Ấp ủ dự định viết thật, trần trụi về mọi vấn đề liên quan đến giới tính và sự thay đổi theo từng độ tuổi nhưng vẫn chẳng dám đặt bút. Bởi sự thật thì đau lòng quá!
Ấp ủ dự định viết thật, trần trụi về mọi vấn đề liên quan đến giới tính và sự thay đổi theo từng độ tuổi nhưng vẫn chẳng dám đặt bút. Bởi sự thật thì đau lòng quá!
Last edited by kehotro; 10-04-2011 at 11:41 PM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
kehotro (11-04-2011)
Thật sự thì đề tài đã ấp ủ vài năm, KHT có ý tưởng bắt đầu từ sự than van của PN về các đấng ông chồng. Đi tìm câu trả lời tại sao cũng tốn một khoảng thời gian không ít. Nếu tập trung viết phải phân tích luôn về sự thay đổi tâm sinh lý của đàn ông. Sự khác biệt giữa người thành đạt và chưa thành đạt. Nếu viết xong phải đưa cho Bou xem và chỉnh sửa trước khi tung lên. Trong bài viết sẽ phải nói về việc ngoại tình là đề tài đang nóng hổi của XH ta.
Thật sự chưa bao giờ XH VN lại như thế! Nhưng bài viết có chỗ nguy hiểm khi nó đưa ra một số dẫn chứng liên quan đến những nhân vật mà có lẽ ta không nên chạm đến. Nếu bỏ qua những nhân vật như vậy, bài viết sẽ giảm đi sức hấp dẫn rất nhiều!
Bou cho ý kiến về việc này để KHT chuẩn bị đi.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
Boulevard (11-04-2011)
Đây là vấn đề nhạy cảm anh ạ, mình đưa ra những dẫn chứng cụ thể nhưng tên người mình dừng ghi rõ mà chỉ ghi chữ hoa đầu tiên của nhân vật thui. Em cũng không dám chắc bên em có dám đưa tên họ cụ thể không? (nếu có thể anh cứ ghi cho em tên của từng nhân vật ở phần chú thích nhé, nếu Ban biên tập mạnh dạn đưa thì ok, nếu không thì mình chỉ nêu hiện trạng thui). Từ những dẫn chứng đó thì cái khái quát vấn đề đặt ra từ đó là vô cùng quan trọng. Vấn đề mà anh Kehotro nêu ra thực sự là 1 vấn nạn về tư tưởng đạo đức của một bộ phận lớn người trong xã hội hôm nay, em nghĩ anh nên đưa ngay ra nhận định này trước khi dẫn giải vấn đề ạ. Em đưa mail của em rồi, đt em cũng vừa gửi, rất mong anh hợp tác.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Anh KHT viết đi rồi nhờ SM chỉ set cho thành viên đọc thôi chẳng hạn![]()
kehotro (11-04-2011)
Ko cần đâu Sun, Ở NR này ai cũng đủ tuổi để đọc mà....Dù có hơi đụng chạm thì viết tắt cũng có sao đâu.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
Chị à! Nhỡ có ai copy rồi đem sang trang khác thì lúc đó khó mà đỡ được. Chuyện này, nghe từ vợ của một vị cấp Bộ. Nói chung là tình hình hiện nay, các bà vợ chỉ biết xả stress bằng việc mua sắm hay liều hơn là cũng ngoại tình. Giờ không ai quậy hết.
Một câu chuyện nữa thì nghe trực tiếp từ một vị trưởng khoa tim của bệnh viện khi ngồi chờ sửa xe. Còn thấy cả cách mà các đại gia gây sự với vợ để lén đi đêm như thế nào. Bia ôm hạng sang mà bo tờ 500. 000 đ là trả lại. Phải là 100 đô. Rồi một quan chức bo cho 1 em bia ôm 10.000 đô mà thằng quản lý chỗ đó cũng chơi với em kể lại. Em đó thích thằng quản lý. Nhiều chuyện lắm ! Chuyện người mẫu giá bao nhiêu cho từng loại. Toàn những chuyện mà nếu viết ra cũng phải cân nhắc xem nên tránh như thế nào! Rồi tiền từ đâu mà ra nữa chứ chị. Ôm đồm giải thích và dẫn chứng không cũng đủ mệt chứ né tránh nữa thì đuối!
Last edited by kehotro; 11-04-2011 at 10:49 PM.
Ta già chưa nhỉ em ơi?
Để thơ hon hỏn vay đời nỗi đau.
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=zDgM8mSNtP
Cô đơn nhiều khi còn hơn cả nỗi đau
Người ta sống thấy cô đơn nhất là khi nào?
Sự cô đơn có đồng nghĩa với hai chữ "một mình"?
Sự cô đơn có phải được tạo nên bởi sự cô lập về không gian, sự vô cùng của thời gian? Sẽ có những người cảm thấy như thế. Nhưng suy cho cùng, sự cô đơn của đời người có lẽ không giản đơn là khi quay nhìn xung quanh vắng tiếng cười, hay khi mở mắt thấy chỉ có mình đối diện với mình. Hay ít nhất là sự cảm nhận của chính bản thân tôi về sự cô đơn không chỉ có thế. Nó là một cảm giác đơn độc hơn thế rất nhiều lần.
Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, đôi khi tôi thoáng thấy sự cô đơn bay qua và chạm khẽ vào mình. Cái chạm rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến tôi rùng mình và để lại một vết dấu lạnh lẽo trong tâm hồn thơ trẻ. Cho đến sau này, khi chạm mặt với cuộc sống, với tình yêu, với những vấp ngã, sự cô đơn càng không còn là một cái chạm nhẹ nữa, mà nhiều khi là những vết khứa buốt nhói, những ngày đông u ám kéo dài. Và tôi cảm thấy những lúc tôi cô đơn không phải là những khi tôi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi tôi ở giữa cuộc vui mà thấy lòng mình u uẩn, giữa tiếng cười mà trong lòng mưa rơi, giữa bạn bè mà tôi không cười nói, giữa yêu thương mà thấy dửng dưng. Và cảm giác tột cùng cô đơn nhất chính là khi tôi thấy tôi ở đó mà không phải ở đó, tôi ngồi bên một người mà không phải một người. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ được với tôi. Khi tôi không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Cảm giác cô đơn đó sâu đến đáy của những cái rùng mình...
Tôi thường nhìn sâu vào mắt một người nào đó tôi quan tâm để biết họ có thực sự cảm thấy hiện tại không. Bởi có những miệng cười, những câu chuyện vui mà mắt người nói lạc vào đâu đó xa xăm không chịu nổi. Những cơn mưa tuôn trong lòng nhiều khi khiến người ta không vượt qua được nỗi cô đơn của mình. Tôi hiểu, và tôi cố gắng chia sẻ với họ.
Người ta khó mà chịu được sự cô đơn, thường lao vào đám đông để thấy mình không lẻ, thường cười nói đến tận cùng vẻ hân hoan để thấy mình không buồn tủi. Nhưng nhiều khi, ngay giữa đám đông và tiếng cười ấy người ta mới thấm sự cô đơn dâng đến tột cùng. Tôi sợ, rất sợ cảm giác bỗng dưng giữa cuộc vui thấy mình như trôi tuột đi vào một vùng nào đó xa lắc, giữa quen thuộc nói cười thấy mình như đi lạc, thấy lạ xa. Lúc đó, chỉ muốn mình tan biến đi. Mới biết, đâu chỉ khi một mình mới thấy mình đơn độc. Đơn độc nhất là khi thấy tâm hồn mình chẳng neo, chẳng thuộc về đâu, về ai...
Nhưng đi qua những lúc cô đơn, tôi đã học được cách sống thật với bản thân mình. Học cách không tự nhủ mình đây là tình yêu, đây là hạnh phúc. Bạn không thể yêu ai đó mà khi bên họ thấy cô đơn, đó là người hoặc bạn không yêu hoặc không thuộc về bạn. Tôi có những người bên tôi hàng năm trời, tôi có thể, hoặc thậm chí nên gật đầu trước sự nhẫn nại và tình yêu vô bờ bến người dành cho tôi, để dựa mái đầu yếu mềm lên vai người mà sống đời yên ổn, Nhưng tôi không làm thế, không thể làm thế, dẫu có những lúc cô đơn tôi cũng nhiều lần muốn tặc lưỡi, nhắm mắt. Đơn giản bởi vì khi bên họ, tôi vẫn thấy mình cô đơn quá đỗi. Tâm hồn tôi chưa được sẻ chia. Biết làm sao, trái tim và tâm hồn có lý lẽ riêng của nó. Tôi là người cực đoan nên tôi vẫn hay lắng nghe trái tim mình.
Tôi mong trong cuộc đời, những người tôi yêu thương không ai phải chịu đựng nỗi cô đơn.
Tôi mong bạn tìm thấy người tri kỷ có thể sẻ chia tâm hồn bạn.
Bởi vì, nỗi cô đơn, nhiều khi còn hơn cả một nỗi đau...
(Theo Diễn đàn EVA)
Last edited by Boulevard; 11-04-2011 at 09:12 PM.
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Nếu như tôi chịu khó lắng nghe, chia sẻ với những người tôi yêu thương thì cả tôi và họ đều có thể đẩy lùi nỗi cô đơn.
Vụ tri kỷ coi bộ phải có duyên kỳ ngộ, còn không cả đời chẳng thể nào gặp được. Tìm được 1 người bạn tốt biết cảm thông chia sẻ cũng khá là đủ rùi!!!
Làm như vầy coi bộ dễ hơn ngồi mong với ước 1 chút thì phải! he... he... Phá chút chơi thôi nha!
Last edited by Phu sinh; 11-04-2011 at 11:36 PM.