Tính tới thời điểm ngày 20.6, nó vẫn còn tiếp tục nhận được tin nhắn và pm chúc mừng của bạn bè sinh nhật... đã định trốn không tổ chức ăn uống gì rốt cuộc thì mấy cô em ở cơ quan vẫn "bắt ép" được nó tổ chức sinh nhật sau vài ngày... hihi. Ngày hôm nay, nó nhận được tin nhắn cuối cùng từ 1 số điện thoại lạ hoắc: "Khỏe không em? Tóc mới đẹp quá! Em ngày càng đằm thắm. Hè có đưa con gái đi đâu không? Sinh nhật vừa rồi có vui không?" Hì, chẳng biết ai chỉ biết nhắn tin cảm ơn và hỏi : "Ai thế nhỉ" Họ không trả lời lại... vậy thôi!)
Dạo này nó bận rộn nhiều quá nên ít có thời gian buôn bán... Vào nick thấy chị iu gọi : "Biến đi đâu thế nhỉ?", mấy hôm trước tưởng rảnh rang nó buzz nick chị để thăm hỏi tình hình thì lập tức có điện thoại, vậy là lời hỏi thăm chỉ có đúng 1 câu : "Ông xã chị về chưa..." rồi nó lại lặn mất...Chắc chị iu chẳng giận nó đâu nhỉ? Thông cảm mà, nó đang còn nhiều trăn trở và nhiều điều phải làm lắm...
1 ngày khá ư là bận rộn, 13g30 có mặt ở Đài phát thanh tiếng nói VN để trả lời phỏng vấn về mối quan hệ giữa nhà báo và nghệ sĩ (10g30 sáng thứ 5 nghe nói là đài phát), 15g30 đón Phó thủ tướng tới thăm và làm việc với tòa soạn, sau đó cả Phó thủ tướng lại dự tiệc chiêu đãi cùng anh chị em trong tòa soạn. Cả tòa soạn ai cũng vui vì mấy tờ báo được vinh dự như vậy. Kết thúc tiệc, 19g30 lại có mặt ở Ngã Tư Sở để cùng ban cán sự lớp đi thăm một số thầy cô giáo... 1 ngày bận rộn nhưng thấy vui.
Nó yêu lắm cái nghề của nó. Hôm nay nó đã kể với độc giả phát thanh nghe về những kỷ niệm trong cuộc đời làm báo khi va vấp, khi được trân trọng... Nó chỉ biết rằng đã là người cầm bút thì không ngoài hai chữ "khen, chê"... Nó kể về ba câu chuyện về nghề của nó mà nó nhớ nhất.
Câu chuyện thứ nhất, mới vào nghề được 2 năm, còn "húng" lắm nhất lại có bố là nhà lý luận phê bình nổi tiếng nó chơi ngay Nhà hát Tuổi Trẻ 1 bài, lập tức vị tác giả là PGĐ Nhà hát đã viết 1 cái thư phê bình thậm tệ nó, bảo nó là nhà báo "Hiền Lương" nhưng không "lương thiện", đứa con mới đẻ đã bị bóp chết từ trong trứng... Rất may, sau đó có 1 vài đồng nghiệp đã lên tiêng phê vở diễn trên các báo khác... và rồi đích thân giám đốc Nhà hát đã tới tòa soạn nói rằng đó là ý kiến riêng của cá nhân tác giả, còn việc khen chê là quyền của báo chí, nhà hát không có ý kiến.
Câu chuyện thứ hai, cũng sau khi vào nghề 5 năm, nó tới gặp anh em nghệ sĩ của Đoàn Cải lương bông sen trắng Nghệ An ra Hà Nội biểu diễn, họ rất nghèo, phải ở nhờ khu nhà lụp xụp của trung tâm triển lãm Giảng Võ, mái tôn, trời nóng, nó thương họ lắm... Khi ra về, vị trưởng đoàn bèn rút 1 phong bì ra biếu nó. Nó từ chối không nhận. Anh tưởng nó chê ít lại nói đây là lần đầu, khi nào báo ra lại bồi dưỡng tiếp. Nó cười và nói: "Viết bài là trách nhiệm của tòa soạn giao, em không lấy bồi dưỡng là vì thấy thương các anh, các chị quá. Các anh chị khổ như thế rồi. Ai nỡ lấy làm gì".
Câu chuyện thứ ba, nó và bạn thân của nó ở báo ND, hai đứa lọ mọ tới 3 đơn vị nghệ thuật của Hà Tây (cũ). Cũng viết về sự khó khăn vất vả của cuộc sống nghệ sĩ, nhà nghệ sĩ phải lấy cả pa nô ra để che chắn nhà ở, trụ sở tạm bợ, bẩn thỉu... Khi ra về, nó và bạn làm hai bài phóng sự hoành tráng... rốt cuộc khi trở lại làm việc, nó và bạn nhận được 2 cái phong bì của 1 vị trưởng đoàn nhưng trước đó vị trưởng đoàn trách chúng nó là viết nặng quá, kêu khổ quá, khiến tỉnh và Sở phê bình 3 đơn vị nghệ thuật đã chiến đấu lại địa phương khi kêu khó khăn với nhà báo... Nó và bạn nhất định không lấy phong bì và ra về đầy ấm ức. 5 năm sau, khi trở lại làm việc với các đoàn, nghệ sĩ đã được cấp nhà, trụ sở đã chuyển về nơi khác, và cả 3 đoàn đã có rạp biểu diễn khang trang... Họ cảm ơn rối rít và đích thân vị giám đốc Sở văn hóa TTDL đã giành cho nó những tình cảm rất đặc biệt..
Nó chia sẻ tâm tư của người làm báo viết về nghệ thuật chỉ vì cái tình, còn so với các lĩnh vực khác thì nhà báo theo dõi nghệ thuật và văn hóa là nghèo nhất. Nhưng không phải vì thế mà nó rời xa cái lĩnh vực mà nó được phân công ngay từ ngày đầu rời ghế nhà trường. Vì đây cũng là cái nghề mà bố nó - 1 cây bút lý luận phê bình có tiếng dìu dắt và mong nó nối nghiệp...
Tối nay, nó lên nhà sư phụ của nó nhà lý luận phê bình nghệ thuật TS Nguyễn Thị Minh Thái, những câu chuyện gần gũi yêu quý không có sự phân cách giữa thầy và trò... khiến hai cô bé lớp cao học cảm thấy rất khoái... vì không bị cái cảm giác e dè, sợ sệt... vì trong mắt hai cô bé TS Nguyễn Thị Minh Thái là 1 vị giáo sư sắc sảo và rất chi là "ghê gúm"... vậy mà nói chuyện với nó thật vui, thật nồng nàn... Nó cười khà khà và nói: "Đó là chúng mày chưa thưởng thức lúc sư phụ tao điên lên khi hướng dẫn tao làm đề cương luận án ra sao. Suýt nữa tao không làm nữa đới!"...
Nó yêu lắm cái nghề của mình và cũng hạnh phúc với nó... Bài viết này để tự chúc cho mình trưởng thành hơn, gắn bó hơn trong công việc... còn ngoài đời, sao nó mãi cứ ngây thơ thế không biết. Sao nó không thể thành 1 chuyên gia như lĩnh vực mà nó đang nhận theo dõi... he he
Ảnh chụp tại trường quay của Đài Tiếng nói Việt Nam...
Hôm nay, đồng nghiệp của nó trêu nhau cả cơ quan ăn ba ba, thì tối nay chết với người ở nhà... Nó cười tủm tỉm bảo: "Các ông, các bà còn được ngủ mặn... Tôi đây toàn ngủ chay. Cái khổ nó còn tới đâu!" Mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên vì mọi người nghĩ nó lúc nào chẳng có vài anh chàng để "dùng tạm". Nó bèn thề độc: "Thề danh dự là thời điểm này nhà em ngủ chay... nếu nói sai em làm con chó nhá!". Tới đây thì mọi người cười ầm, rồi quay ra đả kích nó : "Trời ạ. Sao chị em lại để phí phạm thế không biết!"... Oh. Nó cười bảo: "Chuyển họ Phí từ lâu roài... nên giờ cũng đã quen, không muốn thay đổi họ nữa!"...