2 ngày đi lại làm nó muốn phát ốm. Nhưng không hiểu sao tối nay đi xem ở Nhà hát Lớn về nó không muốn về nhà... Nó lang thang khắp dọc Hàng Ngang, Hàng Đào, Chợ Gia Ngư, chợ đêm Đồng Xuân... Nó xục xạo vào những cái vỏ điện thoại và dán cả điện thoại. Mua được tới 3 cái vỏ điện thoại và 1 lô xích xông đồ lặt vặt. Hà Nội về đêm lạnh và mưa... Cái mưa chưa đủ để bắt nó phải mặc áo mưa... Bạn réo rắt điện thoại kêu nó về vì thấy nó lang thang. Rồi bạn dụ khị, hay là tôi đi lang thang với bà...Chán vì cái sự vút đuôi của bạn. Đã đi thì khi nó nói tớ đi xem là phải làm xe ôm ngay, đằng này lại đón lõng nó giữa đường để đi... Nó hơi chạnh lòng 1 chút khi nghĩ về khi xưa, chí ít là 3 người đàn ông đã từng đưa và đón nó tận tình trong những chuyến đi làm đêm như vậy... Nó chẳng cần phải mở mồm 1 lời nhờ vả mà chỉ cần 1 thông điệp: Em đi xem tối nay! Vậy là lóc cóc có người phục vụ làm xe ôm đặc biệt và cũng là điểm tựa cho nó ngả vai vào chàng "xe ôm" khi cảm thấy hơi mệt mệt trong nhà hát. Cái cảm giác đó làm nó cảm thấy khoai khoái và sung sướng vì yên ổn... Giờ thì lại nhớ tới mấy câu ca dao mà thấy đắng quá đi...
Còn duyên, kẻ đón người đưa
Hết duyên, đi sớm về trưa một mình
Còn duyên kẻ đợi người chờ,
Hết duyên vắng ngắt như chùa Bà Đanh
Còn duyên đóng cửa kén chồng,
Hết duyên ngồi gốc cây hồng nhặt hoa
Còn duyên kén những trai tơ
Hết duyên ông lão cũng quơ làm chồng