Tôi đã viết về người yêu của bạn, người bạn trai ít tuổi hơn tôi mà tôi rất yêu quý. Nhưng tôi không biết nhiều về bạn vì chúng ta ít khi có cơ hội chia sẻ nhiều với nhau, tôi ít chát và mỗi lần chúng mình gặp nhau luôn là những cuộc nhậu, cuộc vui chí ít cũng có 4 người, bạn của bạn và bạn của tôi cùng tôi và bạn...
Từ ngày tôi đưa 2 bạn tới với nhau một cách tình cờ, và rồi các bạn trở thành một đôi sam gắn bó với nhau, ngay từ đầu năm các bạn đã lên lịch và chọn ngày cưới. Tôi vui lắm, vì tôi yêu quý bạn của bạn đúng nghĩa là một người bạn. Những ngày qua khi tôi buồn, hai bạn luôn ở bên tôi, đến với tôi những thứ 7 cô đơn, chia sẻ với những niềm vui nho nhỏ và cả những nỗi buồn quá lớn trong cuộc đời... Không lúc nào các bạn không nghĩ tới tôi. Kể cả những lúc các bạn đang vi vu ở Sa Pa hạnh phúc và gọi đùa đó là tuần vỡ mật. Để rồi, khi biết tin bố tôi bị u ác tính, bằng mối quan hệ nghề nghiệp của bạn, bạn đã giới thiệu cho tôi một người bạn bác sĩ trưởng khoa và làm luận án tiến sĩ đúng căn bệnh hiểm nghèo của bố tôi. Anh bạn bác sĩ đã vô cùng chân thành giúp đỡ, anh còn tranh luận với bác sĩ trưởng khoa tại Bệnh Viện VX mà bố tôi nằm không ngại tới việc đụng chạm trong quan hệ đồng nghiệp. Rốt cuộc thì tôi cũng đã bằng mọi mối quan hệ để chuyển cho bố tôi về BV K. Buổi sáng hôm nay, tôi gọi cho bạn vì không thể gọi được cho người bạn bác sĩ. Bạn nói bạn cũng đang ở BV K và đang xét nghiệm. Bạn thông báo một cái tin làm tôi rụng rời... bạn cũng bị một cái u ác tính... và rất có thể tuần sau sẽ phải mổ. Không liên lạc được với anh bác sĩ trưởng khoa, bạn bỏ cả thời gian của mình để đi tìm anh bạn giúp cho tôi vì sợ tôi đưa bố tới sẽ bơ vơ không ai giúp... Để rồi 11g20 anh bác sĩ gọi điện thoại nói: H à, anh bị ốm nhưng em cứ đưa bố tới, nếu khó khăn gì thì vào phòng gọi anh... Hóa ra anh cũng đang phải truyền dịch ở ngay phòng khám bác sĩ của anh...
Buổi chiều tôi đưa bố tôi tới BV K, chưa tới thì bạn trai của bạn đã gọi ời ời hỏi đi tới đâu... Để rồi khi ô tô vừa tới, hai bạn đã đứng đón bố con tôi... Tôi không khỏi cảm động khi chứng kiến T - người bạn trai của bạn đưa bố tôi lên cáng và rồi bế bố tôi như bê một đứa trẻ trên tay vác lên phòng bệnh trên tầng. Cái hình ảnh ấy lại làm tôi nhớ tới hình ảnh cậu bạn cấp 3 thân của tôi cũng đã bế mẹ tôi lên giường khi đi cùng tôi vào BV Bạch Mai. Khi ấy tôi cũng chỉ có một mình chống trọi với căn bệnh của mẹ và bên tôi vẫn chỉ là những người bạn mà không có chồng.
Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời tôi bất hạnh khi gặp phải những người đàn ông không ra đàn ông, nhưng rất may cho tôi lại có được những người bạn trai tri kỷ gắn bó với tôi suốt hàng chục năm trời làm bạn. Tôi mới chơi với 2 bạn chưa được 2 cái tết, nhưng chúng ta luôn có sự đồng cảm và chia sẻ hơn những người bạn khác vì chúng ta đều đồng cảnh 3C. Sau một hồi chạy long tóc gáy lo thủ tục cho bố và nghe bác sĩ trưởng khoa tiên liệu không vui về bố. Tôi lặng lẽ ra ngồi bên hai bạn để chờ bạn vào hội chẩn. Tôi nghe bạn nói những câu mà lòng tôi đau như cắt: "Khi tớ phát hiện ra tớ bị ... tớ đã nói T rời xa tớ. Tớ không muôn T chịu khổ vì tớ...". Tôi nuốt nước mắt vào tim vì không dám khóc, tôi biết nếu tôi khóc thì cả hai bạn cũng sẽ khóc.
Tôi về, người mệt vì sức ép tâm lý về căn bệnh của bố, vì nỗi buồn của bạn... tôi bị ám ảnh bởi đôi mắt đẹp của bạn luôn buồn... phải chăng ông trời luôn thử thách con người và đưa cho họ biết bao hoàn cảnh éo le. Tôi chỉ mong ông trời sẽ phù hộ cho những người tốt như 2 bạn được gặp may mắn hơn. Tôi mong có ngày tôi được ngắm bạn trong bộ váy cưới với nụ cười rạng rỡ tự tin. Và nói với mọi người rằng tôi đã tìm được một người chồng hoàn hảo hơn đứt cái thằng đàn ông đã đi qua đời tôi... Tôi mong lắm sẽ có ngày chúng ta sẽ trở thành 2 cặp hoàn hảo để cùng nhau đi du lịch, cùng nhau ngồi đón giao thừa... Tôi vẫn nhớ khi 2 bạn đi Sapa chơi, hai bạn mong muốn có tôi đi cùng... để rồi còn bàn phương án, hay là rủ anh này hay anh kia... bạn đi cho vui thôi mà, hay là bà rủ cô bạn gái thân nào đi cùng... Tôi đã để lỡ cuộc vui ấy bởi lẽ trong tim tôi lúc đó chẳng thể tìm ra một người đàn ông cho mình, tôi không thể tới Sapa đầy lãng mạn, mộng mơ với 1 cô bạn gái hay 1 anh bạn chẳng là gì trong tôi...
Tôi có anh trai, vợ chồng anh sống ở Đức, những ngày qua tôi vất vả thì anh chị cũng luôn điện thoại động viên, chia sẻ... Toàn bộ chi phí cho bố mẹ về ăn uống cho tới bệnh tật anh chị đều lo cả. Hôm nay bác sĩ nói nếu em có người nhà ở nước ngoài thì bảo anh ấy về đi khi bố em còn tỉnh táo... Nó đau lòng lắm gọi điện thoại cho chị dâu... Tối nay, anh trai gọi. Anh nói rằng anh khó có thể về được lúc này vì hộ chiếu của anh đang phải làm lại, VN đã gia hạn 10 năm nhưng bên Đức chưa đóng dấu... Công việc của anh bây giờ nếu nghỉ rất có thể bị thất nghiệp... Tôi nói: "Em hiểu. Em chỉ nói lại những lời của bác sĩ và họ hàng, bè bạn thôi. Còn vất vả mấy em cũng sẽ lo được cho bố, anh chị yên tâm". Anh trai nó nói: "Em hiểu cho anh là được rồi, anh không cần ai hiểu cả. Anh biết em đang rất khó khăn nhưng hãy cố lên em nhé". Tôi vẫn vậy, chẳng bao giờ trách cứ những thân yêu của nó dẫu có khi bố có cáu giận, mẹ có hờn vô lý... tất cả là sự nín nhịn. Tôi chỉ xin ông trời hãy rủ lòng thương để cho thật nhiều điều kỳ lạ tốt đẹp giúp cho những ước mơ của tôi trở thành hiện thực... Dĩ nhiên, bằng nỗ lực của bản thân tôi cũng sẽ cố gắng bằng tất cả những gì có thể...