"Em hay quá. Cứ cho là em coi anh là bạn đi. Nhưng tại sao 1 người bạn bao nhiêu năm mới gặp lại, có cùng cảnh ngộ, không làm cho em nhớ đến 1 chút sao?"... Sau 6 ngày nhắn tin và dồn dập, người bạn trai bẵng đi từ trưa tới đêm không gọi, không nhắn tin... để rồi buông 1 câu trách nó như vậy. Anh muốn thử xem nó có gọi hay nhắn tin cho anh không nếu anh không gọi, không nhắn tin cho nó... Và nó đã không làm gì... Nó sợ nhỡ đâu anh đang ở bên 1 ai đó, nó tự nhiên gọi rồi làm khó xử người ta thì sao? Với lại nó cũng muốn dừng lại 1 chút để suy nghĩ. Cả ngày hôm nay nó không làm gì chỉ lang thang đọc báo chí và ngủ, ngủ xong rồi lại nghĩ... Thời gian này nó rảnh chưa từng thấy. Bài vở thì đã có 3 kỳ của cộng tác viên gửi. Học thì vẫn đang chờ lịch để nhập học. Cuộc sống độc thân cũng có cái vui vui là lạ... Thích ngủ thì ngủ, thích thức khuya nghe nhạc 1 chút thì mặc sức chẳng ai nhòm ngó mình... Bạn rủ đi cà phê 1 phát là lục cục váy áo lên đường cũng chẳng cần phải xin phép ai cả. Nhưng nó vốn không phải là người thích lang thang, la cà nên hôm nay nó nằm như 1 con gián trên giường. Nhàn tản quá. Trước kia không có người giúp việc thì nó hùng hục vào "lao động", bây giờ nếu nó làm thì người giúp việc chẳng có việc để làm... Nhàn cư vi bất thiện. Khác với những giai đoạn nó mải mê kiếm tiền, viết bài tới tấp, không có thời gian để nghỉ ngơi. Giờ tự nhiên thấy chán, chán viết và chán kiếm tiền... mà tiền thì ai mà chẳng cần cơ chứ? Nhưng nó không làm sao để ngồi nghĩ ra cái gì, chỉ cốt nặn ra một số bài cho đủ định mức cơ quan yêu cầu là thôi... Anh thì khác cả ngày nay được nghỉ anh dọn dẹp nhà cửa, đóng lại giường cho con, đi mua đồ cho 2 cậu con trai... rồi hôm trước nó gọi điện thoại thì anh đang ... rửa bát... Hồi trước trong đầu nó chẳng bao giờ nghĩ đàn ông phải rửa bát, lau nhà, cái công việc đó là của phụ nữ. Nhưng bây giờ thì khác, khó khăn thì ép người đàn ông nào cũng phải bước vào bếp để rửa bát, để lau dọn nhà cửa... Nó xa lạ với mọi công việc bếp núc và dọn dẹp nhà cửa... Giờ nó nghĩ nó mà về nhà ai đó cũng phải nai lưng ra làm thì choáng thật. Nó đang yên bình trong cái vỏ ốc của nó. Ngâm nga sự nhàn rỗi, rảnh rang... Giờ nó bắt đầu cuộc sống mới với ai đó thì sẽ phải đối diện với việc nó sẽ ở đâu và để con gái và bố cho ai? Nó sợ và vì thế mà nó không dám đi tiếp... Anh nói mọi cái đều có thể giải quyêt nếu có tình yêu... Nhưng rõ ràng sự đối diện với trách nhiệm, nghĩa vụ là điều đương nhiên nếu nó thực sự nghiêm túc trong việc đi tiếp trong tương lai. Và rồi nó bắt đầu nghĩ, có lẽ nó nên sống thế này ổn hơn là đi tiếp... Nó mà đi tiếp thì nó thành người nổi tiếng nhất nhất cơ đấy! Mà nó thấy ngài ngại khi nghĩ rằng anh đang hi vọng một cái gì tốt hơn. Người chị gái - là cầu nối nó tới với chàng thì bảo: Hihi. Nó mê mày từ ngày trẻ nên giờ nó tới và quyết liệt như vậy cũng là điều dễ hiểu! Mọi thứ gia đình nó đều ổn, mỗi 1 cái không ổn đó là mày nên đi tiếp hay nên dừng lại khi tính toán mọi con đường. Nếu không giải quyêt được điều đó thì đừng đi tiếp, làm khổ nhau làm gì.
Rối rắm và rối rắm đối với những người đàn bà có con riêng khi đi tiếp, đó là lý do nó chọn người đàn ông đã qua vì anh ta không có nhà và dĩ nhiên là anh ta phải ở với nó rồi. Giờ đi tiếp với 1 người có nhà, có gia đình, có con... Rồi chưa gì người đàn ông đó đã nói:"Đã là vợ là chồng thì phải ở với nhau không thể tính tới việc, anh ở nhà anh, em ở nhà em...". Nghĩ xa quá đi mất. Nhưng đúng là đây là thực trạng khó giải quyết nhất là khi trong đầu chưa có 1 khái niệm gì về yêu và say... hihi. Hay là cứ thử đi xem sao nhỉ?