Trang 2 / 79 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... LastLast
Bài 11 đến 20/785

Chủ đề: Buồn thì viết

  1. #11
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    1 ngày của nó.

    Có những ngày nó thong dong nghỉ cả ngày ở nhà, loanh quanh đi ra đi vào dọn nhà, nấu cơm và làm tất cả mọi việc như 1 ô sin chuyên nghiệp. Nào đi chợ, nào nấu cơm, nào lau dọn nhà cửa, giặt giũ phân loại quần áo, là quần áo, rồi đưa đón con đi học thêm buổi tối... Công việc của 1 ngày lúc nào cũng là như vậy, có thể ít đi 1 chút, nhiều hơn 1 chút là do nó phải tự điều tiết. Ngày hôm nay nó bị phân công cả ngày có mặt ở cơ quan để trực và làm số báo gộp kỷ niệm 30.4. Có lẽ vì cái tính hay để ý và hay phát hịên được lỗi ý, lỗi mo rát nên bị sếp thường xuyên xung vào đội xung kích bổ sung cho ban thư ký mỗi khi có số báo đặc biệt...

    Ngày hôm qua thì nó ngồi chồm chỗm với tầm 30 bậc bô lão, lão thành cách mạng của báo để bàn về làm kỷ yếu và chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập tờ báo. Để rồi lại phải làm 1 công việc bất đăc dĩ, nhận những tấm ảnh lưu niệm về sự phát triển của báo, nhận làm liên lạc viên giữa các cụ và tòa soạn... Buổi trưa đi ăn với bạn, buổi tối lại đi ăn với bạn... Dạo này nó nhận lời đi ăn nhiều với bạn bè đơn giản vì không muốn cho mình có 1 khoảng trống nào, nó muốn lấp đầy tất cả mọi không gian, thời gian hiện tại... Và dĩ nhiên khi nó đi ăn thì con gái sẽ lại nhấc điện thoại gọi cơm 123 hoặc ăn những món mà nó chuẩn bị từ sáng trước khi đi làm.

    Đó là lý do nó cảm thấy mệt rã rời cơ thể... Nửa đêm hôm qua nó hì hụi khuân tới 2 rổ quần áo to vật, hệ quả của 3 ngày không mang xuống... Sắp xếp xong thì còn tới cả chục bộ quần áo đồng phục của con và đi làm của mẹ chưa kịp là . Vậy là vẫn để nợ cho tới bây giờ vẫn chưa có lúc nào để là cả.... Buổi sáng dậy đi chợ mua sườn, dọc mùng, mọc... làm sẵn món bún sườn cho con gái rồi cho vào tủ lạnh để giành bữa chiều. Bữa trưa con gái sẽ tự gọi cơm 123 . Buổi sáng tranh thủ mang 2 cái quần của con gái đi sửa, mang 1 đôi xăng đan bị hỏng khóa của con gái đi chữa... Nó lóc cóc tới cơ quan cả sáng và cặm cụi ngồi soi các trang báo... 11g30 lên ô tô của cô bạn thủ quỹ đi măm buffet vì bạn vừa trúng quả xe máy Fly khi gửi tiết kiệm. Trở về cơ quan lại cặm cụi đọc .. 5g chiều con gái hốt hoảng gọi : “Mẹ ơi! Con không hiểu sao cái cửa phòng của con không mở được! Tự nó sập!”. Chao ôi! Mẹ bị điều động làm tới tối, giờ con chơi khó mẹ ghê.... Thế là lại phóng về nhà gọi thợ khóa lên tháo ổ khóa đánh khóa, con gái thương mẹ lễ mễ làm bát bún sườn cho mẹ ăn. Nó vội vã tắm rồi chở con gái đi học thêm sớm truớc nửa tiếng để kịp trở về tòa soạn.

    Vừa đi nó vừa nói với con: “Con à. Mẹ rất mệt đấy. Nhưng mẹ luôn phải cố gắng. những gì mẹ cần đó là con hãy tự lo cho con về học hành, về ăn uống tử tế và đặc biệt là lo cho cái phòng của con nó thật ngăn nắp. Mỗi lần mẹ về nhà nhìn nhà cửa bừa bộn mẹ thấy mệt mỏi lắm. Áp lực công việc, áp lực kiếm tiền, áp lực lo lắng cho con... Biết đâu sẽ có ngày mẹ sẽ không ngồi dậy nổi, lúc đó con sẽ ra sao và cả mẹ nữa cũng sẽ rao sao? Chúng ta chỉ có 2 người thôi. Con phải cố gắng vì mẹ và vì cả con nữa chứ... Con cứ tưởng tượng 1 cái nhà ngăn nắp, sạch sẽ sẽ khiến con người ta có tâm trạng thoải mái ra sao...”. Vẫn lại là điệp khúc dạy con... Con gái thì lúc nào cũng im lặng vì biết lỗi, nhưng tuổi trẻ thì khó có thể chu toàn. Nên cái cảnh đang ở cơ quan thì con gọi : “Mẹ ơi con quên chìa khóa rồi mẹ về mở giúp con”, “Mẹ ơi trưa nay con không kịp nấu cơm mẹ mua gì ăn sẵn nhé hoặc mẹ về sớm nấu ăn nhé” vậy là lại phải hùng hục phóng như điên về cho kịp giờ của con... Buổi trưa về nhà ăn cơm và để ngủ 1 giấc ngắn ngủi nhưng thi thoảng lại có cuộc gọi gấp của con gái : “Mẹ ơi, con quên vở bài tập...”, oài lại lóc cóc dậy đi lấy cho con... Vẫn biết là con gái ngoan, học giỏi nhưng cái bệnh lười nhác, hay quên thì ui thui... không chỉ con mà nghe các bà mẹ có con đồng tuổi cũng suốt ngày kêu ca...

    Nó chỉ thấy mệt là vì nó chỉ có 1 mình, giờ nó đã phải nhờ thợ khóa đánh thêm 1 chùm chìa và gửi cho cô em đồng nghiệp ở gần nhà, để nếu có cơ nhỡ gì thì con gái còn chạy tới để lấy thay vì lôi cổ mẹ từ cơ quan trời nắng về...

    Giờ thì ngồi lỳ ở cơ quan lướt nét để chờ bông cuối ra, chắc phải 2 tiêng nữa mới được về... Chẳng hiểu sao sếp phó tổng lại thấy thương nó nhắn: “Nếu mấy ngày đi chơi, thứ 3 em không đến cơ quan được thì cố gắng chuẩn bị tin, bài gửi qua email. Ưu tiên đi thư giãn và chăm sóc con cái”... Nó bảo em có bài rồi và em sẽ đi làm với mọi người... và nói thêm giờ này em vẫn ở tòa soạn... Sếp lại nhắn: “Nhà em có mình Minh Anh xin về sớm đi. Có cần chị điện thoại xin không?”, nó lại nhắn nó có thể ở lại vì đằng nào cũng sẽ đón con đi học về vào giờ đó...

    1 ngày bận rộn tới ngạt thở... nó cứ ngẫm các em đồng nghiệp làm ở ban thư kí suốt ngày phải ở cơ quan muộn, không phục vụ nổi chồng con và gia đình thì không khéo rồi bị chồng bỏ mất. Nhưng thật lạ là mấy ông chồng của mấy cô lại tốt tính, sẵn sàng lo lắng việc nhà để cho vợ đi làm tối, thậm chí tới 12giờ đêm cũng không phàn nàn...
    Nó không phải thường xuyên tới tòa soạn nhưng đôi khi có những buổi tối nó lại lóc cóc đi xem nghệ thuật, và giờ về cũng muộn tới 11giờ đêm. 1ngày của nó. Chẳng ngày nào giống ngày nào... với cái nghề làm báo. Nếu hàng xóm không biết cái nghề của nó là phê bình nghệ thuật thì chắc sẽ thắc mắc vì sao nó hay có những buổi đi đêm, về hôm khuya khoắt...
    Nhưng nó chọn cho nó mảng nghệ thuật để đeo đuổi đơn giản vì đó là một mảng sạch hơn cả và đỡ vất vả hơn cả so với các mảng khác như phóng sự điều tra, kinh tế, du lịch, văn hóa cơ sở... nhìn nhưng đồng nghiệp của nó thường xuyên đi công tác như cơm bữa. Cô em cùng ban làm văn hóa cơ sở, có tuần đi công tác tới 2 lần, có lần vừa đi ngày hôm truớc, ngày hôm sau lại lên đường. May mà em có cả bố mẹ đẻ và cu chồng ngoan hậu thuẫn... mới dám đi. Nếu không gặp 1 nguời thông cảm thì chắc cũng rơi vào hoàn cảnh 3C...
    Một số đồng nghiệp thì vô cùng thích cái lĩnh vực mà nó theo dõi vì thấy nó suốt ngày có vé xem nghệ thuật, suốt ngày tối nào cũng mặc đẹp, chải chuốt đi rạp hát... Nay cho người này vé xem rối, mai cho người kia vé xem xiếc... Hic... đó là những thứ mà mọi người thích, còn với nó thì ôi chao, thượng vàng hạ cám nó phải xem tuốt: kịch, tuồng, chèo,cải lương, múa rối,. xiếc, thời trang, hoa hậu... Oài... Xem nhiều xem mãi rồi thấy nghệ thuật nước nhà chẳng có gì mới, mà mình thì cứ phải đi...Ôi chao. 1 ngày quả là mệt nè... Mệt quá cái thân ta này...
    Last edited by Boulevard; 27-04-2012 at 09:25 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  2. Có 10 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    anhcuaem (10-08-2013),Ban Mai (29-04-2012),get_out_cs (27-04-2012),LaoÁi (03-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (29-04-2012),OA _ NỮ (26-04-2012),Phu sinh (29-04-2012),SunWild (26-04-2012),Triplec (26-04-2012)

  3. #12
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Tazang Xem bài viết
    Tuyền người đẹp và thành đạt nhể
    Ở đâu thấy có bóng dáng người đẹp là thấy ngay TZ rất "nhạy cảm" rồi. Hì hì.
    Nhớ mãi câu nói của TZ lần nào đó. "Em chẳng hiểu tâm lý của vợ em nói riêng và PN nói chung lắm đâu chị à. " Và chị nói đùa với TZ là. "em toàn đánh chén mì ăn liền và nghiên cứu ngọc nữ tâm kinh thì hiểu làm sao được họ. "
    Dưng như thế mà lại hay.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  4. Có 8 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    Ban Mai (29-04-2012),Emanuel (27-04-2012),get_out_cs (27-04-2012),LaoÁi (03-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (29-04-2012),Phu sinh (29-04-2012),Tazang (27-04-2012)

  5. #13
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Tazang's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    1.677
    Thanks
    1.108
    Thanked 2.452 Times in 528 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của OA _ NỮ Xem bài viết
    Ở đâu thấy có bóng dáng người đẹp là thấy ngay TZ rất "nhạy cảm" rồi. Hì hì.
    Nhớ mãi câu nói của TZ lần nào đó. "Em chẳng hiểu tâm lý của vợ em nói riêng và PN nói chung lắm đâu chị à. " Và chị nói đùa với TZ là. "em toàn đánh chén mì ăn liền và nghiên cứu ngọc nữ tâm kinh thì hiểu làm sao được họ. "
    Dưng như thế mà lại hay.
    Ối zời ơi, chị On comm thế này là chết em zoài đới em có thích chén mì ăn liền hồi nào đâu nóng ruột lắm, thi thoảng chỉ bánh mỳ kẹp rau thôi chị ới . Còn cái món Tâm kinh Ngọc Nữ với em nó mênh mang huyền bí lắm, em có nghiên cứu cả đời vẫn chưa hiểu hết được
    @ Bù-loa-vu: tớ phân bua với chị ON chút xíu trong nhà cậu, thông cảm nhá
    "Người vá trời lấp bể - Kẻ đắp lũy xây thành
    Ta chỉ là chiếc lá - Việc của mình là xanh
    "

  6. Có 7 thành viên cám ơn bài của Tazang:

    Ban Mai (29-04-2012),Boulevard (27-04-2012),get_out_cs (27-04-2012),LaoÁi (03-05-2012),Nhím con (29-04-2012),OA _ NỮ (27-04-2012),Phu sinh (29-04-2012)

  7. #14
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của OA _ NỮ Xem bài viết
    Ở đâu thấy có bóng dáng người đẹp là thấy ngay TZ rất "nhạy cảm" rồi. Hì hì.
    Nhớ mãi câu nói của TZ lần nào đó. "Em chẳng hiểu tâm lý của vợ em nói riêng và PN nói chung lắm đâu chị à. " Và chị nói đùa với TZ là. "em toàn đánh chén mì ăn liền và nghiên cứu ngọc nữ tâm kinh thì hiểu làm sao được họ. "
    Dưng như thế mà lại hay.
    Ui... Câu đầu thì đúng. Đến Boulevard em là đàn bà nhưng còn mê đàn bà đẹp nữa là Tặc đại ca. Trước đàn bà đẹp thì không "nhạy cảm" và rung rinh mới là lạ chị Oa ơi. Nhưng cái vụ chọc đại ca em là "toàn đánh chén mì ăn liền" thì em phản bác. Bởi vì nếu thích "mì ăn liền" thì sau khi Boulevard em giới thiệu với Tặc "đại ca" tới 3 người bạn (em nghĩ là họ cũng rất chi là hấp xờ dẫn không chỉ ở nhan sắc mà cả ở trí tuệ nữa), nhưng em chửa thấy Tặc xơi "mì ăn liền" với ai cả. Ai cũng được bác Tặc đối đãi tử tế quá mức...

    Còn vụ chẳng hiểu zì đàn bà... Ha ha... Khi nào Boulevard em chán đời nhất, buồn tình nhất là luôn lôi cổ lão Tặc ra để nã như súng liên thanh và rất mừng là lão chẳng bao giờ từ chối cả, thậm chí cũng biết thêm dấm, thêm ớt cho Bou em hăng xì máu hơn để giãi bày tâm sự.

    Túm lại trong mắt Boulevard em kể từ 2 năm được kết bạn với lão Tặc, em thấy lão là 1 người đàn ông chân chính và trong mắt bạn gái của em (giờ còn thân với Tặc đại ca hơn cả Bou em) thì rất khoái món thịt rừng... nhưng chưa cô nào xơi được ...

    Và theo thiển nghĩ của Bou em, có 2 loại đàn bà để chơi. 1 loại đàn bà chơi chỉ đề "ăn bánh trả tiền" hình như theo kiểu "mì ăn liền" mà chị Oa ví von thì phải, còn 1 loại đàn bà không xơi nhưng có khi chỉ đi bên cạnh, được làm bạn tâm giao, tri kỷ, buôn bán... là đã vui lắm rùi. Chắc với đàn bà thì đàn ông cũng có 2 loại như vậy, loại 1 thì Bou em chưa thử bao giờ... Bởi ứ có tiền mà trả... hì hì... Loại 2 thì khá ư là nhiều ạ.
    Last edited by Boulevard; 27-04-2012 at 09:27 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  8. Có 9 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Ban Mai (29-04-2012),get_out_cs (27-04-2012),LaoÁi (03-05-2012),Lão K (01-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (29-04-2012),OA _ NỮ (28-04-2012),Phu sinh (29-04-2012),Tazang (27-04-2012)

  9. #15
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    30.4

    Nó lặng lẽ chuẩn bị đồ để ngày mai đi Quan Lạn. Niềm vui, nỗi buồn đan xen lẫn nhau. Vui sẽ lại được đi khám phá 1 địa danh mới và buồn... vì lần này không có bố đi ra đi vào hỏi : "Con đã chuẩn bị kỹ càng chưa. Cố gắng đi thật nhiều nhé. Đời người đi được là hạnh phúc lắm rồi!". Ngày nó tốt nghiệp cấp 3 thi đỗ đại học, bố thưởng cho nó đi một tour du lịch từ Bắc vào Nam : TPHCM, Đà Lạt, Vũng Tàu, Nha Trang, Đà Nẵng, Huế... Khi đó cứ lên xe ô tô đò, tàu thủy là lập tức nó say, mật xanh mật vàng phát hãi... Bố thường bảo: "Làm báo thế này thì khác gì con gà rù. Như vậy là không ổn rồi". Vậy mà đã 15 năm làm báo trôi qua, những chuyến tàu thủy, những vụ đi ô tô lên tận Mù Căng Chải, rồi đi xe trâu xóc dã man... nó không còn bị say nữa mà nói chuyện tỉnh như sáo... Nó nghiệm ra rằng có những thói quen xấu mà con người muốn vẫn có thể thay đổi được từ những điều mà mình thấy có lợi nhất. Nó cười nhạt và đắc chí khi đi xe cùng đồng nghiệp, các nàng thi nhau mượn túi ni lon...

    30.4 năm ngoái nó về khu du lịch của nhà bạn ở Đồng Mô, mải chơi với bạn bè quên cả gọi cho bố, vậy mà bố gọi hỏi : "Con và Minh Anh đi chơi có vui không? Cho bố gửi lời hỏi thăm vợ chồng Vân Hà và các bạn của con nhé!". Lúc đó nó thấy yêu bố của nó ghê. Bố chẳng bao giờ cấm đoán nó đi chơi mà lại luôn cổ vũ nữa chứ. Sẵn sàng ở nhà ăn cơm 1 mình, lụi hụi một mình mặc dù ngày lễ tết ở nhà sẽ rất buồn...

    30.4 năm ngoái nó cũng rơi vào 1 tâm trạng buồn kinh khủng và đó là lý do nó rời xa Hà Nội và hòa với bạn bè để cho con gái có chỗ chơi và để chính bản thân nó thấy vui hơn...

    Còn năm nay, nó không còn bố nữa.... Sáng hôm trước nó lên phơi quần áo, chợt thấy cây hoa đại nở hoa hồng rực rỡ sáng cả 1 góc sân. Nó chọn 1 cành hoa đẹp nhất và thắp hương lên bàn thờ... Hơn 1 năm nay nó bỏ băng các cây hoa của bố, thậm chí anh trai nó về còn hì hụi mang cho hết những bình, những cây mà mấy ông bà đồng nát lên dọn nhà có thể mang đi. Vậy mà vẫn còn khoảng 5 cây, trong đó có cây hoa đại, mặc dù hơn 1 năm không tươi nước vẫn sống mới lạ, lại nở hoa rực rỡ... Vậy là nó quyết định từ hôm ấy, mặc dù công việc rất bận nhưng nó sẽ giành thời gian tưới cây cho những cây hoa mà bố đã trồng... Khi nào con về hưu nhất định con sẽ lại học theo những thú vui trồng cây hoa, nuôi cá cảnh của bố...

    Sáng mai đi rồi, những câu chuyện của quá khứ sẽ đi vào quá khứ, nó trở về sẽ bắt đầu 1 chặng đường mới cho mình. Và giờ đây là lúc nó nghỉ ngơi để dừng lại, suy ngẫm để bước những bước chậm hơn, chắc hơn... cho chính cuộc đời mình.

    Nó chỉ biết rằng làm người phải biết tận hưởng những gì mà cuộc sống trao tặng, đã đi là phải vui, đã làm là phải chắc... Trưa nay, như đã hẹn với hội bạn cơ quan, nó lại tụ tập liên hoan để chốt hạ sau 4 ngày nữa mới gặp nhau... hihi... Vui dã man... Nó thương nhất 1 cô em đồng nghiệp trước làm ở cơ quan nó, vì dính phốt nghề nghiệp mà bị out khỏi tòa soạn. Giờ em đã xin được 1 chỗ làm rùi nhưng lương vẫn thấp... Em sinh 1977 mà chưa hề cùng ai, cuộc sống cô đơn đã buồn, nghề nghiệp thì lại gặp nhiều rủi ro... Đã vậy trước tết năm ngoái em bị 1 ông xe ôm đâm vào người, báo hại bị gãy chân giờ vẫn đau và chị gái vẫn phải đưa đón đi làm. Mà đâu đã được làm phóng viên, thời gian này em chuyển nghề sang đọc morat... Sinh ra em đã chịu thiệt thòi vì tạo hóa không cho em một vẻ đẹp nữ tính, đã vậy cũng không phải là 1 người phụ nữ có duyên trong nói chuyện, tinh tế trong ứng xử... Đó là lý do em vẫn đơn độc 1 mình, bị bệnh không có ai chăm sóc, hỏi han ngoài 1 vài cô bạn gái...

    Trong mắt các em, nó luôn là 1 người chị năng động, không thụ động và không bao giờ có chuyện ngồi gặm nhắm khóc lóc với quá khứ. Lúc nào cũng sôi sùng sục với công việc, gia đình, thoắt ẩn, thoắt hiện ở cơ quan... Đi đi lại lại nhanh như cắt... Và nó cũng sẽ sống tiếp như vậy cho tới khi tuổi già, sức yếu không thể nhanh được... hihi... Cuộc đời thật ngắn và mỗi ngày qua đi không làm được điều gì hay ho, nó cảm thấy khó chịu và ngứa ngáy lắm í... Hết thời gian nghỉ 30.4 nó sẽ đi tìm cái bảo tàng về những vật dụng bạo hành phụ nữ... việc ăn chơi và làm việc của nó cứ đan xen nhau... khiến nó thấy không còn thời gian để nghĩ và để buồn nữa...


    Last edited by Boulevard; 27-04-2012 at 09:24 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  10. Có 10 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Ban Mai (29-04-2012),get_out_cs (27-04-2012),LaoÁi (03-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (29-04-2012),OA _ NỮ (28-04-2012),phale (28-04-2012),Phu sinh (29-04-2012),Tazang (27-04-2012),Thành Phước (01-05-2012)

  11. #16
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket OA _ NỮ's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    4.994
    Thanks
    4.403
    Thanked 9.333 Times in 1.852 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Trích dẫn Trích dẫn của Tazang Xem bài viết
    Ối zời ơi, chị On comm thế này là chết em zoài đới em có thích chén mì ăn liền hồi nào đâu nóng ruột lắm, thi thoảng chỉ bánh mỳ kẹp rau thôi chị ới . Còn cái món Tâm kinh Ngọc Nữ với em nó mênh mang huyền bí lắm, em có nghiên cứu cả đời vẫn chưa hiểu hết được
    @ Bù-loa-vu: tớ phân bua với chị ON chút xíu trong nhà cậu, thông cảm nhá
    Hà hà hà....Cái món in đậm kia thì còn phải nói...OA biết TZ rất chi là khoái khẩu mà.
    Còn cái khoản tâm kinh ngọc nữ TZ chỉ là đầu tư cho nghiên cứu thôi mà, chủ yếu là để hưởng thành quả là chính.
    Dưng thế mà lại khôn....
    Last edited by OA _ NỮ; 28-04-2012 at 12:16 AM.
    Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
    The future's not ours, to see
    Que Sera, Sera

  12. Có 7 thành viên cám ơn bài của OA _ NỮ:

    Ban Mai (29-04-2012),Boulevard (28-04-2012),get_out_cs (28-04-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (29-04-2012),Phu sinh (29-04-2012),Thành Phước (01-05-2012)

  13. #17
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    TRỞ VỀ

    Kết quả của 3 ngày đi Minh Châu Resort Quan Lạn, Vân Đồn... Bãi biển Minh Châu cát trắng và là 1 trong những bãi biển đẹp nhất ở miền bắc.









    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  14. Có 8 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    get_out_cs (01-05-2012),LaoÁi (03-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (02-05-2012),OA _ NỮ (30-04-2012),Phu sinh (01-05-2012),Thành Phước (01-05-2012),Triplec (03-05-2012)

  15. #18
    Gold Member PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Tazang's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    1.677
    Thanks
    1.108
    Thanked 2.452 Times in 528 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Đẹp nhể, thế đã dùng biện pháp mạnh để chốt hạ chưa đới
    "Người vá trời lấp bể - Kẻ đắp lũy xây thành
    Ta chỉ là chiếc lá - Việc của mình là xanh
    "

  16. Có 5 thành viên cám ơn bài của Tazang:

    Boulevard (01-05-2012),get_out_cs (01-05-2012),LaoÁi (03-05-2012),Phu sinh (01-05-2012),Thành Phước (01-05-2012)

  17. #19
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    [COLOR="green"]
    Trích dẫn Trích dẫn của Tazang Xem bài viết
    Đẹp nhể, thế đã dùng biện pháp mạnh để chốt hạ chưa đới

    Hạnh phúc không đơn giản dễ nắm với bất kỳ ai... Hạnh phúc chính là sự đấu tranh, đôi khi là đấu tranh với chính bản thân mình.
    Last edited by Boulevard; 15-08-2012 at 11:01 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  18. Có 7 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    get_out_cs (02-05-2012),LaoÁi (03-05-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (02-05-2012),OA _ NỮ (02-05-2012),Phu sinh (13-05-2012),Triplec (03-05-2012)

  19. #20
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.551 Times in 2.470 Posts

    Default Re: Những khoảnh khắc

    Boulevard đã đọc nhiều lần câu chuyện này và mỗi lần đọc lại là 1 lần cảm nhận... Tình cảm thật mong manh dễ vỡ... chỉ mong đừng làm tổn thương trái tim nhau như vậy chỉ vì những phút giây xao lòng...

    Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh !

    Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình.

    Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

    Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

    Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

    Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

    Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

    Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

    Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

    Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

    Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

    Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

    Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

    Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

    Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô ấy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

    Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

    Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

    Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

    Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

    Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

    Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

    Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

    Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

    “Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

    Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

    Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

    Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

    Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

    Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

    Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

    Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

    Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

    Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

    Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

    Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

    Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

    Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
    Last edited by Boulevard; 01-05-2012 at 04:54 PM.
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

Trang 2 / 79 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... LastLast

Chủ đề tương tự

  1. Những khoảnh khắc của mùa Xuân
    By NHAT NGUYET in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 10
    Bài cuối: 24-02-2010, 06:32 AM
  2. Hổ - sư tử: 'Anh hùng nhất khoảnh'
    By kehotro in forum Tin Tức, Báo Chí
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 12-02-2010, 04:40 PM
  3. Khoảng trời của gió
    By Hiểu Phong in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 20-01-2010, 07:59 PM
  4. Khoảng lặng ngọt ngào.
    By Bạch Vân in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 20-12-2009, 11:28 AM
  5. Luật yêu thương không có điều khoản... bù
    By Anna in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 16-12-2009, 01:15 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •