"Nhìn Xuyên Qua Vải" ( ... continued )
Đằng xa cái bàn để đồ ăn ( chưa dọn ra ) thì bị lật ngang.... có ba cô gái Việt tử thủ với ba con dao ...
Tôi bèn hỏi thằng Sơn đâu. Cả ba đứa đều chỉ về phía garage. Tôi nhìn quanh quẩn thì thấy cái cào cỏ gần đó. Chụp lẹ vào tay rồi chạy xổ về hướng nhà xe. Khi đi ngang khoảng sân nhỏ trước nhà xe thì một đám trẻ nít cũng đang náo nhiệt với cái trò "che đậy" như đám chị gái... Tội nghiệp. Chúng cứ tưởng các chị đang bày trò chơi "che đậy". Cứ nhốn nhao chạy giởn, tay cầm dĩa nhựa, khăn giấy bay vung vải trên đất vì chiếc bàn đã bị lật ngã để làm "tấm chắn" cho các cô. Chúng che hết chổ này rồi che chổ khác ... Rồi cười giởn vô tư.
Tôi chạy vào nhà xe thì thấy thêm một nhóm vài cô nửa đang khóc lóc trong một góc nhỏ, trùm toàn người bằng những vải lều cắm trại của tôi. Thằng Sơn đâu ? Cả bọn chỉ ra phía sau. Tôi lại vụt ra sau. Trời một cảnh tưởng hải hùng hiện ra trước mắt. Thằng Sơn đang đeo môt cái nón như mủ bảo vệ. Phía trước thì chụp xuống như nón hàn điện. Lại có vài ngọn đền xanh đỏ chớp chớp. Trông thật là ... cơ khí. Sau lưng nó là một đám con trai la hét ...đến phiên tao ... cho tao coi tí ... đủ rồi chia xẻ với anh em chớ ...
Trước mặt thằng Sơn là con Thảo, đang quì xuống như lạy thằng Sơn. Nó dồn con Thảo trong góc. Con Thảo không dám đứng dậy chạy ... vì sợ thằng Sơn biết được cái "balance" trong cái gia tài của mẹ để lại. Tội nghiệp con nhỏ thu lại còn có chút xíu. Tay thì quấn quanh người như con rắn... Lấm bấm ... anh Sơn tội em mà tha em đi ... Đi tìm mấy con kia tụi nó đẹp hơn em nhiều. Trời trời mấy nhỏ kia mà biết được thì tình bạn sẽ mất đi vĩnh viển là cái chắc...
Tôi hét lớn Sơn mầy đưa cái đó cho tao ( không được có ý xấu về tôi nhá ! ). Tôi cầm cái cào cỏ thủ thế. Nghe tiếng tôi, nó quay lại nhìn tôi cười.... Em thấy cái "đong đưa" của anh rồi anh P. ơi. Tôi sựng lại. Mặc dù qua đây nó có xuống giá thật, nhưng một khía cạnh nào đó nó cũng còn có giá trị nào đó chứ. Nhất là lúc tối lửa tắc đèn ... Tôi lấy cái cào cỏ che ... phía trước. Lúc nảy thì cười mấy cô lấy giấy che thân, giờ thì tôi dùng cái cào cỏ để che đậy.... cái của không còn quí nửa.
Tưởng cũng nên sơ lược tiểu sử thằng Sơn chút xíu. Ai cũng đồn nó là bê đê. Nhỏ con. Nhỏ nhẹ. Da thì trắng như con gái. Mắt phượng. Nói chung thì nếu mà "gia tài" nó khá khá chút xíu thì mấy thằng bạn nó chẳng cần gì nhọc công tìm kiếm chi xa cho khổ cực. Có hôm nó ăn tiệc bị trúng độc đau bụng kêu la dử dội. Dì Sáu định bấm huyệt cho nó nhưng ngại linh hồn dượng Sau biết được không vui nên chỉ cho tôi làm. Mẹ nó. Cởi quần nó ra mà mồ hôi tôi nhỏ giọt. Cái cảm giác khi chạm vào da thịt của một thằng bê đê thật là lạ. Diển tả được là chết liền... Thấy nó oằn oại kêu la tôi không nở nên nhắm mắt bấm huyệt. Dì Sáu nói 4 huyệt quanh rốn, cách rốn khoảng 2 phân. Cứ thế mà bấm cho đến tím luôn thì ngừng. Lúc đâu nó đau bụng la hét muốn bể tai. Sau một hồi bấm huyệt rốn thì nó chẳng còn la hét nửa mà chỉ còn tiếng rên khe khẻ ... rất ư là "ấn tượng". Tôi liền ngừng. Nhưng nó bảo nửa đi anh.... Ông ngồi dậy không tui đạp cho ông một cái bi giờ chớ nửa đi anh, tôi nạt. Tôi thề trong bụng sau này sẽ kêu ambulance chớ không mạy mọ kiểu này nửa.... Nhưng mà có bê đê hay không thì không ai dám khẳng định, vì có đôi lúc nó cũng tỏ ra thích con gái lắm...
Trở lại hiện trường ... Thấy nó nhìn xuống vào tôi chăm chăm làm tôi cũng ái ngại và đỏ mặt. Tôi bắt đầu xuống nước nhỏ nhẹ... Này Sơn chuyện đâu còn có đó... Nghe anh nói đưa cái kiếng cho anh. Đi Sơn. Nghe anh nói nào.
Thằng Sơn quay sang đám bạn trai vừa giởn vừa cười nói ... Cái 'đong đưa" của anh P. lạ quá ... hahahahaha.
Không còn nén được bình tỉnh, tôi hét lớn... Tao không tin ( bây giờ mọi việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng). Mẹ mầy. Mầy mà thấy được ... tao không tin mầy có thể bình tỉnh đứng đó mà đùa giởn...
Tôi chồm người tới quất mạnh cây cào cỏ vào người nó ...
( ái dà ... to be continued ).
Tôi đang làm kinh tế đấy ạ ....
CM