Cảm xúc từ những sắc mầu hoàng hôn luôn là nguồn thi hứng bất tận được các nhà thơ dệt lên những vần thơ đẹp xong buồn đến lao lòng, nhưng dưới ống kính của những nhà nhiếp ảnh, ánh nắng của những buổi chiều tà trong khoảnh khắc hiện lên chói lọi, rực rỡ làm hồn người chìm đắm đến thương tâm.
Giờ đây OA NỮ ngồi ngắm lại những khoảnh khắc đẹp đã trôi qua ko bao giờ gặp lại nữa mà ko khỏi bùi ngùi, tiếc nuối và đồng cảm vô cùng với tâm trạng của một nhà thơ thời nhà Đ
"Tịch dương vô hạn hảo
Chỉ thị cận hoàng hôn
Dịch. Nắng chiều đẹp vô hạn
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn"
!