1 ngày thật vui. Sáng đi học buổi cuối cùng để chia tay với GS Hà Minh Đức. Đây là buổi dạy cuối cùng của thầy với lớp cao học ở khoa báo chí. Nó vào khoa báo chí cũng là khóa đầu tiên do thầy làm Trưởng khoa, và giờ nó cũng được học lớp cuối cùng do thầy dậy. Lúc nào thì nó cũng được thầy (mà thực thì nó gọi là bác vì bác là 1 người bạn của bố nó) luôn cưng chiều và ưu ái hơn bất kỳ 1 học sinh nào... Buổi học cuối cùng bác tặng riêng cho nó 1 tập thơ của bác và chụp ảnh riêng với bác. Bó hoa lớp tặng chia tay bác, nó cũng là người được hân hạnh mang về vì bác vốn dị ứng với hoa... Nó cùng ban cán sự tiễn bác ra khỏi trường... trên đường đi bác khen: "Con bé này nó vẫn nhanh nhẹn thật và còn năng động nữa... Nó sẽ phải lấy chồng nữa...". Tên lớp trưởng kêu: "Đúng rồi bác. Người này ghê gớm lắm đó!". Bác quay sang và nói với hắn: "Nó là một người tuyệt vời. Không thể chê nó được đâu nhé". Bác vẫn vậy, vẫn yêu quý nó đặc biệt hơn những học sinh của bác. 1 ngày thật vui bên bạn bè lớp cao học... buổi chiều tối sau một hồi nói chuyện về quan điểm của những người ly dị với anh bạn, tưởng đã hết chuyện... vẫn nhận 1 lời mời đi cà phê... Oh. Hà Nội, mùa thu đẹp lắm, sao bỏ lỡ dược cơ hội để thưởng ngoạn ngắm cảnh và không khí cuối thu... Đi chứ. Làm hết đúng 1 vòng Hồ Tây và dừng lại quán trà đạo ngay cạnh nhà... Không khí trong lành, mùi hoa sữa nồng nàn và những câu chuyện trên trời dưới biển, chuyện cũ chuyện mới đan xen... Lâu rồi mới bi bô những chuyện chẳng giống ai... và ở những tình cảnh cũng chẳng giống ai luôn... "Anh có thích em không?", "Anh có thể là điểm tựa cho em không nhỉ?"... nó đưa ra toàn những câu hỏi rất oái oăm và thẳng thắn, anh bạn là người khá khôn ngoan khi biết trả lời những câu nói không để khẳng định điều gì nhưng cũng không để né tránh... Tính nó vẫn vậy, luôn đặt ra những giả thiết để bắt bạn và mình suy nghĩ... Suy nghĩ vậy thui chứ làm sao mà thích nhau nhanh thế được... Và biết đâu rồi thì người ta và mình cũng sẽ lại đi theo hai đường thẳng song song... Chỉ biết rằng khi anh chở nó về đầu ngõ, mùi hoa sữa nồng nàn khiến nó thấy dịu lại... Sau bao nhiêu lo lắng, sau bao nhiêu nỗi buồn, thất bại, nó vẫn tìm được những nụ cười cho nó và nó vẫn làm cho người khác cùng cười với nó...
Nghe ca khúc Hà Nội và tôi của Lê Vinh thấy phù hợp với tâm trạng của mình quá... Ca từ thật đẹp, sâu lắng...
![]()