Last edited by Lão K; 09-07-2011 at 11:24 AM.
Nghe anh CM kể chuyện, LK cũng bùi ngùi nhớ đến "những ngày xưa thân ái".
Thật ra Úc không phải là "quốc gia định cư trong thứ tự ưu tiên thấp nhất" như anh nghĩ. Thời đó, LK ở "Buồn Lâu Bi Đát", phần lớn đều chọn Mỹ là ưu tiên cao nhất, thứ nhì là Úc, thứ ba là Canada (sorry Oa). Hàng thấp nhất là các quốc gia Châu Âu. Người nào may mắn được tàu Đức hay Na Uy vớt đưa vào đảo thì buồn bả vì phải định cư ở quốc gia đó. Có lần đến ngày rời đảo đi định cư, một anh chàng đi Pháp bỏ trốn làm cả đảo náo loạn tìm bắt anh ta giao cho Cao Uỷ Liên Hiệp Quốc. Hôm đó Cao Uỷ hăm doạ là nếu không tìm được anh ta, các phái đoàn sẽ không tới đảo phỏng vấn nên mọi người phải ráng tìm ra "tội phạm".
Khi lên đảo, LK còn "căm thù" đế quốc Mỹ bỏ rơi mình nên xin đi ÚC và Canada. Mỹ xét theo ưu tiên của họ là quan hệ huyết thống, nhân viên làm việc cho cơ quan Mỹ ở VN, quân nhân trong quân lực VNCH và cuối cùng là thành phần "hốt rác" (những người không quốc gia nào nhận định cư). Úc và Canada không có tiêu chuẩn rõ rệt nhưng Úc thích gia đình có cả vợ chồng và con cái, Canada thì thích nhận các cô chưa có gia đình. Chắc thấy mặt LK gian và dê quá nên cả Úc và Canada đều xù hết. LK đành theo "người dưng" sang Mỹ. Phần lớn những người đi chung tàu với LK có gia đình đầy đủ nên được Úc nhận, và khoảng 4 tuần sau đó đều rời đảo đi định cư. Mấy năm trước, LK sang Melbourne thăm bạn bè có gặp lại họ. LK cũng đi tận nơi anh CM ở và lái xe lên đến Blue Mountain, vừa lái vừa run vì đường đi bên trái .
Như anh nói, giống như Úc, lúc đó bên này cũng lâm vào tình trạng "trai thừa gái thiếu" nên mấy cô toàn "ngước mặt nhìn trời", không chịu nhìn ngang, huống gì nhìn xuống nên cở LK chỉ còn nước làm quen với mấy cô tóc vàng mắt xanh. Phần lớn sinh viên người bản xứ Toán hơi bị dốt nên mấy anh Mít tha hồ múa gậy vườn hoang. Chỉ vài tuần trong lớp, LK lọt vào mắt xanh (mắt này xanh thật) và được nàng nhờ kèm cặp. Thời bấy giờ, biết mình có giá nên mấy cô VN tha hồ làm tình làm tội mấy chàng. Chơi với tóc vàng thì thoải mái hơn nhiều, nhất là nghèo và bần tiện như LK . Ăn xong chìa cái bill ra, phần ai nấy trả, khoẻ re. Hôm nào lạnh thì đi xe của nàng, trời hơi nóng thì nàng ngồi trên cái xe gắn máy thổ tả của LK mà không hề than van chút nào cả. Cái khoái nhất là tiếng Anh của mình tiến bộ rõ rệt. Mình dạy Toán, nàng dạy Anh văn, hai bên đều có lợi. Chữ nào biết thì nói, không biết diễn tả bằng tay chân, nàng còn khoái hơn. Hề hề, ngày xưa nhờ mấy kiều nữ tóc đen làm giá mà mình mới có dịp múa bút bên Mốc kể chuyện râu ngô .
Những ngày đó thiếu thốn mọi thứ, tương lai mù mịt nhưng thật vui. Nhân anh CM nhắc chuyện cũ, mình cũng bùi ngùi ăn theo một chút. Bây giờ thì chờ đọc tiếp "Nhìn xuyên qua vải" của anh. Nhìn hàng chữ "to be continued", LK nhớ hồi xưa bên Mốc, mấy anh có mode viết nửa chừng, tới hồi hấp dẫn thì ngưng lại, to be continued, cho anh em nín thở chờ.
Last edited by Lão K; 09-07-2011 at 06:48 AM.
Những ngày đó thiếu thốn mọi thứ, tương lai mù mịt nhưng thật vui. Nhân anh CM nhắc chuyện cũ, mình cũng bùi ngùi ăn theo một chút. Bây giờ thì chờ đọc tiếp "Nhìn xuyên qua vải" của anh. Nhìn hàng chữ "to be continued", LK nhớ hồi xưa bên Mốc, mấy anh có mode viết nửa chừng, tới hồi hấp dẫn thì ngưng lại, to be continued, cho anh em nín thở chờ.[/COLOR][/QUOTE]
Tôi bắt chước phim tập HK đấy !!!!! hahaha Anh ở Palawan ?
CM
Last edited by Cõi_Mơ; 09-07-2011 at 07:16 AM.
"Nhìn Xuyên Qua Vải" ( ... continued )
Đằng xa cái bàn để đồ ăn ( chưa dọn ra ) thì bị lật ngang.... có ba cô gái Việt tử thủ với ba con dao ...
Tôi bèn hỏi thằng Sơn đâu. Cả ba đứa đều chỉ về phía garage. Tôi nhìn quanh quẩn thì thấy cái cào cỏ gần đó. Chụp lẹ vào tay rồi chạy xổ về hướng nhà xe. Khi đi ngang khoảng sân nhỏ trước nhà xe thì một đám trẻ nít cũng đang náo nhiệt với cái trò "che đậy" như đám chị gái... Tội nghiệp. Chúng cứ tưởng các chị đang bày trò chơi "che đậy". Cứ nhốn nhao chạy giởn, tay cầm dĩa nhựa, khăn giấy bay vung vải trên đất vì chiếc bàn đã bị lật ngã để làm "tấm chắn" cho các cô. Chúng che hết chổ này rồi che chổ khác ... Rồi cười giởn vô tư.
Tôi chạy vào nhà xe thì thấy thêm một nhóm vài cô nửa đang khóc lóc trong một góc nhỏ, trùm toàn người bằng những vải lều cắm trại của tôi. Thằng Sơn đâu ? Cả bọn chỉ ra phía sau. Tôi lại vụt ra sau. Trời một cảnh tưởng hải hùng hiện ra trước mắt. Thằng Sơn đang đeo môt cái nón như mủ bảo vệ. Phía trước thì chụp xuống như nón hàn điện. Lại có vài ngọn đền xanh đỏ chớp chớp. Trông thật là ... cơ khí. Sau lưng nó là một đám con trai la hét ...đến phiên tao ... cho tao coi tí ... đủ rồi chia xẻ với anh em chớ ...
Trước mặt thằng Sơn là con Thảo, đang quì xuống như lạy thằng Sơn. Nó dồn con Thảo trong góc. Con Thảo không dám đứng dậy chạy ... vì sợ thằng Sơn biết được cái "balance" trong cái gia tài của mẹ để lại. Tội nghiệp con nhỏ thu lại còn có chút xíu. Tay thì quấn quanh người như con rắn... Lấm bấm ... anh Sơn tội em mà tha em đi ... Đi tìm mấy con kia tụi nó đẹp hơn em nhiều. Trời trời mấy nhỏ kia mà biết được thì tình bạn sẽ mất đi vĩnh viển là cái chắc...
Tôi hét lớn Sơn mầy đưa cái đó cho tao ( không được có ý xấu về tôi nhá ! ). Tôi cầm cái cào cỏ thủ thế. Nghe tiếng tôi, nó quay lại nhìn tôi cười.... Em thấy cái "đong đưa" của anh rồi anh P. ơi. Tôi sựng lại. Mặc dù qua đây nó có xuống giá thật, nhưng một khía cạnh nào đó nó cũng còn có giá trị nào đó chứ. Nhất là lúc tối lửa tắc đèn ... Tôi lấy cái cào cỏ che ... phía trước. Lúc nảy thì cười mấy cô lấy giấy che thân, giờ thì tôi dùng cái cào cỏ để che đậy.... cái của không còn quí nửa.
Tưởng cũng nên sơ lược tiểu sử thằng Sơn chút xíu. Ai cũng đồn nó là bê đê. Nhỏ con. Nhỏ nhẹ. Da thì trắng như con gái. Mắt phượng. Nói chung thì nếu mà "gia tài" nó khá khá chút xíu thì mấy thằng bạn nó chẳng cần gì nhọc công tìm kiếm chi xa cho khổ cực. Có hôm nó ăn tiệc bị trúng độc đau bụng kêu la dử dội. Dì Sáu định bấm huyệt cho nó nhưng ngại linh hồn dượng Sau biết được không vui nên chỉ cho tôi làm. Mẹ nó. Cởi quần nó ra mà mồ hôi tôi nhỏ giọt. Cái cảm giác khi chạm vào da thịt của một thằng bê đê thật là lạ. Diển tả được là chết liền... Thấy nó oằn oại kêu la tôi không nở nên nhắm mắt bấm huyệt. Dì Sáu nói 4 huyệt quanh rốn, cách rốn khoảng 2 phân. Cứ thế mà bấm cho đến tím luôn thì ngừng. Lúc đâu nó đau bụng la hét muốn bể tai. Sau một hồi bấm huyệt rốn thì nó chẳng còn la hét nửa mà chỉ còn tiếng rên khe khẻ ... rất ư là "ấn tượng". Tôi liền ngừng. Nhưng nó bảo nửa đi anh.... Ông ngồi dậy không tui đạp cho ông một cái bi giờ chớ nửa đi anh, tôi nạt. Tôi thề trong bụng sau này sẽ kêu ambulance chớ không mạy mọ kiểu này nửa.... Nhưng mà có bê đê hay không thì không ai dám khẳng định, vì có đôi lúc nó cũng tỏ ra thích con gái lắm...
Trở lại hiện trường ... Thấy nó nhìn xuống vào tôi chăm chăm làm tôi cũng ái ngại và đỏ mặt. Tôi bắt đầu xuống nước nhỏ nhẹ... Này Sơn chuyện đâu còn có đó... Nghe anh nói đưa cái kiếng cho anh. Đi Sơn. Nghe anh nói nào.
Thằng Sơn quay sang đám bạn trai vừa giởn vừa cười nói ... Cái 'đong đưa" của anh P. lạ quá ... hahahahaha.
Không còn nén được bình tỉnh, tôi hét lớn... Tao không tin ( bây giờ mọi việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng). Mẹ mầy. Mầy mà thấy được ... tao không tin mầy có thể bình tỉnh đứng đó mà đùa giởn...
Tôi chồm người tới quất mạnh cây cào cỏ vào người nó ...
( ái dà ... to be continued ).
Tôi đang làm kinh tế đấy ạ ....
CM
[QUOTE=Cõi_Mơ;108851]"Nhìn Xuyên Qua Vải" ( ... continued )
Tôi chồm người tới quất mạnh cây cào cỏ vào người nó ...
Ngay lúc đó thì tay tôi bị ôm lại. Nghe bên tai ...thằng Sơn nó chỉ giởn thôi anh P. ơi. Vì nó ôm lại nên cái cào cỏ lại quất trúng chân tôi đau điếng. Lúc đó thì thằng Son cởi kiếng ra đưa cho tôi nói ... xin lổi anh chỉ đùa cho vui mà... Không tin anh xem đi. Lấy lại bình tỉnh, tôi đeo vào và vào kiếng, thì một hình Hoa rất đẹp hiện lên.
À ... thì ra đây là một ống nhìn tạo ra bổi hệ thống gương phản chiếu. Bên trong là những mãnh nhựa đủ mầu vụn. Bộ kính này hiện đại hơn cái ống dòm mà Ba tôi mua cho chị em tôi vào giửa thập niên 1950. Nó chạy bằng pin, xoay tròn để tạo ra nhiều bông hoa rất đẹp và khác lạ. Ngoài ra chẳng thấy gì ở ngoại cảnh cả.
Tôi bớt giận và hỏi tại sao mà lại giởn một vô ý thức như vậy. Cả bọn con trai đều kể lại rằng cách đó vài hôm khi thằng Sơn tỏ tình với cô Thảo thì không những bị cự tuyệt mà còn bị mắng mỏ mấy câu rất khinh thường thằng Sơn. Như : Đỉa thì kiếm Trâu mà đeo, chứ đừng trèo cao mà đeo Công Chúa ( câu này sau đó được xác nhận 100% ). Bị uất ức, thằng Sơn kiếm dịp trả thù. Vì hôm nay là sinh nhật con gái tôi nên đám con trai này hùn tiền mua quà rồi bày chuyện là cái kiếng Nhìn Xuyên Qua Vải để "trả thù" Thảo. Mà đúng như vậy, thằng Sơn chỉ "vờn" một mình con Thảo mà thôi. Còn mấy đứa khác hoảng sợ vì nghe Thảo la hét và bọn con trai hùa theo đồng loã ...
Tôi bèn nói thằng Sơn nên vào nhà để giải thích với mọi người và xin lổi vối dì Sáu. Chúng tôi cùng nhau đi vào nhà thì dì Sáu chạy xổ ra khi nghe tôi đã cướp được cái kiếng NXQV, bổng dì Sáu hét lên ... trời trời, con T. (tên vợ tôi ) mầy ra coi thằng P. giờ đeo cái kiếng quỷ đó nè. Trong đời tôi chưa bao giờ tôi thấy ai chạy nhanh như dì Sáu lúc ấy. Lần đầu tiên tôi thấy môn khinh công Thảo Thượng Phi thất truyền đã được dì Sáu xử dụng. Vèo một cái ... dì đã chạy tọt vào nhà... Tôi bèn sực nhớ là mình chưa tháo kiếng ra...
Sau một hồi giải thích, tôi bảo moi người nên đeo và nhìn qua cái kiếng này để kiểm chứng. Thằng Sơn nói lên lời xin lổi..
Bổng nhỏ Thảo chụp tô nước mắm để ăn bún thịt nướng tạt hết lên người thằng Sơn. Tội nghiệp. Nó biết lổi nên chỉ ôm mặt và dụi mắt vì ớt cay....
Bổng có tiếng cười rộ lên.... Không cần đeo kiếng mà cũng Nhìn Xuyên Qua Vải... Trời ạ ! Lạy Chúa tôi ... Nước mắm thắm vào áo để lộ những đường cong thật "nghèo nàn" của thằng Sơn. Tội nghiệp. Gia tài của Cha Lạc Long Quân để lại chỉ ngần ấy... Hai viên kẹo sô cô la hiện rỏ trên một vùng đồng bằng phẳng lì ...
Lúc ấy nghe ồn ào, mấy ông sồn sồn đang bin xập xám mới chạy ra hỏi han. hèn gì tôi cứ thắc mắc không hiểu mấy ông thần này ở đâu mà để chuyện đi quá đà như vậy...
Thằng Sơn thì chết luôn với biệt danh Sơn Xuyên Qua Vải ...
Nhớ lại chuyện xưa, lại thấy vui... nhưng cũng cảm thấy bùi ngùi vì tất cả đều thay đổi. Dì Sáu mất năm 1998, dì đã giử đúng lời hứa, đã đem toàn bộ tài sản niêm phong cẩn thận xuống cho dượng Sáu. Hai đứa bạn trai của Sơn bị chết trong một tai nạn xe hơi sau đó 1 năm. Sơn thì bây giờ đã là ông ngoại, sau đó không lâu Sơn lấy một cô du sinh Trung Quốc. ( có lẻ sau đó chuyển về hệ củ )
Nhóm thanh niên thanh nử hồi ấy có một số lập gia đình với người Việt, một số với người Tây, một số với người Tầu, Phi ... Riêng Thảo thì không có chồng nhưng có 2 con...
Ôi Mẹ Việt Nam ngày nay là bà Mẹ toàn thế giới. Vì ngày nay những đức con của Mẹ ở cùng khắp mọi nơi trên thế giới...
Hết
Cốt Chuyện : 100%
Diển tiến câu chuyện : 100%
Tên nhân vật : Đã được thay đổi.
Lời văn : Được tô đậm thêm cho sôi nổi, hào hứng và lôi cuốn (hi vọng vậy)
Cảm ơn các ACE ghe đọc.
CM
Last edited by Cõi_Mơ; 10-07-2011 at 11:17 AM.
Anh hay ghê ạ! Chụp ảnh đẹp, viết hay, thơ làm được... còn zì nữa không đây...
"Cuộc đời là một sân khấu lớn và mỗi người đều có một vai quan trọng" (Shakespeare)
Cõi_Mơ (10-07-2011)
Đúng là lúc hoảng lên thì quơ được cái chi che cái nấy!
Giọng văn của CM mà ở thời mốc thì khỏi nói rồi! Mr Sơn sinh trễ trễ tý thì ôi thôi! Tha hồ nhìn khỏi đeo kiếng luôn!
Hì... Bây giờ thì không cần phải có kiếng hồng ngoại vẫn được quang chiêm của chìm của nổi giữa thanh thiên bạch nhật! Khổ thế cơ chứ!
Nhân tiện, hôm nay mới có thời gian lang thang nhiều mới đọc được cái comment về vụ ảnh gốc! Nói chung cũng khó tránh được người này người khác, cũng có khi ý tốt nhưng cách dùng từ dễ hiểu lầm! Và việc test lại để hiểu rõ ý hơn thì CM cũng có nhiều kinh nghiệm thế nên PS nghĩ chẳng là chuyện lớn đâu nhỉ, phải không CM!
Có 1 việc rất muốn nhờ CM nhưng vẫn hơi ngài ngại, chắc để thêm 1 thời gian nữa vậy!
Last edited by OA _ NỮ; 12-07-2011 at 12:15 AM.
Que Sera, Sera. Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera