Chờ ảnh của em B nhé. Chắc chắn lần sau tụi em đủ 4 suất cho 4 cặp. Và lời hứa sẽ thành hiện thực.
Chờ ảnh của em B nhé. Chắc chắn lần sau tụi em đủ 4 suất cho 4 cặp. Và lời hứa sẽ thành hiện thực.
Cuộc sống đôi khi vẫn cho ta cơ hội lần thứ hai
Khoảng khắc mưa
Đêm Hè trời đổ cơn mưa
Canh khuya tầm tã cho vừa nỗi đau
Đèn chong sáng giữa đêm thâu
Mưa bay lơ lửng điểm màu cho hoa
Hai địa đầu có đủ xa
Có làm tàn cội si...già chớm xanh
Mưa đừng đến, lại đi nhanh
Để cành thơ gẫy liền cành sớm mai......
Bài thơ này của anh 3H hay quá. B xin phép mang về topic của mình. Cảm ơn TBNS, 3H đã cổ động viên em rất nhiều. Làm em có thêm tự tin để "chém gió".... và chém cả ngoài đời luôn...
Ngày mai.
Khuya rồi ráng ngủ nhe em
Qua đêm dỗ giấc cho mềm nỗi đau
Khóc đi! khóc để khổ sầu
Khô nhanh theo vết dòng châu nhạt nhoà
Ngày mai, chắc cũng không xa
Vượt qua đêm tối sáng loà ánh dương
Ngày mai hoa nở ngập đường
Ngày mai ta lại yêu thương cuộc đời.
Nhặt lên quá khứ rụng rơi
Nhặt lên tất cả chơi vơi thuở nào
Đường xanh gió nhẹ dạt dào
Thênh thang chân bước đi vào...ngày mai!
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Nhím con (29-04-2011)
Tặng TBNS bài hát này... B đang trực ở cơ quan giờ này và tình cờ sếp em bật bài hát này, em thấy nó có thể thay một lời bình cho "Tâm sự của một người viết cho vợ cũ khi chia tay". Mỗi khi rảnh sếp nữ của em rất chiều thường bật những ca khúc mà em thích, hai chị em cùng nghe...
Tình Yêu Đâu Phải Trò Chơi
“Khi anh cất lời bài hát này lên thì cũng là lúc mà em đã đi rất là xa rồi. Em đi mà chẳng một lời từ biệt nào hết, em đổ lỗi tất cả tình yêu này cho anh,. Vì sao lại như vậy, anh yêu em là cũng là tội lỗi sao hả em. Em quay lưng bỏ đi, em coi tình yêu của anh như là trò chơi vậy. Trò chơi thì có ba người. Hai người đã yêu nhau rồi, bỏ lại một người, người đó là anh.”
Dường như em đang mơ một giấc mơ không có anh, dường như con tim em đang cất tiếng không cần anh. Dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là một lời hứa, dù sao đi chăng nữa anh vẫn yêu như ngày xưa.
Ngày xưa tay trong tay em nói mãi không đổi thay, giờ say mê bên ai em đỗ lỗi anh vô tình.Thà yêu trong cay đắng vẫn hơn một đời xa vắng. Nhìn anh đôi tay trắng mãi xót xa mộng tình nhân.
Nếu người ấy không yêu em như anh từng yêu, chỉ là thoáng qua bao đam mê đến bên đời, để rồi lãng quên xem yêu đương như trò chơi, hãy về với anh ta xây lại tình yêu mới. Nếu người ấy yêu em như anh đã từng yêu, thì em hãy quên anh như quên một trò chơi, trò chơi ái ân không yên vui giữa ba người, đành xin chấp nhận tiễn đưa em về bên người.
Ngày xưa tay trong tay em nói mãi không đổi thay, giờ say mê bên ai em đỗ lỗi anh vô tình.Thà yêu trong cay đắng vẫn hơn một đời xa vắng. Nhìn anh đôi tay trắng mãi xót xa mong tình nhân.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=Nup-oVjB1D
Last edited by Boulevard; 28-04-2011 at 06:03 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
hahaha (28-04-2011),Phu sinh (30-04-2011),Tường Thụy (28-04-2011)
Tin nhắn điện thoại
Cách đây vài tháng thôi, nó sợ những tin nhắn ồ ạt của người bạn trai cùng tuổi, mỗi ngày nó bị ngập lụt tới chí ít 20 cái tin nhắn của bạn. Để rồi lại bị trách, bị hờn vì đã không nhắn tin lại... Và hôm nay, nó vô tình trách 1 ai đó là hình như họ quên hẳn sự tồn tại của nó trong 1 ngày... khiến nó nghĩ rằng họ đã trở nên vô hình rồi... và đã cao bay ở đâu đó rồi. Nói như anh TMCCC thì trắng phớ ra là "Hắn ta đang ôm 1 cô nàng vào buổi tối rồi em ơi. Chứ không lang thang vật vờ như anh em mình đâu!"... Và rồi thì người ta lại gọi điện thoại... Tính nó thì cũng kỳ, rất muốn nhắn tin hoặc địên thoại cho ai đó, nhưng rồi nó cầm điện thoại lên, soạn 1 tin nhắn... và rồi lại lưu nó vào nháp mà thôi. Đâu rồi cái sự tự tin đầy bản lĩnh của nó... Trước kia, để "tiếp cận" một ai đó, thật quá đơn giản chỉ cần 1 cái tin : "Anh đang làm gì vậy?" và lập tức nó nhận ngay được 1 lời mời đi cà phê hay nhậu của bạn... nhưng giờ nó càng già thì cái sự tự tin nó lại càng giảm đi. Nó không còn cái sự "liều" nữa. Nó trở nên ì ạch và trì trệ ngay với chính con người nó. Ôi rời, không nhắn tin, không điện thoại nghĩa là không là cái quái gì của người ta. Việc gì phải nhắn và việc gì phải gọi... Cố thì cũng thành quá cố ấy mà! Và rồi, nó lặng lẽ bỏ đi biết bao nhiêu cơ hội. Người ta thường nói nó ngốc, già rồi thì phải có "chiêu" chứ, phải biết chăm sóc, phục vụ đối tượng "triệt để" chứ... Nó càng lớn tuổi, nó càng thất bại thì cái tôi của nó càng lớn... Ôi. Có lúc thì bội thực bởi tin nhắn và những cuộc gọi, có lúc thì bói không ra được 1 cú điện. Vấn đề là tin nhắn, điện thoại đó đến đúng người, đúng thời điểm... Vậy thôi...![]()
![]()
![]()
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Em thật là...Cái gì mà già rồi nên ì ạch trì trệ chứ. Chị và các chị khác thì sao. Hu hu. Cứ phải tươi hơn hớn lên đi chứ cho dzai nó thèm...Thôi ko khuyên em nữa ko thì lại bảo chị máu M nó đậm đặc quá trớn.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Gừng càng già càng cay, mà sao một cô gái, duyên dáng, có đôi mắt đen láy, sâu thẳm ấy lại cứ nhận là già nhỉ. TBNS lại nhớ tới lời một bài hát " Hồn lỡ sa vào đôi mắt em.... Chiều nao xoã tóc ngồi bên thềm"...
Cái củ gừng này mâu thuẫn ghê, an ủi người khác mà chính mình lại mắc đúng sai lầm ấy. Ka ka ka!
Cuộc sống đôi khi vẫn cho ta cơ hội lần thứ hai
Phía trên thì chị Oa nói cho zai phát thèm, phía dưới thì TBNS gọi em là "củ gừng"...
![]()
![]()
![]()
![]()
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Đông Quân (30-04-2011),MTTC70 (29-04-2011),Sheiran (29-04-2011),ThiênBồngNguyênSoái (29-04-2011)
Đi tìm lại những giấc mơ
Nó thường tỏ ra ngạc nhiên lắm khi bạn bè xung quanh nó ai cũng kêu mất ngủ, có những người mất ngủ triền miên cả tuần, cả tháng. Với nó giấc ngủ đến dễ lắm, đặt mình là nó đã thành 1 đứa trẻ rồi. Nó còn nhớ nhất 2 nụ cười của 2 người khi ngắm nó ngủ. Có một lần nó nằm trên giường bố mẹ và ngủ thiếp đi, khi đó học cấp 3 thì phải. Nó mở mắt thì thấy bố nó đang tủm tỉm ngắm con ngủ và nói : "Con bé nhà mình nó ngủ mà lại cười mới lạ chứ!"... Khi nó đi làm, có con rồi... nó nằm lăn lóc trên sàn cơ quan rải chiếu cùng tầm 7 - 8 cô. Rồi nó bừng tỉnh mắt và thấy một chị cùng cơ quan cũng đang nhìn nó cười. Nó hỏi: Sao bà lại nhìn tôi cười thế ? Chị nói: "Tại ngồi ngắm chúng mày ngủ, chị thấy mày mặt cứ hơn hớn rất hạnh phúc! Chị nghĩ mày là đứa sẽ hạnh phúc vì trên gương mặt mày không có nét buồn!"
Thời gian trôi đi, không có ai nhắc tới và ngắm nó khi ngủ nó như thế nào nữa... Nụ cười thì vẫn ở trên môi, đôi khi ai đó cứ nói cạnh nói khóe: "Cái con này nó bảo nó khổ nhưng mà nhìn nó có ai thấy nó khổ đâu chứ! Cô là cô sướng nhất đấy!".
Trước kia hay ngủ cùng con gái nó thường ngắm bé con ngủ, nó cũng vui khi mồm bé cứ la toáng lên và gầm gừ trong giấc mơ những câu chữ như : Mẹ. Mẹ ơi... Có hôm nó giật mình tỉnh dậy vì tưởng con gọi nó thật nhưng hóa ra là con bé mơ. Con nó mơ mà con gọi mẹ tha thiết quá... Nó hiểu rằng trong mắt con, nó là người "vĩ đại" quan trọng nhất. Bởi một lẽ, người nào quan trọng với mình hoặc gây một ấn tượng mạnh lắm thì mới có thể làm người ta thốt lên thành lời gọi như thế. Ngày hôm nay với con, nó là người quan trọng nhất ở trên đời, nhưng ngày mai khi con khôn lớn trưởng thành thì rõ ràng cái vị thế ấy sẽ nhường lại cho đàn ông mà con yêu.
Còn nhớ, có một lần, một người bạn trai đèo nó về quê họ chơi. Con đường đất bụi mù một chiếc xe ô tô tải to vật đi ngược chiều lại chiếc xe máy của nó. Bạn nó lại đi ngược không phải bên phải mà bên trái đường... Thằng cha lái xe cũng là dân quái gở nó đi sát vào chiếc xe của nó. Phút nguy hiểm đó, nó hét lên lo sợ. Chỉ 1 tiếng đó là cái tên người đàn ông mà nó yêu. Họ đã bước xa khỏi cuộc đời nó rồi. Người bạn trai đi cùng buồn không nói gì... và cũng không nhắc gì với nó về chuyện đó...
Đôi khi có bao giờ ai tự lục vấn và nghĩ rằng người nào là người quan trọng nhất của mình không nhỉ? Nó thích bài thơ Thuyền và biển của Xuân Quỳnh... Chỉ có thuyền mới hiểu biển đi đâu về đâu. Chỉ có thuyền mới biết biển mênh mông nhường nào... Trong đời mỗi con người, ai cũng muốn cố gắng để gây một địa vị, 1 vị trí quan trọng trong mắt nhiều con người. Nhưng với nó, nó chỉ cần đẹp và quan trọng trong mắt một người nào đó thôi. Nhưng điều đó vẫn chỉ là một giấc mơ đẹp của nó mà thôi. Nhưng ngày hôm nay, khi gặp những khó khăn, thất bại nó vẫn luôn cười. Ai đó sẽ nghĩ nó là 1 diễn viên giỏi bởi đã biết dấu diếm được nỗi đau, nỗi tuyệt vọng... nhưng không phải, nó đang cố để đi đế sống và để tìm ra cho nó 1 con đường... Hôm nay vào blog của nó. Đại ca - lớp trưởng lớp học lý luận của nó, người anh trai xa nó cả nghìn km đã viết vào bộ ảnh mà nó mới post: "Ái chà, em gái tôi, xem ra qua bao thăng trầm mà vẫn như ngày nào đủ biết rằng bản lĩnh lắm. Đại ca tự hào về em gái đấy". Với bộ ảnh chụp với thành viên Niềm riêng và Nguyệt Viên nó ghi là : "Mỗi ngày một niềm vui!" và đại ca nó viết : "Chúc mừng em gái nhé! Đã nghe ca khúc "Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui" của Trịnh Công Sơn chưa? và như thế tôi sống vui từng ngày... đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi".
Báo cáo cả nhà là đại ca em vừa mới lập nick để vào Niềm riêng. Em bảo vào cho vui nhưng sau khi vào đọc... thì đại ca em lại nhắn là : "Đọc càng... buồn hơn!" nhưng thôi đại ca em đã vào thì nhà mình đón đại ca em nhé. Vậy là Boulevard có rất nhiều đại ca rất tuyệt vời ở NR như anh TT, anh MaiQuocThanh, chị TP... Em iu các đại ca em lắm lắm.
Last edited by Boulevard; 02-05-2011 at 09:22 AM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Ly và nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
(Thật vậy, trong cuộc sống người yêu ta, người gần gũi quan tâm, và hết mực tin tưởng ta. Nhưng vào những lúc đó ta không nhận ra được đâu là tình yêu thực sự, ta chỉ mãi mê chạy theo những điều hư ảo để rồi khi nhận ra sự thật thi người ta yêu thương đã không còn nữa. Lúc đó có hối hận thì đã quá muộn, có muốn níu kéo thì cũng chẳng được gỉ.
CHÁN CHĂNG BUỒN CHẾT!!! Ly yêu nước ! vậy nước có yêu ly hay không? chẳng ai biết được cả và chẳng ai có thể trả lời được cả.
Vì nếu tôi yêu anh mà anh cũng yêu tôi như vậy thì anh đã không dễ dàng gạt tôi để đến tìm vui với những người đàn bà khác rồi đúng không? Có người đã từng hỏi tôi rằng: "vì sao giữa các ngón tay lại có khẽ hở? Họ đã trả lời rằng: giữa các ngón tay có khẽ hở để cho một bàn tay khác lấp đầy!". Mọi chuyện đã xảy ra chóng vánh quá! mất nhau rồi mới thấy cần nhau, cuộc sống sao khắc nghiệt quá! Khi nước lạnh ngắt, sao ly lại không tự làm cho nước ấm lên, cũng như vậy, trong tình yêu cũng có lúc lặng của nó chứ, vì vậy những người yêu nhau hãy biết trân trọng những lúc ấm áp và biết làm tình yêu ấm lên khi nó thay đổi nhiệt độ...)
http://songdep.xitrum.net/tinhyeu/809.html
Last edited by Boulevard; 29-04-2011 at 04:31 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Đông Quân (30-04-2011),bachvan (29-04-2011),kehotro (29-04-2011),MTTC70 (29-04-2011),Nhím con (30-04-2011),Phu sinh (30-04-2011),Sheiran (29-04-2011),Tường Thụy (29-04-2011),TeacherABC (29-04-2011),ThiênBồngNguyênSoái (01-05-2011),thuphong (29-04-2011)