Đi tìm lại những giấc mơ
Nó thường tỏ ra ngạc nhiên lắm khi bạn bè xung quanh nó ai cũng kêu mất ngủ, có những người mất ngủ triền miên cả tuần, cả tháng. Với nó giấc ngủ đến dễ lắm, đặt mình là nó đã thành 1 đứa trẻ rồi. Nó còn nhớ nhất 2 nụ cười của 2 người khi ngắm nó ngủ. Có một lần nó nằm trên giường bố mẹ và ngủ thiếp đi, khi đó học cấp 3 thì phải. Nó mở mắt thì thấy bố nó đang tủm tỉm ngắm con ngủ và nói : "Con bé nhà mình nó ngủ mà lại cười mới lạ chứ!"... Khi nó đi làm, có con rồi... nó nằm lăn lóc trên sàn cơ quan rải chiếu cùng tầm 7 - 8 cô. Rồi nó bừng tỉnh mắt và thấy một chị cùng cơ quan cũng đang nhìn nó cười. Nó hỏi: Sao bà lại nhìn tôi cười thế ? Chị nói: "Tại ngồi ngắm chúng mày ngủ, chị thấy mày mặt cứ hơn hớn rất hạnh phúc! Chị nghĩ mày là đứa sẽ hạnh phúc vì trên gương mặt mày không có nét buồn!"
Thời gian trôi đi, không có ai nhắc tới và ngắm nó khi ngủ nó như thế nào nữa... Nụ cười thì vẫn ở trên môi, đôi khi ai đó cứ nói cạnh nói khóe: "Cái con này nó bảo nó khổ nhưng mà nhìn nó có ai thấy nó khổ đâu chứ! Cô là cô sướng nhất đấy!".
Trước kia hay ngủ cùng con gái nó thường ngắm bé con ngủ, nó cũng vui khi mồm bé cứ la toáng lên và gầm gừ trong giấc mơ những câu chữ như : Mẹ. Mẹ ơi... Có hôm nó giật mình tỉnh dậy vì tưởng con gọi nó thật nhưng hóa ra là con bé mơ. Con nó mơ mà con gọi mẹ tha thiết quá... Nó hiểu rằng trong mắt con, nó là người "vĩ đại" quan trọng nhất. Bởi một lẽ, người nào quan trọng với mình hoặc gây một ấn tượng mạnh lắm thì mới có thể làm người ta thốt lên thành lời gọi như thế. Ngày hôm nay với con, nó là người quan trọng nhất ở trên đời, nhưng ngày mai khi con khôn lớn trưởng thành thì rõ ràng cái vị thế ấy sẽ nhường lại cho đàn ông mà con yêu.
Còn nhớ, có một lần, một người bạn trai đèo nó về quê họ chơi. Con đường đất bụi mù một chiếc xe ô tô tải to vật đi ngược chiều lại chiếc xe máy của nó. Bạn nó lại đi ngược không phải bên phải mà bên trái đường... Thằng cha lái xe cũng là dân quái gở nó đi sát vào chiếc xe của nó. Phút nguy hiểm đó, nó hét lên lo sợ. Chỉ 1 tiếng đó là cái tên người đàn ông mà nó yêu. Họ đã bước xa khỏi cuộc đời nó rồi. Người bạn trai đi cùng buồn không nói gì... và cũng không nhắc gì với nó về chuyện đó...
Đôi khi có bao giờ ai tự lục vấn và nghĩ rằng người nào là người quan trọng nhất của mình không nhỉ? Nó thích bài thơ Thuyền và biển của Xuân Quỳnh... Chỉ có thuyền mới hiểu biển đi đâu về đâu. Chỉ có thuyền mới biết biển mênh mông nhường nào... Trong đời mỗi con người, ai cũng muốn cố gắng để gây một địa vị, 1 vị trí quan trọng trong mắt nhiều con người. Nhưng với nó, nó chỉ cần đẹp và quan trọng trong mắt một người nào đó thôi. Nhưng điều đó vẫn chỉ là một giấc mơ đẹp của nó mà thôi. Nhưng ngày hôm nay, khi gặp những khó khăn, thất bại nó vẫn luôn cười. Ai đó sẽ nghĩ nó là 1 diễn viên giỏi bởi đã biết dấu diếm được nỗi đau, nỗi tuyệt vọng... nhưng không phải, nó đang cố để đi đế sống và để tìm ra cho nó 1 con đường... Hôm nay vào blog của nó. Đại ca - lớp trưởng lớp học lý luận của nó, người anh trai xa nó cả nghìn km đã viết vào bộ ảnh mà nó mới post: "Ái chà, em gái tôi, xem ra qua bao thăng trầm mà vẫn như ngày nào đủ biết rằng bản lĩnh lắm. Đại ca tự hào về em gái đấy". Với bộ ảnh chụp với thành viên Niềm riêng và Nguyệt Viên nó ghi là : "Mỗi ngày một niềm vui!" và đại ca nó viết : "Chúc mừng em gái nhé! Đã nghe ca khúc "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui" của Trịnh Công Sơn chưa? và như thế tôi sống vui từng ngày... đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi".
Báo cáo cả nhà là đại ca em vừa mới lập nick để vào Niềm riêng. Em bảo vào cho vui nhưng sau khi vào đọc... thì đại ca em lại nhắn là : "Đọc càng... buồn hơn!" nhưng thôi đại ca em đã vào thì nhà mình đón đại ca em nhé. Vậy là Boulevard có rất nhiều đại ca rất tuyệt vời ở NR như anh TT, anh MaiQuocThanh, chị TP... Em iu các đại ca em lắm lắm.