Bố đã hết cơn sốt nỗi lo cũng vơi nhẹ hơn đi nhưng 8 tháng nay, bệnh dị ứng làm bố gày rộc đi 12 kg người chỉ còn da bọc xương... Nó đau lòng khi mỗi lần nhìn thấy bố gầy rộc, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ... Thiếu ngủ vì bị dị ứng ngứa nó đã đưa bố đi khám tới 10 lần ở đủ các bệnh viện Việt Xô, Da liễu trung ương, từ những ông bác sĩ viện trưởng, viện phó đầu ngành da liễu khám, kê đơn thuốc mà vẫn bó tay... nó đổi tiếp thuốc bắc, thuốc nam... bố vẫn không khỏi... Nó và anh chị nó mua đều đặn những thứ thuốc như sâm, như đồng trùng hạ thảo, Yến rồi sữa Mỹ... để tẩm bổ cho bố... nhưng bố đã 80 tuổi, mọi thứ đều không có nhiều hiệu lực nữa... Nó buồn lắm... Nó vẫn biết tuổi già và bệnh tật là cái mà con người phải đối diện nhưng sao nó vẫn thấy lực bất tòng tâm khi chứng kiến cảnh bố mình ngày càng yếu đi...
Người mà nó mang nợ lớn nhất trong đời này chính là bố. Bởi vì nó đã không thể mang tới cho bố niềm vui đó là nhìn thấy cuộc sống của nó hạnh phúc. Sự thành đạt, sự khôn lớn, trưởng thành trong nghề nghiệp, trong xã hội... vẫn chỉ là thiếu hụt khi sự nghiệp lớn nhất đời của người phụ nữ là gia đình thì nó lại không thể làm được. Nó bất lực và chứng kiến cảnh bố tiều tụy vào những ngày cuối cùng mà không thấy con mình hạnh phúc. Nó đau lắm. Buồn lắm. Đó là lý do nó không còn cảm hứng để đi chơi, để gặp gỡ bạn bè nữa... Ai đó trách nó hững hờ, ai đó trách nó vội quên... Nhưng thực tình thì với tâm trạng này nó không thể vui được...
Ai mà chẳng có bố nhỉ? Và có ai lại không yêu bố cơ chứ? Nhưng bố của nó khác, bố đã làm thay cả vai trò của người mẹ. Bố mẹ chia tay từ khi nó còn học đại học, nhưng bố nhất mực ở 1 mình để nuôi nấng, lo lắng cho nó. Ngày mẹ ra đi, hai bố con chỉ sống bằng đồng lương của bố. Có lúc nó đã phải co kéo đẻ lo cho đủ bữa cơm đạm bạc của hai bố con. Bữa cơm không có nhiều món sơn hào hải vị như bây giờ, có khi chỉ là món chả bì vài nghìn đồng, món tai lợn hay đậu phụ, trứng rán... nhưng chưa bao giờ nó thấy không ngon cả. Có lẽ cái ấm áp, cái tình của bố đã nuôi nấng cho nó để nó có nghị lực và bản lĩnh và vị trí hôm nay.
Nếu không có bố hẳn rồi cuộc đời nó sẽ không được như ngày hôm nay khi mà bố quyết định thay đổi hướng đi cho mình ngược theo nghề làm báo thay vì học ở Đại học Văn hóa. Và giờ khi nối tiếp cái nghề viết lý luận phê bình nghệ thuật như bố, nó cảm thấy hài lòng. Không nhiều tiền như các bạn phóng viên làm kinh tế nhưng cái mà nó có được chính là cái tâm, cái tình yêu với người nghệ sĩ. Lương phóng viên theo dõi mảng nghệ thuật không nhiều nhưng nó chẳng tiếc gì để có thể làm cho bố vui. Khi bố chưa yếu như bây giờ, ngày cuối tuần rảnh rỗi nó lại chở bố đi ăn ở những nơi mà bố thích hay bỏ ra hàng mấy tiếng để làm món bố ưng. Sài Đồng, Gia Lâm, Bắc Ninh... cho tới những quán ăn nào có cái gì độc đáo ở Hà Nội là nó đưa bố và con gái tới ăn cho bằng được. Bố ăn không nhiều nhưng bố chỉ thích ăn miếng ít mà ngon! Nhớ có lần một người bạn trai mời cả nhà vào quán cá Thùy Linh ở Hồ Tây ăn tới 800K, ngày hôm sau nó làm món bún nem và canh cua cho bố ăn. Bố ăn và nói: Hôm qua mình không phải trả tiền nhưng cũng thấy xót vì tốn tiền mà chẳng thấy ngon. Bố ăn nem và canh cua hôm nay con làm còn thấy ngon hơn!
Chở bố đi ăn ở những nơi xa, làm những món mà bố thích và cố gắng bỏ mọi thứ vui bên bạn bè để ngồi ăn cùng bố... Những gì mà nó làm quá nhỏ nhoi với những gì mà bố lo lắng cho con.... Bố chẳng thích ăn một mình nên mỗi lần nghe nó thông báo không về ăn là bố có vẻ buồn nhưng vẫn nói con không phải lo cho bố, bố tự lo. Nghe câu đó nó lại thấy có phần ân hận và có lỗi... Chính vì vậy dẫu có hẹn ăn uống với bạn bè thì nó cũng phải về nhà nấu cơm canh đàng hoàng cho bố rồi mới cum cúp đi theo bạn bè. Ngày mẹ ốm nằm viện, chưa mất, nó phải vào viện trông mẹ cả ngày. Gọi điện thoại về nói bố tự lo ăn, giọng bố có vẻ buồn. Vậy là lại gọi lại: "Con về nấu cơm ăn với bố, rồi tắm rửa xong tối phải ở lại viện trông mẹ". Khi đó chưa có giúp việc, không có ai trông mẹ mà mẹ lại không đi lại được vì tiền đình, chẳng biết làm sao nên nó phải đóng bỉm cho mẹ để đi từ Hà Đông về Hà Nội nấu cơm cho bố. 2 tiếng để mẹ một mình ở bệnh vịên thấy lo lo. Lòng như lửa đốt, phóng như điên vào sau khi xong việc thấy mẹ không vấn đề gì mới thấy nhẹ cả người. Đúng là liều nhưng chẳng biết làm sao vì mình lúc nào cũng một thân một mình...
Nếu để nói về bố thì nói nhiều nhiều lắm... Có lẽ sẽ không bao giờ kể hết những gì mà bố đã lo lắng cho con. Chỉ biết rằng ngày hôm nay con thành một người tử tế là nhờ vào công lao của bố. Còn nhớ, cuối năm gần tết, nó đã cố định giấu chuyện nó chia tay với Hoàn, nhưng rồi nó nghĩ khó có thể giấu mãi. Nó quyết định nói khi bố xuống nhờ bôi thuốc cho bố. Bố chỉ nói 1 câu duy nhất: "Bố thấy đời con lận đận quá. Bố thương con!" Và hôm sau mặc dù bệnh tật bố vẫn cố gắng tươi cười, nói chuyện nhiều hơn để nó không biết là bố buồn. Nhưng nó biết, bố buồn và rất buồn, thậm chí còn buồn hơn nó rất nhiều... Nó may mắn hơn những người đàn bà ly dị khác, khi chia tay chồng phải đối diện với việc tìm nhà, thuê nhà, phải đối diện với cơm áo gạo tiền... Mẹ con nó trở về trong vòng tay yêu thương và sự chia sẻ của bố, của anh chị...
Và bây giờ, khi nó có chút ít tiền rồi nó làm đủ mọi cách để cố gắng vực dậy sức khỏe cho bố, nhưng nó thật sự bất lực... Bố ngứa, bố mệt nhưng không bao giờ bố kêu ca... bố cứ lặng lẽ chịu đựng... Bố sốt cũng không cho giúp việc gọi nó về vì sợ ảnh hưởng tới công việc của nó. Hầu như đêm nào bố cũng dậy tắm cho đỡ ngứa và đôi khi nó bị thức giấc vì nghe tiếng nước chạy róc rách... Nó chỉ biết giấu nước mắt vào tim...