MỘNG XUÂN

Em lặng lẽ bên đời nghe hiu quạnh
Khi xuân về thiếu hơi ấm vòng tay
Níu yêu thương đong nỗi nhớ đêm ngày
Lòng khao khát ...một lần mơ trao gởi

Bao mùa trăng ôm nỗi buồn dịu vợi
Bến sông thương vò võ cứ mong chờ
Chắt chiu từng con chữ để dệt mơ
Bắc cầu kiều nối đôi bờ thực ảo

Sóng tình dâng khiến biển đời nổi bão
Tan hoang cả lâu đài cát mình xây
Dấu yêu ơi khóc có vơi sầu này ???
Hay lặng im để tìm nguồn vui khác...???

Không...không ...Em chẳng là người bội bạc
Dẫu đa đoan nhưng trái tim chân thành
Tấm tình này nguyện thề chỉ riêng Anh
Mặc chuyện đời bể dâu nhiều trái đắng

Xuân đã về quê hương ngập tràn nắng
Vui lên Anh đón yêu thương vào nhà
Đây niềm tin gởi từ chốn trời xa
Với lời chúc an lành trong cuộc sống

Tình Em không dám sánh cùng biển rộng
Nhưng đủ vỗ về ru giấc mộng xuân...

QN
16/2/2010