Tôi đến với Niềm riêng vào đúng 1 ngày rất buồn. Đó là ngày tôi và người đàn ông thứ 2 đưa con gái vào thăm ông nội của cô bé – cũng đồng nghĩa là cha của chồng cũ. Nhận được điện thoại của chồng cũ: "Em à, có lẽ ông không qua khỏi đâu, chỉ ngày một, ngày hai thôi…" Tôi hiểu và nói: "Vâng, chiều tối em đi làm về sẽ đưa con vào thăm ông để chí ít trước khi nhắm mắt ông có thể thấy nó".
5 năm rồi, kể từ ngày chúng tôi chia tay nhau. Lỗi tại ai, vì sao chia tay… tất cả đã trở nên vô nghĩa vì cả hai chúng tôi đều đã tìm được một nửa cho mình. Dĩ nhiên chồng cũ của tôi là người đi bước nữa giờ anh đang có thêm 2 cô con gái. Cộng thêm con tôi là ba cô con gái. 1 người đàn ông và 5 người đàn bà (2 bà vợ + 3 đứa con gái)...
Về thăm ông nội của con ốm không phải là một lần, nhưng cũng như mọi lần thì tôi luôn gặp nụ cười vui mừng, ánh mắt ấm áp của cả hai bố mẹ chồng. Tôi vẫn còn nhớ như in câu nói của mẹ chồng khi tôi cầm tờ quyết định ly hôn: Mẹ không thể níu giữ con ở với chồng mình khi nó quá hư hỏng. Giờ nó hư tiếp hay trở lại thành người tử tế là tùy thuộc ở nó mà thôi. Còn con sẽ mãi là con dâu mẹ. Nếu con có cần gì hoặc khó khăn gì hãy nói với bố mẹ. Tôi bước chân khỏi nhà chồng tay trắng và trở về trong vòng tay và sự thông cảm của người bố nhân hậu. Như những người đàn bà khác rất có thể sa ngã và rơi vào bất cứ một cạm bẫy nào của những người đàn bà ly dị dễ mắc phải. Nhưng không, bố tôi, bạn bè tôi đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và kiên cường đứng vững và làm chỗ dựa lại cho cả gia đình về mọi thứ. Đơn giản chỉ vì nhà tôi quá neo người, vợ chồng anh cả đang sống làm việc ở nước ngoài. Tôi một mình loay hoay chống đỡ mọi hoàn cảnh từ công việc cho tới việc nhà, bố ốm, con ốm, mẹ ốm rồi mẹ mất… Có lúc cả hai bố mẹ cùng nằm 2 bệnh viện khác nhau. Tôi hì hụi đưa cơm cho mẹ ở bệnh viện Xanh Pôn, rồi phóng lên Việt Xô để kịp mang cháo cho bố từng bữa…
Hôm qua, tôi về thăm ông nội con gái gặp cả đại gia đình gồm 4 cặp vợ chồng anh em của chồng và chồng cũ của tôi. Gia đình chồng cũ đón chúng tôi như những người thân. Không có sự khách sáo, không có sự bày đặt. Tôi vẫn mua cho bố mẹ chồng món bánh mì Như Lan mà mỗi lần khi còn là con dâu tôi thường mua về cho họ. Họ ở tận Hà Đông nên không có món bánh đó, mỗi lần như vậy ông bà thường bỏ cơm để được ăn miếng bánh mì mà ông bà yêu thích. Món ăn giản dị, rẻ tiền nhưng lại mang tới niềm vui vô bờ cho bố mẹ chồng tôi khi ấy. Và bây giờ, ông ốm gần mất không thể ăn được, ông chia bánh mì và bánh ngọt cho cả 5 gia đình, ông chỉ giữ lại cho mình 1 mẩu bánh ngọt và cố gắng ăn để tôi vui.
Đời người thật là mong manh… Nhưng nếu một ngày ta còn sống, ta luôn nghĩ tới người khác, thì ta sẽ hạnh phúc khi nhắm mắt sẽ có những người tiếc thương ta. Đó là lý do tôi, người đàn ông của tôi, vợ chồng người chồng cũ và gia đình của cả hai bên vẫn quan tâm và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của nhau.