Bài 1 đến 10/1421

Chủ đề: Những khoảnh khắc vui buồn

Threaded View

  1. #10
    Yêu cái đẹp Ghét cái xấu! PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket Boulevard's Avatar
    Ngày gia nhập
    May 2010
    Location
    Hà Nội
    Bài viết
    2.784
    Thanks
    5.803
    Thanked 12.553 Times in 2.471 Posts

    Thumbs up Chuyện tình của anh tôi

    Hôm nay là ngày sinh nhật của anh trai tôi. Không được ở bên anh để chúc mừng chỉ biết nhắn gửi những lời thương nhớ cho anh. Vô tình tối nay, nói chuyện với 1 người bạn, lục lại trong blog những kỷ niệm thương nhớ. Thấy có 1 bài viết về vợ chồng anh. Post lại vào blog Những khoảnh khắc để làm của để dành.

    Chuyện tình của anh tôi

    Ngày ấy, vì một lý do khách quan anh phải chia tay mối tình đầu của mình sau 10 năm đầy ngọt ngào và trắc trở... Ngày anh về nước , buồn lắm… Anh chỉ nằm lì trên giường chẳng đi đâu, chẳng thiết ăn, thiết uống…

    Thương anh trai, tôi kéo anh đi vào các cuộc vui của bạn bè. Thế rồi anh gặp chị tại nhà người bạn gái thân của tôi. Tôi cũng là 1 người bạn của chị. 1 tuần sau, chúng tôi lại tới dự sinh nhật của bạn, chị đi cùng người bạn trai cùng tuổi. Chúng tôi vẫn vui vẻ, vẫn cười nói… Rồi khi về, chị gọi cho tôi và nói: H và anh T có gì giận DA mà không thấy tới nhà chơi… Có gì giận đâu nhỉ? Chắc là… Vậy là hai anh em khăn gói quả mướp lên nhà chị chơi… 15 ngày sau… họ đã yêu nhau. Cuộc tình vừa kịp bén thì anh lại lên đường. 1 năm trời vò võ chờ đợi anh, chị trở thành một người bạn thân thiết của tôi, chia sẻ những nỗi nhớ về anh, cùng mua sắm những chiếc áo, cái quần mới… Anh về nước để ăn cưới tôi. 3 ngày sau ngày cưới, anh nói: H ơi về lo đồ ăn hỏi cho anh. Anh cưới vợ! Tôi quáng quàng đi sắm đồ và tìm đặt chỗ cưới cho anh mình. Rốt cuộc thì rồi anh cũng đón chị lên xe hoa sau đúng ngày cưới của tôi 10 ngày. 1,5 tháng hạnh phúc qua đi nhanh như tên bắn, anh lại lên đường để lại chị và một mầm hạnh phúc đang đâm chồi…

    Có nỗi khổ nào khi người ta đã được nếm dư vị của tình yêu và hạnh phúc lại phải chia xa không… Những lá thứ nhớ thương tràn đầy nỗi nhớ và nước mắt… Lấy chồng ở xa, tôi không thể về nhà được. Chị dâu và bố tôi cùng sống trong ngôi nhà rộng. Không một điều tiếng, không một lời ra tiếng vào… Cái thai lớn lặc lè tới 7 – 8 tháng không làm chị bỏ bê việc để bố chồng ăn cơm trưa một mình. Chị vẫn lặn lộn ngày ngày về nấu cơm cho bố ăn…

    Thật là ngộ, Cún Việt sinh ra trước MA có 10 ngày. Việt sinh 7.10 thì MA là 17.10.1998. Cún thiệt thòi hơn MA vì mẹ cún không có sữa, Cún thậm chí còn có lúc bú nhờ sữa mẹ của em MA. Cún khó tính lắm. ăn cũng khó, ngủ cũng khó. Mỗi lần Cún ngủ thì cô Ô sin lại phải vật lộn nhẩy rầm rầm trong tiếng nhạc rock, nhạc rap mới ru nổi Cún. MA thì khác, cứ ngoạc mồm ra là có sữa mẹ và lăn ra ngủ trên vòng tay âu yếm… Xa vợ, xa con, nỗi khắc khoải của anh, ai cũng thương, cũng hiểu… Anh làm quần quật chỉ mong ngày về thăm nhà. Thế rồi, chị đã quyết định hy sinh chỗ làm tốt của mình để để theo chồng sang sinh sống ở trời tây khi Cún lên 4 tuổi.

    Ngày tôi mới về nhà chồng, bố gọi điện thoại cho tôi mà không nói gì chỉ khóc... Sống cả đời với bố, đâu có bao giờ thấy bố khóc... Bao nỗi đâu, bao khó khăn có bao giờ bố nhỏ một giọt nước mắt trước các con đâu...Cứ nghĩ hay anh chị có điều chi không phải khiến cho bố buồn, bố nhớ con gái. Tôi gọi điện thoại vặn vẹo anh trai. Anh bảo: Anh không biết vì sao bố khóc cả. Anh đâu có lỗi gì… Khi trở về nhà hỏi ra mới biết là bố nhớ con gái thôi, chẳng có gì… Lạ nhỉ, một con người t ừng trải đã kinh qua bao đắng cay, buồn khổ như bố lại có thể khóc chỉ vì nhớ con gái… Bố đã vượt qua bao nỗi khó khăn, bản lĩnh và sự kiên cường có thừa trong con người của bố. Bố là thần tượng của cả anh trai và của tôi v ề một lối sống đẹp, một phẩm ch ất đẹp hiếm có trong một xã hội đầy phức tạp, mọi luân lý đạo đ ức đ ều đảo điên … Công lớn nhất của bố là đã tạo ra chúng tôi, những con người không sống thừa trong xã hội…Ngày chị dâu và cháu nội đi, bố lại khóc lần thứ hai… Có người bố chồng nào mà khi con trai gọi về chỉ đòi nói chuyện với con dâu như bố không nhỉ? Thế mới biết, sống ở đời có một tấm lòng thì sẽ chẳng ai phụ ai bao giờ cả. Bận rộn với công việc nhưng tôi vẫn cố nấu cho bố những món bố thích như canh cua, chân giò nấu giả cầy, canh hến… ấy vậy mà lần nào ăn, bố cũng bảo: Không bàng DA, DA nó nấu ngon lắm! Cũng hơi ghen tỵ và chạnh lòng với chị, nhưng rõ ràng là cũng thấy chị đã hết lòng lo lắng cho bố thay mình…

    Tối hôm qua, Romeo và Juliet đã cãi nhau… chỉ vì một lý do quá ư đơn giản, một cửa hàng bán bún ngan họ bán những gì ở trong đó từ hồi xa xưa ấy… Anh bỗng trở nên trầm lặng không nói gì, ăn không ngon và đi ngủ từ sớm. Đã hẹn đi sinh nhật bạn mà rồi anh không đi, chị mặc váy thật đẹp loay hoay rủ Cún đi. Cún lại bảo không có MA thì con không đi. Vậy là MA lại lóc cóc mặc áo váy theo bác và anh cún đi sinh nhật làm khách mời bất đắc dĩ… Họ đi rồi, tôi biết anh không ngủ… Nhưng tôi cũng có chuyện buồn chẳng muốn lên với anh, rủ anh đi càphê. Rốt cuộc thì anh lại xuống và rủ tôi nướng mực nhậu. Vậy là hai anh em cùng khề khà món mực nướng không bia, không rượu cho quên sự đời… Juliet của anh đi sinh nhật về rồi để lại hai nhóc, chị bỏ đi chơi. Tôi bảo, anh gọi cho chị đi ai lại để nàng đi giữa đêm h ôm, lại mặc váy đẹp thế, mất vợ đấy! Anh bảo: Kệ. Nhưng tôi biết anh buồn lắm và lo lắm… Họ đã quen hơi bén tiếng nhau như hai con sam mà. Sống nơi đất khách quê người, họ chỉ có 3 người thân thiết với nhau như chân với tay. Làm sao mà không buồn cho được! Thế rồi chị vẫn về. Anh lụi hụi một mình ở trong căn phòng xem ti vi tới khuya. Còn chị đi ngủ luôn. Chiều tối ăn cơm, tôi lại thấy anh cười nói vui vẻ, chị thì lại cười phớ lớ hưởng ứng những câu đùa của anh… Không khí lại vui rồi đây… Lên nhà, tôi bảo: Ai làm lành trước ấy nhỉ? Anh bảo: Anh chứ còn ai nữa. Làm lành kiểu gì hả anh? Anh cười không nói gì? Tôi bảo : Anh cười à? Anh cười khì thật hiền: ừ, còn bíết nói gì ...

    Cuộc sống mà, lúc nào mà chẳng có lúc đá thúng đụng nia, có lúc mặt nặng mày nhẹ. Nhưng vẫn biết có đi đâu chăng nữa thì họ vẫn không thể xa nhau, họ vẫn là của nhau. Bởi họ là một nửa của nhau. Ông trời đã định như vậy rồi. Làm sao cưỡng nổi nhỉ? Có hạnh phúc nào hơn khi nụ cười thường trực trên môi chồng, môi vợ mình? Hạnh phúc đơn giản vậy nhưng không phải ai cũng làm nổi đâu nhé…Chỉ vì cái tôi quá lớn, chẳng ai chịu nhường ai, rốt cuộc mọi thứ tan vỡ và rồi khi ngẫm lại, ai đó sẽ ân hận, day dứt, "chuyện nhỏ như con thỏ" mà sao lại khó vượt quá thế!
    "Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)

  2. Có 7 thành viên cám ơn bài của Boulevard:

    Ban Mai (25-07-2010),doikocodon (29-07-2010),get_out_cs (30-05-2011),OA _ NỮ (26-07-2010),Phu sinh (25-07-2010),Tường Thụy (25-07-2010),Triplec (25-07-2010)

Chủ đề tương tự

  1. Những khoảnh khắc của mùa Xuân
    By NHAT NGUYET in forum Nhiếp Ảnh
    Trả lời: 10
    Bài cuối: 24-02-2010, 06:32 AM
  2. Hổ - sư tử: 'Anh hùng nhất khoảnh'
    By kehotro in forum Tin Tức, Báo Chí
    Trả lời: 2
    Bài cuối: 12-02-2010, 04:40 PM
  3. Khoảng trời của gió
    By Hiểu Phong in forum Thơ Trữ Tình
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 20-01-2010, 07:59 PM
  4. Khoảng lặng ngọt ngào.
    By Bạch Vân in forum Scorpius (Bọ Cạp) & Aquarius (Bảo Bình)
    Trả lời: 12
    Bài cuối: 20-12-2009, 11:28 AM
  5. Luật yêu thương không có điều khoản... bù
    By Anna in forum Chị Em Tham Khảo
    Trả lời: 3
    Bài cuối: 16-12-2009, 01:15 AM

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •