1 tuần qua nó tốn bao công sức để tìm mua một mảnh đất. Nó chẳng tham tiền như người bạn nào đó trêu nó, chẳng qua nó có một cái thú là phiêu lưu... mà phiêu lưu mua đất cũng không làm nó lỗ. Thế là ổn. Trời mưa lạnh khổ thân ông bạn cấp 3, 4 ngày liền lặn lội chở nó đi Đông Anh để tầm đất. Những tưởng việc mua đất hoàn thành thì cái khó khăn lại tới. Bố không những dị ứng lại bị ho nhiều hơn, vậy là sau khi đưa bố lên ông Lang Tích ở Lĩnh Nam khám lại, nó lại ngược trở lại Bệnh viện Việt Xô và kiên quyết đưa bố vào khám họng. Không nhờ sau một loạt những xét nghiệm nội soi, X quang, dịch phổi... bố đã phải nhập viện vì dịch tràn phổi và có u. Nó vẫn biết bố đã 80 tuổi rồi, và già thì không thể tránh khỏi bệnh tật nhưng lòng nó vẫn cảm thấy trống rỗng và buồn... Thời gian qua nó vào gió phần nhiều là chơi điện tử bởi lẽ, mỗi khi chơi điện tử nó lại cảm thấy như quên đi thực tại, nó thường dùng trò tiêu khiển này để quên đi những điều mà nó đang buồn, đang lo lắng...
Những ngày này, cô bé giúp việc túc trực lên ăn ngủ ở bệnh viện cùng bố. Còn nó, lại trở về quỹ đạo 1 người phụ nữ với những công việc thường ngày mà trước kia nó vẫn làm, nấu ăn, rửa bát, giặt là quần áo... Nhưng điều mà nó buồn nhất là khi trở về căn nhà trống huếch... không thấy bố, không thấy nụ cười của cô bé giúp việc...
Sáng hôm đưa bố vào nhập viện nó gặp thầy của nó, GS Hà Minh Đức. Thầy mách bố và trách nó: "Cái con này có tình yêu nên quên hết cả thầy. Nó chỉ ló mặt lên tôi xin chữ ký giới thiệu làm đề tài luận án rồi nó biến mất!"... Nó ngước nhìn thầy và nói: "Bác ơi. Cháu bỏ rồi... Cả năm nay cháu chỉ cắm đầu vào lo cho bố cháu thôi... Bác đừng giận cháu mà tội nghiệp bác nhé!". Bác tròn mắt ngạc nhiên: "Mày vẫn chưa có chồng à? Cái con này. Sao mày khổ thế? Nếu mày không tìm được thì tới bác, bác giới thiệu cho. Hiền lành, ngoan ngoãn và xinh đẹp như mày. Lấy đâu mà chẳng được chồng!"... Lấy đâu mà chẳng được chồng. Nó sẽ không lấy chồng và cũng sẽ chẳng cần tìm tới những mối tình nửa vời làm gì. Con người nó thích cái gì cũng phải sống hết lòng, nhiệt tình. Nó ghét cay ghét đắng những sự giả tạo, đầu môi chót lưỡi. Và bạn bè của nó vốn là những người không bao giờ thích nói mà chỉ lặng lẽ giúp nó mà thôi. Cậu bạn cấp 3 tuy không có chức, có quyền nhưng cậu cũng bận rộn với những đơn đặt hàng máy lạnh để mưu sinh, kiếm vài trăm nghìn một buổi cho vợ con cậu ở nhà. Vậy mà cậu đã không quản ngại trời mưa gió, không quản ngại lao vào xông pha tìm đất cho nó. Không phải vì cậu nhàn rỗi mà là vì cậu thương nó, cậu bảo: "Mình ít tiền. Nên nếu sai lầm là đi cả một dặm. Nên tôi phải theo chân bà giúp bà thôi!". Cái lý và cái tình của bạn làm nó cảm thấy thật hạnh phúc.
Tiền nhiều, công việc nhiều để làm gì.... để rồi ta xao lãng những người mà ta yêu quý, những người đang rất cần ta quan tâm, bao bọc và che chở? Đó là lý do nó không muốn thay đổi công việc của nó lúc này. Nó chấp nhận đôi khi là thiệt thòi 1 chút chỉ để tìm được một sự nhàn rỗi có thể lo lắng cho những người mà nó yêu quý.
Nghĩ và buồn, mới vài ngày vắng mặt bố, nó và con gái bỏ thói quen ăn kiêng, chỉ ăn thịt vì lo bố bị dị ứng. Thực đơn đầu tiên con gái yêu cầu là món mực chiên bơ tỏi. 2 mẹ con đánh hết cả 1 đĩa mực to và 1 bát canh bí đỏ với sườn. Bữa thứ 2 là món thịt chó (món này nó rất thích nhưng cũng không dám mua về vì sợ bố bị dị ứng không ăn được mà lại phải nhìn cái món mà ngày trước bố vẫn ưa thích)... Trưa nay, 2 mẹ con quyết định sẽ thay đổi món, chỉ ăn độc bún đậu để bù cho những ngày ăn quá nhiều đạm. 11g20 phút trưa nay nó vẫn phải họp tại cơ quan. Nhắn tin cho con gái : "Con rán đậu và ăn trước đi nhé. Mẹ bận họp không về kịp!". Con gái nhắn tin lại : "Bây giờ mẹ mới nhắn tin. Con rán đậu và ăn xong rồi. He he. À nước con đun sôi để nguội mẹ rót lên tầng 2 mẹ nhé. Trên tầng mình hết nước rùi!". Nó đọc tin nhắn mà muốn trào nước mắt vì hạnh phúc. Con gái nó đã lớn thât rồi. Đã biết lo xa hơn cả mẹ. Những ngày này, con gái cũng muốn giúp mẹ giặt quần áo, muốn giúp mẹ nấu cơm... nhưng nó không muốn con phải bận tâm vì những chuyện đó và muốn con tập trung vào học. 10 ngày đi học từ khi khai giảng, tính ra con đã giành được 5 con 10 đỏ chói... mỗi lần hộp thư điện tử nhắn tin vào điện thoại nó lại thấy an ủi phần nào về những gì con gái nó đang cố gắng để cho nó cảm thấy vui...
Nó cũng có phần an ủi khi nó luôn gặp được những người tốt trên con đường khó khăn. Ngày mẹ ốm, hai vợ chồng cô bạn đã đón lõng ở cổng để dẫn tới người quen trong bệnh viện đưa mẹ vào viện và gửi gắm bác sĩ trưởng khoa. Rồi khi mẹ sắp mất nằm ở A9 Bạch Mai quá tốn kém, Ex cũ lại là người liên hệ đưa mẹ về nằm ở bệnh viện quân y của anh để cho nó đỡ bị tốn kém chi phí hàng tháng trời... Giờ bố ốm, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của nó và cả những câu nói đầy lo lắng khi trình bầy hoàn cảnh gia đình neo người, bố ốm, con gái nhỏ, sống đơn thân... anh bác sĩ điều trị cho bố đã hết lòng giúp đỡ ngay hôm đầu anh đã làm tới gần 12g để chọc dịch trong màng phổi cho bố để đưa nó đi xét nghiệm ở bệnh viện khác. Và tối qua, anh giành tới 40 phút để chia sẻ những lo lắng về căn bệnh của bố nó... Rồi bạn bè thi nhau gọi, cô bạn báo Nhân dân đã giới thiệu chị bạn cùng ban giúp nó. Ngày hôm nay, chị bạn đã nhanh chóng liên hệ với những người có trách nhiệm trong bệnh viện để hỏi kỹ lưỡng về bố ... sau những thông tin chị luôn an ủi: "Em bình tĩnh, chị sẽ lo giúp em. Đừng suy nghĩ gì nhiều nhé!". Từ tối qua tới giờ nó liên tiếp nhận tin nhắn của bạn bè. "Tình hình ông thế nào ? nếu cần gì thì alo nhé. đừng ngại... bạn bè cần nhau lúc này mà... mạnh mẽ lên, bạn yêu!". Nó có thể mạnh mẽ không? Khi trong tim nó đang chảy máu, khi nó biết người mà nó kính trọng yêu quý nhất trên đời đang phải chiến đấu giữa sự sống và cái chết.
Không nghĩ sao được cơ chứ. Những ngày này, nó cũng hiểu ra rằng đâu là bạn thật sự và đâu là bạn chỉ thích chơi với bời... Có những người tưởng rằng tốt nhưng hóa ra họ chỉ là tốt bằng đầu môi chót lưỡi mà thôi, có những người sẵn sàng tới giúp nó và đề nghị thăm bố... nhưng nó không dám nhận, chỉ vì lúc này, nó muốn bố bình yên và không phải lo lắng trước 1 sự xuất hiện của 1 người bạn trai nào đó của con mình nữa... Mọi chuyện tình cảm, nó dẹp hết sang một bên rồi... Mục đích lớn nhất bây giờ là làm sao để duy trì sức khỏe của bố và để mạnh mẽ hơn, làm điểm tựa cho bố, cho con gái, những người thân yêu nhất trong cuộc đời này của nó...