Boulevard (26-07-2012),get_out_cs (26-07-2012),LaoÁi (29-07-2012),MinhThy (26-07-2012),TeacherABC (26-07-2012)
Phụ nữ hay thương hại. Nhưng đó lại là một sai lầm.
Đối với PN thuộc dạng an phận, chỉ truy cầu một mái ấm, vài đứa con để mình có điều kiện thực hiện Thiên chức làm mẹ thì KHT không bàn.
Nhưng với PN mà họ mạnh mẽ, biết mình cần gì cho bản thân thì họ chẳng bận tâm tới mấy anh chàng tốt đến mức ký hợp đồng bất chấp mọi điều khoản.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Độc hành (04-08-2012),Boulevard (26-07-2012),get_out_cs (26-07-2012),LaoÁi (29-07-2012),MinhThy (26-07-2012),Nhím con (30-07-2012),OA _ NỮ (26-07-2012),Phu sinh (27-07-2012),TeacherABC (26-07-2012)
Trưa nay, trời mát 2 mẹ con đi lang thang bát phố và điểm cuối cùng lạ ăn buffet ở Nhà hàng Seoul Garden... Trước khi tới quán buffet nó chờ đèn xanh đèn đỏ ở đoạn Trần Hưng Đạo cắt ngang Bà Triệu, xưa nay vốn dĩ thích làm trái với luật giao thông nên như thường lệ vẫn trèo lên đoạn ranh giới của người đi bộ qua đường... Đi sang đường lập tức một chú công an trẻ chặn ngang xe mời vào...
Chú hỏi giấy tờ mẹ cháu lôi lôi bới bới ra chẳng có gì ngoài chiếc thẻ nhà báo... Chú nhìn mẹ "nhà báo" thấy mặc quần ngắn, áo bụi bậm... cô con gái thì mặc 1 chiếc váy rất thùy mị, xinh đẹp, đáng yêu... Chú mỉm cười và hỏi : "Con gái chị bao nhiêu tuổi rồi? Học lớp mấy ạ?" He he, cháu 14 tuổi học lớp 9... Con gái cứ thắc mắc mẹ ơi sao chú công an lại hỏi tuổi của con hả mẹ? Sao chú không mắng mỏ mà lại còn tủm tỉm cười... Mẹ cười bẩu : "Vì con gái của mẹ xinh. Vì mẹ của con gái cũng xinh!"
Đang đi chơi thì bác Kẻ hỗ trợ nhắn tin rồi điện thoại, thấy mẹ bàn về vụ viết bài con hư... Con gái giọng rất nghiêm trọng: "Mẹ ơi, mẹ còn có cả Kẻ hỗ trợ để làm công việc gì bí ẩn thế ạ".... Ôi chết cả cười mất...
Nhà hàng Seoul Garden : Hỉ hả vì quá nhiều món... làm 2 mẹ con no vỡ cả bụng...
Chiếc kính này mẹ cháu mới sắm trưa nay đã được bóc tem ngay:
Last edited by Boulevard; 29-07-2012 at 04:53 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Độc hành (04-08-2012),get_out_cs (30-07-2012),kehotro (29-07-2012),LaoÁi (29-07-2012),loyal (24-09-2012),Nhím con (30-07-2012),OA _ NỮ (30-07-2012),TeacherABC (29-07-2012),Triplec (30-07-2012)
Có thể một ngày
Có thể một ngày ta bỏ đi
để lại cho nhau trong lòng những khoảng trống
khoảng cách trái tim tăng dần theo chiều rộng
em nhoẻn miệng cười, anh trầm lặng suy tư
Có thể một ngày em tương tư
một người nào khác, nhưng không là anh nữa
những đóa hoa em nhận nơi thềm cửa
những bức thư tình một nửa đã thay tên
Có thể một ngày em sẽ quên
đã từng có anh bên em những chiều nắng
Con đường quanh quanh nhưng đôi ta cứ đi thẳng
để sau cùng rẽ về hai ngả vắng xa xăm
Có thể một ngày em sẽ trầm ngâm
đeo vào tay mình một lời cầu hôn khác
trả lại cho anh những vần thơ đi lạc
trả hết chuyện tình đã mờ nhạt trong em.
ĐẶNG ĐÌNH THÀNH
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Độc hành (04-08-2012),get_out_cs (30-07-2012),giacmochapi (06-09-2012),kehotro (30-07-2012),loyal (24-09-2012),Marat Safin (30-07-2012),OA _ NỮ (30-07-2012),toitimtoi (31-07-2012)
Sáng vội quá chỉ chộp được ba bức ảnh. Đây chỉ là một tiệm game nhỏ trên đường Trương Định gần nhà. Bon trẻ, đang tụ hội để tham dự giải Quyền vương.
Thông thường chơi game online tốn rất nhiều thời gian để tăng level và tốn rất nhiều tiền để trang bị cho acc chính. Cấp bậc không cao, trang bị không xịn thì không đánh đấm gì được. KHT từng chơi Võ lâm truyền kỳ nên biết. Trang bị chưa thuộc hàng đinh mà đã nuốt của KHT gần 25 triệu. Nếu trang bị khủng thì hàng trăm triệu là chuyện thường!
Sau này, may mà bỏ được!
Last edited by Boulevard; 03-08-2012 at 05:18 PM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Boulevard (30-07-2012),get_out_cs (30-07-2012),Marat Safin (30-07-2012),Nhím con (30-07-2012),OA _ NỮ (30-07-2012),TeacherABC (31-07-2012),toitimtoi (31-07-2012),Triplec (30-07-2012)
Giấc Mơ Cha Pi
Ở nơi ấy, tôi đã thấy trên ngọn núi cao có hai người, chỉ có hai người yêu nhau.
Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng, mưa. Có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau.
Ở nơi ấy, đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi, một mái tranh nghèo, một nhà sàn yên vui.
Ở nơi ấy, họ đã sống cuộc sống yên bình. Ai nghèo cũng có cây đàn ChaPi.
Khi rung lên, vài sợi dây đàn đã đong đầy hồn người Rak-G'lay.
Ơi Rak-G'lay, yêu rừng cây ngọn núi mang tiếng đàn ChaPi
Ai yêu tự do, yêu rừng xanh thì lên núi nghe đàn ChaPi
Tôi yêu ChaPi không còn cô đơn, không buồn, không vui.
Tôi nghe ChaPi chợt thấy nao lòng về một giấc mơ
Ôi ChaPi.
Last edited by Boulevard; 31-07-2012 at 12:16 AM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Độc hành (04-08-2012),get_out_cs (31-07-2012),giacmochapi (06-09-2012),kehotro (31-07-2012),loyal (24-09-2012),tanthinh (31-07-2012),TeacherABC (31-07-2012),toitimtoi (31-07-2012)
Những biểu hiện này thể hiện chúng ta đang bất lực với nhiều vấn đề trong định hướng lý tưởng sống, giáo dục đào tạo trong gia đình, nhà trường, xã hội.
Đây là vấn đề rất lớn, hiện hữu trong thực tiễn và đòi hỏi trước hết ở các cấp lãnh đạo, các cấp chính quyền (những công bộc ăn lương từ tiền thuế dân đóng) phải có chính kiến đúng và hành động ngay. Sau đó, tất cả người VN chúng ta đều thống nhất các nguyên tắc để dân giàu nước mạnh, con người được bình an phát triển trong một cuộc sống hạnh phúc. Cái gì cũng cần có nguyên tắc, có trật tự, kỷ luật. Nói con người quan trọng, nhưng chả quan tâm gì, trong khi con người có bản năng (con) luôn muốn hưởng lạc, lười làm, muốn thụ hưởng...là thiếu và yếu, đầu tiên và chí ít là trong quan điểm tư tưởng. Rất khó cải tạo những gì xấu xa. Tạo thói quen tốt là điều rất khó, phải rèn luyện và đấu tranh, giữ gìn và nguyên tắc. Để miễn dịch cái xấu cần nhiều bản lĩnh. Với thanh niên, thiếu niên, điều này hết sức cần thiết. "măng già khó uốn"', "dạy con từ thuở còn thơ"...
Xã hội vô cảm thế, nếu gia đình cũng vô cảm nốt thì chết. (!).
Last edited by toitimtoi; 31-07-2012 at 09:53 AM.
Boulevard (31-07-2012),get_out_cs (31-07-2012),kehotro (31-07-2012),OA _ NỮ (31-07-2012),Phu sinh (02-08-2012),TeacherABC (31-07-2012),Triplec (31-07-2012)
Đọc những lời này của anh TTT, KHT hồ hởi vô cùng. Từ những ngày đầu tham gia các trang web, KHT cũng muốn mình góp một phần nhỏ công sức để làm thay đổi những thói quen và nhận định chưa tốt của người Việt Nam chúng ta.
May mắn khi KHT làm việc ở môi trường tiếp xúc rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới. Tuy lúc trao đổi, có cái hiểu cái không! Nhưng quan sát hành động và cách cư xử thì cũng nhận ra sự khác biệt.
Ngay chính vấn đề Michiyo, ai trong chúng ta chắc cũng đã đọc Kẻ đốt đền hay Negro ( Nergo ) nhà thơ bạo chúa. Để lưu danh, một kẻ sống vào thời kỳ trước công nguyên đã đốt ngôi đền nổi tiếng. Và cho dù đó là chuyện xấu nhưng đến nay, ai lại không biết chuyên ấy! Hay như hoàng đế La mã đốt thành Rome để tìm cảm giác nhằm sáng tác được những câu thơ bất hủ.
Chuyện PR đã có từ rất xa xưa, chúng ta cũng chẳng cần quan tâm. Cái chính là ta lợi dụng chúng để trình bày, ngầm đưa người đọc đến những mặt khác của XH. Tuy nhiên, khả năng cũng có giới hạn hay vấn đề đưa ra cũng có thể chưa đúng hay đi quá phong tục tập quán của người VN nên cũng khó có người ủng hộ...
Nhìn thấy và đưa những cái chưa tốt của XH không phải để than thở và bó tay. Nếu càng ngày càng có nhiều người biết đến và một trong số đó có khả năng viết tốt hơn, tạo được sự đồng cảm mạnh hơn thì chắc chắn vấn đề sẽ được giải quyết nhanh hơn.
Như vậy vẫn tốt hơn cách chọn: Im lặng.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Boulevard (31-07-2012),get_out_cs (31-07-2012),OA _ NỮ (31-07-2012),Phu sinh (02-08-2012),TeacherABC (31-07-2012),Triplec (31-07-2012)
Cảm ơn anh Kẻ hỗ trợ và mọi người đã giúp em hoàn thành kỳ 2 của bài tiếp theo về diễn đàn Văn hóa gia đình "Nhìn từ trong ra ngoài", em xin phép lấy ý kiến của anh để đăng riêng cho số ra ngày mai trong chuyên mục "Văn hóa gia đình" (lẽ ra em sẽ xếp ý kiến của anh cùng với ý kiến của chị PL, anh Toitimtoi... trong kỳ 2 nhưng vì sếp em yêu cầu cần phải có 1 ý kiến "mồi" để tiếp nối cho các kỳ ở giữa theo ý kiến bạn đọc, nên em đã lấy nguyên văn ý kiến của anh ở chuyên mục này). Những tấm hình anh chụp, Bou xin phép sử dụng ở bài kỳ 2 ạ! Diễn đàn cho Bou em nhiều điều thật thú vị khi được các anh chị lớn tuổi cùng tranh luận, trao đổi bàn bạc về mọi vấn đề trong xã hội, đặc biệt là lĩnh vực gia đình, một trong những mảng đề tài em được phân công theo dõi. Chắc khi viết những bài viết mang tính "tám chuyện" trên diễn đàn thì các anh chị chưa biết rằng đó là những ý kiến rất có giá trị và khách quan đối với từng vấn đề trong xã hội. Từ nay hễ có diễn đàn gì về vấn đề nào, Bou sẽ lại đăng tải xin ý kiến của các anh chị, em vừa có nhuận bút mà bài viết lại có tính thực tiễn, sát thực tế hơn là ngồi bịa tên, địa chỉ của bạn đọc...Xin đạ tạ!
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Giấc mơ về giữa đời thường...
"Khuya rồi, ngủ đi em nhé. Mong nụ cười sẽ nở trong giấc mơ em. Nếu có thể ước anh ước sẽ ở bên em chỉ để vòng tay ôm em từ phía sau...", "Đêm qua em ngủ có ngon không? 1 ngày vui với em nhé. Cô bé..."... Vòng tay ôm em từ phía sau? Đã lâu rồi em không còn được cái cảm giác nồng nàn ấy nữa... Em thích ôm từ phía sau để cảm nhận hơi ấm từ phía trước và vì... nghe nhịp tim của một ai đó rõ hơn...
Không biết từ khi nào, em vẫn thích được ôm từ phía sau. Đơn giản không phải vì làm họ bất ngờ mà là vì có thể cảm nhận được nhiều thứ từ phía sau...Là để cảm nhận sự to lớn, sự che chở từ một ai đó ở phía trước... Là để cảm nhận sự ấm áp, sự bình yên sau những ngày mệt nhọc và chờ đợi...Là để cảm nhận nhịp đập của trái tim người phía trước một cách rõ ràng và sâu lắng hơn, nhịp đập của sự khoắc khoải, quan tâm, lo lắng, yêu thương...
Và để một ai đó ở phía trước biết rằng ở phía sau mình vẫn có một vòng tay ấm áp đang chờ đợi để được ta che chở, quan tâm. Dù phía trước mặt mình có là những đám sương mờ tịt vây kín và ta sẽ không còn nhận ra đâu là lối đi đúng đắn nữa thì chỉ cần biết ở phía sau vẫn còn có một vòng tay để giữ chặt, truyền cho ta nghị lực và sự mạnh mẽ để vươn lên và tìm được đúng hướng của mình...
Đã từ lâu em vẫn có sở thích ôm một ai đó từ phía sau, đơn giản bởi vì sau cái ôm đó, một ai đó ở phía trước sẽ quay người lại để ôm em vào lòng thật chặt....
.....Hãy giữ em bằng 1 vòng tay quanh người em...anh nhé.
Chỉ là 1 cái ôm đằng sau rất nhẹ mà thôi
Bởi có những lúc anh ôm em từ phía trước, em sẽ khóc mà không muốn anh biết... sợ nước mắt rơi làm sao giấu nổi? Và đôi khi em không muốn chúng ta cứ mãi nhìn nhau, bụi thời gian sẽ khiến em già nua, cũ kỹ... em muốn mình luôn tinh khôi trong ánh mắt của người si tình, hơn là một người đàn bà lắm điều chỉ biết nói và đòi hỏi, em muốn là 1 người đàn bà hạnh phúc, được quan tâm chia sẻ và không còn cảm giác chông chênh khi anh ôm em từ phía sau... Cái ôm ấy chính là sự lặng lẽ, quan tâm đều đặn từ giấc ngủ đêm cho tới bữa ăn trưa, từ những lời thăm hỏi không rõ nội dung cho tới những lời nhớ thương nồng nàn...
Nên hãy cứ ôm em từ phía sau...Cho em biết em có 1 chỗ dựa mỗi khi em thất bại trên đường đời...Cho em thấy con đường em đi sẽ luôn có anh dõi mắt nhìn theo, người bạn đồng hành của em.
Em muốn anh nói Em cứ là em, vậy đã đủ cho anh tự tin bước tiếp, để những cảm xúc đời thường bình dị bỗng chốc thăng hoa...
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)