Bài 1 đến 10/104

Chủ đề: Góc Nhìn Của Tôi ...

Threaded View

  1. #15
    Member PhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Feb 2011
    Bài viết
    80
    Thanks
    161
    Thanked 541 Times in 80 Posts

    Default Re: Góc Nhìn Của Tôi ...

    Câu hỏi về "Trong Suốt' của bạn monkeybuon làm tôi nhớ lại một câu chuyện cách hơn 30 năm... Một câu chuyện mà mổi khi nhớ đến là có những nụ cười nở rộ trên môi và cũng có những cảm giác bùi ngủi khó tả.


    "Nhìn Xuyên Qua Vải"


    Vào khoảng năm 1980, nước Úc vẫn còn xa lạ đối với người Việt Nam. Những người Việt Nam vượt biên đều chọn Úc như là một quốc gia định cư trong thứ tự ưu tiên thấp nhất. Nếu không còn nước nào nhận thì họ sẽ chọn Úc để định cư.
    Chính vì thế mà người Việt ở Úc rất ít. Mổi khi gặp bất cứ người Á Đông nào ngoài đường, người Việt cũng đều chận lại hỏi thăm xem thử có phải là Việt Nam hay không. Hể là người Việt thì ôm chầm lấy nhau mà khóc lóc kể lể, xem như một người bà con lâu ngày mới gặp lại. Còn cùng quê thì khỏi nói, coi nhau như ruột thịt.
    Người Việt đã ít mà Việt Nữ thì càng ít hơn, do bởi đa số các bậc cha mẹ đều cho con trai đi vượt biên. Một lý do nửa là khi ở đảo (trại tỵ nạn), thì hầu như các cô gái Việt đã "bị" cướp đi bởi những chàng trai có diện đi Mỷ, Canada, hay những quốc gia ở Âu Châu. Còn cô nào ... "dưới trung bình" thì hoạ hoằng lắm mới không bị "cướp" đi. Rồi lại giảm xuống nửa cho các cô quyết định đi Úc.
    Như vậy mới thấy cái giá trị của hàng hiếm. Các cô gái Việt ở Úc tự nhiên có giá theo luât cung cầu tự nhiên trên "thị trường". Các chàng trai độc thân thì rất là thê thảm. Bình thường thì thương nhau như ruột thịt, nhưng khi đụng đến chuyện trai gái thì hồn ai nấy giử.
    Riêng về các cô gái Việt thì ra đường lúc nào cũng nghinh cái mặt lên trời. Cô nào cũng tỏ ra rất hãnh diện về những gì mà Bà Mẹ Âu Cơ đã ban cho : Gia Tài Của Mẹ. Các cô sang đây tự nhiên giầu sụ vì có Của Chìm, Của Nổi. Trong khi những chàng trai độc thân thì bắt đầu bằng con số không.
    Các cô biết là hàng hiếm cho nên rất kén việc chọn mặt gởi vàng. Khi chưa chọn được ai, thì đố ai mà thấy được cái của chìm của nổi của mấy cô. Không hề có cái chuyện "try before you buy".

    Tôi may mắn lập gia đình khi còn ở Viet Nam, cho nên việc này không ảnh hưởng gì đến cho tôi. Chúng tôi, là những người có gia đình, bèn lập thành một cái nhóm để làm nơi giới thiệu trai gái Việt Nam quen nhau với mục đích là bảo vệ giống nòi Con Rồng Cháu Tiên, không để cho bị lai giống với những dân tộc khác.
    Vì nhà tôi mướn tương đối có đất rộng, cho nên hầu như tuần nào nhóm họp lên đến 70-80 người, có gia đình cũng như còn độc thân ... Thường thường thì ca hát nhạc Việt, dạy nấu ăn cho những ai không biết nấu nướng các món ăn VN, trai gái chuyện trò ...

    Đến một hôm nọ, như thường lệ nhà tôi cũng tổ chức ăn uống. mọi người đều tụ nhau theo nhóm tuổi, hoặc theo sở thích để chuyện trò. Hôm nay đặc biệt hôm nay cũng là sinh nhật của đứa con gái đầu cho nên bếp núc nấu nướng rất là nhộn nhịp. Khi tôi đang sửa soạn một vài chuyện ở phòng khách thì nghe tiếng la hét kinh hoàng ở sân sau. Những tiếng rú, hét,khóc lóc vang lên càng lúc càng lớn...
    Tôi vội chạy xuống bếp để ra sân sau, thì thấy gì Sáu đang đứng úp mặt vào tường. Một tay thì đang cầm cái nắp soong che lấy cái đít size 18. Thấy mà thương luôn... cái nắp soong ấy mà ! Một tay thì đang cầm con dao ... Miệng thì lẩm bẩm : mày dô đây tao phập một cái rồi bằm cho dịt ăn... tao thề dới mày đó Sơn à. Dì Sáu người Nam, chồng chết trong chuyến vượt biên, chỉ còn mình dì với 2 đứa con gái ( giầu khẩm ... ). Dì ở vậy nuôi con không tái giá.
    Tôi hỏi gì vậy hở dì Sáu. Dì nói thằng Sơn nó mua một cái kiếng nhìn xuyên qua vải, mẹ nội nó, nó chạy đi dí mấy con nhỏ để coi ngoài sân đó. Dì vừa nói vừa thủ thế... và vừa lấm lét ra ngoài xem thằng Sơn có vào để xăm soi cái của chìm của nổi của dì không. Tội nghiệp cho dì. từ ngày dượng mất đi dì đã niêm phong cái gia tài này. Dì thường nói tao sống với dượng thì chết sẽ đem xuống cho dượng. Tôi sợ thằng Sơn mà vô nhà dì Sáu dám phậo nó lắm chứ chẳng phải chơi.
    Khi tôi chạy ngang qua toilet, thì bà xã tôi thò đầu ra la hét om sòm rằng anh ra túm đầu nó lại lẹ lên chứ để con gái người ta nó nhìn hết... Tôi liếc vào toilet thì ôi ... một trời người ở trong. ai cũng lo bảo vệ cái gia tài của mẹ... bảo vệ cái của chìm của nổi. Ôi bọn đàng ông ... vô sản !
    Khi ra đến sân ngoái thì một quang cảnh hổn độn, kinh hoàng hiện ra trước mắt . Một nhóm con gái thì ôm chầm lấy nhau, xoay mông ra ngoài, khóc lóc bù lu bù loa, như thể là chúng ta cùng tuẩn tiết như mộ nữ Anh Thư VN nếu bị xâm phạm đến tiết hạnh. Có cô còn cẩn thận lấy báo và giấy che lấy cái mông. Trời ạ ! Nếu kính nó mà nhìn xuyên qua vải đươc thì giấy báo mà che được gì sao ? Đàng kia thì một nhóm, tay che của chìm ở dưới, tay che của nổi ở trên, miệng thì gào chưởi tới mấy đời thằng Sơn. Một chổ khác thì có mấy cô nằm sắp xuống cỏ, để bảo vệ cái phần đáng giá, còn chừa cái phần rẻ tiền phía sau cho thằng Sơn muốn xử lý thế nào thì cứ việc...
    Đằng xa cái bàn để đồ ăn ( chưa dọn ra ) thì bị lật ngang.... có ba cô gái Việt tử thủ với ba con dao ...

    (to be continued )

  2. Có 6 thành viên cám ơn bài của Cõi_Mơ:

    Boulevard (10-07-2011),Lão K (09-07-2011),OA _ NỮ (09-07-2011),Phu sinh (10-07-2011),SunWild (09-07-2011),thuphong (09-07-2011)

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •