
Trích dẫn của
Boulevard
Ngày hôm nay giỗ đầu mẹ. Bạn bè và cả nhà ai cũng giật mình hỏi khi mình thông báo hôm nay là ngày giỗ mẹ! Nhanh quá, mọi cái tưởng như mới chỉ vài tháng thôi. Dường như mẹ vẫn đâu đây bên mình, chỉ có điều mẹ tạm lánh đi để cho mình bớt suy nghĩ, bớt lo cho mẹ để bớt đi phần gánh nặng trĩu mà mình đang phải gánh trên đôi vai. Hôm nay giỗ đầu mẹ nhưng ở nhà bố, bố mẹ đã chia tay từ lâu nên mình chỉ xin bố làm cơm cúng giỗ cho mẹ trong phạm vi gia đình. Vì quả thực thì chẳng còn có ai nhớ tới mẹ kể cả anh em của bà bởi lẽ họ đều đã già, đang mải mê lo toan cho con cháu họ và cũng phải đang cố gắng để sống chung với tuổi già bệnh tật. Mình chỉ gọi điện thoại thông báo cho bác gái của mẹ. Nếu các bác rảnh cháu mời các bác lên chùa ăn cơm với mẹ, vì cháu không có nhà riêng để mời các bác. Bác bảo bác giờ bị trói chân chẳng đi đâu được và cũng nhờ cháu làm giỗ cho mẹ đầy đủ lệ bộ là tốt lắm rồi... Mẹ à, 1 năm rồi mà những kỷ niệm về mẹ vẫn còn mồn một ở trong con. Vắng những cuộc gọi cấp tốc vào đêm và sáng, không còn mua những bộ đồ thửa giành riêng cho người béo, không còn những đơn thuốc hàng tháng đều đặn, không còn được nhìn thấy những giọt nước mặt lăn trên má mẹ và cả nụ cười ngây ngô nửa tỉnh, nửa mê từ mẹ nữa... Không thể nói rằng con không nhớ mẹ, Mẹ ơi!