉnh" cỡ vậy, chắc ngán cho rằng chắc nàng "tủ lệch", "tủ kính" rồi...

    Mọi việc cứ thay đổi như xoành xoạch khiến nó 1 kẻ vốn dĩ rất cơ động trong các trường hợp bất đắc dĩ cũng cảm thấy oải... Không nấu cơm cả ngày, chiều tối 19g mới xong việc, nó chở công chúa đi ăn cơm rang, còn nó chỉ nhét nổi nửa bát phở vào bụng... 20h lại có mặt ở rạp hát xem chương trình nghệ thuật mới. 7g giờ sáng có mặt ở nhà mới mở cửa cho 8 chú thợ xây chồm chỗm ngồi chờ (vì hôm nay thợ xây hứa sẽ tăng tốc làm xong). 7g20 nó đã có mặt tại cơ quan để thẳng tiến tới văn phòng quốc hội để cùng 2 lãnh đạo cao nhất báo tham dự phiên giải trình của Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thể thao du lịch. Cố gắng nuốt nửa ổ bánh mì Như Lan vào bụng ở cơ quan thi đã tới giờ phải đi. Buổi trưa đang trên xe chở về tòa soạn đã lại nhận đường dây nóng của phi đội các em của Báo tham gia hội thi thể thao của Bộ, thế là ton tót xuống xe chạy vội ra quán ngồi chồm chỗm chén chú chén anh cùng các em... Điện thoại thợ gọi cả buổi cuộc thì nghe, cuộc thì nhỡ nào là thơ xây thì nhắn: "Em đã xây xong rồi, chị về nghiêm thu đi", thợ điện thì gọi "Chị làm thêm trần thạch cao tầng 1 làm gì cho phí tiền để tiền đó mời em đi sàn nhá" ... oạch.... Cứ từ từ khoai sẽ nhừ... chi mày phải làm xong cái bài trình Tổng biên tập đã nhóe... thế là giờ... vẫn ngồi chờ duyệt bài...

    Hic hic... nó sinh ra vào cái giờ chi mà như 1 con ngựa vậy, may mà ngựa không hề bất kham và cũng không giống bản tính của 1 con trâu chậm chạp, ì ạch...

    Ngồi chơi nghe thiên hạ bàn tán đi chơi 30/4 những đâu những đâu... còn nó, thì ngong ngóng ngày chuyển nhà để ổn định cuộc sống của 2 mẹ con. Con gái thì thắc mắc là tại sao thấy mẹ cứ lầm lũi ở nhà và làm việc, không chịu đi chơi, bạn bè réo gọi cũng cứ ì ra... đơn giản mỗi thời điểm con người có một mục tiêu riêng... Và giờ mục tiêu của nó là sửa sang nhà cửa và lo cho con gái... Mục tiêu tiếp theo là gì khi trở nên nhàn rỗi ? ke ke... chưa nhàn đâu nên cứ tạm như thế đã nhỉ ?
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  14. Có 8 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (01-05-2013),Candy (28-04-2013),Cùi Bắp (29-04-2013),Gió chiều (30-04-2013),huongnhu (01-05-2013),kehotro (28-04-2013),Phu sinh (27-04-2013),SunWild (26-04-2013)

  15. #648
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trời mưa to, sấm chớp ùng oàng... Nghe tiếng mưa, tiếng sấm mà thấy lòng thật buồn... Chỉ mong cơn mưa dứt... Ông trời ơi đừng mưa nữa... Nhà thì đang sơn, ngày mai làm lễ nhập trạch rồi. Sao người tốt mà luôn gặp khó khăn là vậy?
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  16. Có 4 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    1100i (01-05-2013),Gió chiều (02-05-2013),huongnhu (01-05-2013),Phu sinh (01-05-2013)

  17. #649
    Super Moderator PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Phu sinh's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    3.423
    Thanks
    10.473
    Thanked 3.852 Times in 1.190 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Boulevard Xem bài viết
    Trời mưa to, sấm chớp ùng oàng... Nghe tiếng mưa, tiếng sấm mà thấy lòng thật buồn... Chỉ mong cơn mưa dứt... Ông trời ơi đừng mưa nữa... Nhà thì đang sơn, ngày mai làm lễ nhập trạch rồi. Sao người tốt mà luôn gặp khó khăn là vậy?
    Lỡ có thấm dột thì sửa luôn 1 lần!!!

  18. Có 4 thành viên cám ơn bài của Phu sinh:

    1100i (01-05-2013),Boulevard (01-05-2013),Gió chiều (02-05-2013),huongnhu (01-05-2013)

  19. #650
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    Dec 2009
    Bài viết
    12
    Thanks
    17
    Thanked 16 Times in 6 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Xây nhà xong mà gặp mưa là gặp nhiều may mắn, lộc phát lắm đấy ạ.
    Gió thổi về đâu hỡi gió chiều

  20. Thành viên cám ơn bài của Gió chiều:

    Boulevard (02-05-2013)

Trang 65 / 79 Đầu tiênĐầu tiên ... 1555636465666775 ... LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Những khoảnh khắc của mùa Xuân
    By NHAT NGUYET in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 10
    Bài cuối: 24-02-2010, 06:32 AM
  2. Hổ - sư tử: 'Anh hùng nhất khoảnh'
    By kehotro in forum Tin Tức, Báo Chí
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 12-02-2010, 04:40 PM
  3. Khoảng trời của gió
    By Hiểu Phong in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 20-01-2010, 07:59 PM
  4. Khoảng lặng ngọt ngào.
    By Bạch Vân in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 20-12-2009, 11:28 AM
  5. Luật yêu thương không có điều khoản... bù
    By Anna in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 16-12-2009, 01:15 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •